“Công tử, nội tuyến của chúng ta ở Liêu Minh truyền mật báo, nói rất nhiều thợ thủ công của Liêu Minh vô duyên vô cớ mất tích, trong đó có cả Đệ nhất công tượng Kim Đại Trụ chịu trách nhiệm giám sát chế tạo ‘Hỏa hoàng’. Sự mất tích bí ẩn của nhóm thợ đó khơi nên khủng hoảng rất lớn trong dân chúng Liêu Minh. Bất quá, quái dị nhất chính là, việc này hết thảy đều bị quan phủ bưng bít.”
Vô Song công tử thoáng nhăn mày.
Đôi mày y dù khẽ nhăn vẫn rất đẹp, mà cũng rất lạnh, mang theo vẻ yếu ớt hư nhược khiến người đau lòng, tựa hồ tâm người cũng chợt quặn lên cùng cái nhăn mày ấy.
“Xem ra, ‘Hỏa hoàng’ đã hoàn thành rồi… Có nghe được chính xác bọn họ sở hữu mấy cỗ ‘Hỏa hoàng’ không?”
“Nghe nói chỉ hoàn thành có bốn cỗ.”
Trương Tẫn Nhai tò mò hỏi: “Công tử, mấy người thợ Liêu Minh kia vì sao mà mất tích vậy?”
Vô Song công tử gập lại chiết phiến, hàng mi dài rậm rủ xuống tựa tán quạt đen mun, che giấu đi sát khí cùng phẫn nộ không nén được lóe ra trong mắt: “Bị diệt khẩu.”
Trương tiểu bằng hữu giật mình nhảy dựng: “Diệt… diệt khẩu!?”
Vô Song thu hồi biểu cảm kích động vừa rồi, tiếp tục dáng vẻ thản nhiên lãnh đạm cố hữu.
“Đem tất cả nhân công chế tạo Hỏa hoàng giết đi, là bởi vì sợ phương pháp chế tạo bị lọt ra ngoài. Mà cả thiên hạ tuy chỉ có bốn cỗ Hỏa hoàng này thôi, cũng đủ khiến cho Bát Phương quân đau đầu.”
Trên chiến trường, Hỏa hoàng tuyệt đối có thể phát huy sức mạnh cực đại của nó!
“Dù sao, tuy Hỏa hoàng có tầm bắn xa, uy lực lớn, song lại không thể điều chỉnh cự ly ngắm bắn, nếu thay đổi đầu đạn thì cực kỳ bất tiện. Thông thường chỉ cần sau loạt bắn đầu tiên, đối phương đã đủ phán đoán vị trí đặt cỗ máy.”
“Thêm nữa, vật này to lớn cồng lềnh, vận chuyển tất nhiên gặp nhiều khó khăn. Mà cũng may mắn nhờ vậy mà quân ta mới có thể sớm có đối sách đề phòng.”
Trương Tẫn Nhai trề môi: “Xem ra, Hỏa hoàng gì đó cũng chẳng phải tài tình gì cho lắm!”
Chiếc quạt chế tác tinh xảo gõ lên đầu Trương Tẫn Nhai: “Đừng vội chủ quan khinh địch chứ! Liêu Minh tiêu tốn vô số nhân lực vật lực chế tạo ra thứ vũ khí đó tất đã suy xét lợi hại, há có thể dễ dàng đánh bại như vậy?”
Phất áo, xoay người, vệt chu sa giữa trán long lanh diễm lệ: “Hàn Từ, lập tức cho bồ câu đưa tin, nói Bệ hạ phải cẩn thận hành quân, đừng để sa bẫy quân địch.”
“Dạ!”
Đợi cho thân ảnh áo đen biến mất trong không khí, Trương Tẫn Nhai lập tức kéo kéo tay áo công tử: “Công tử, sắp đến Tết Trùng Dương rồi, hội Trùng Dương năm nay đồ nhi cũng muốn đi!”
“Muốn đi đâu?”
“Bát Mặc Khuynh Thành các đó!”
Vô Song công tử mỉm cười, thản nhiên cắt đứt tia hy vọng đang tràn ra trong mắt Trương tiểu bằng hữu chẳng chút lưu tình: “Không được.”
Trương Tẫn Nhai nhảy dựng: “Vì sao vậy?”
“Hiện tại Tẫn Nhai vẫn chưa đủ tư cách, đợi vài năm nữa Tẫn Nhai có được chút ít thành tựu, vi sư nhất định tiến cử Tẫn Nhai trước mặt các vị tông sư.”
Trương Tẫn Nhai cong lên đôi môi nhỏ xinh xắn: “Trước đây công tử đến đó đều có Lao Thúc đi theo hầu hạ, chẳng lẽ lần này người vẫn muốn mang ông ta theo sao?”
Vô Song công tử xoa cằm.
“Vì sao ông ta được đi mà con lại không được? Con cũng muốn đi con cũng muốn đi con cũng muốn đi… Tẫn Nhai cũng phải đi!” – Trương tiểu bằng hữu liều chết giữ chặt tay áo của công tử, bày ra bộ dạng ngoan cố vô lại như thể ‘Không cho ta đi thì ta không buông’. Đôi mắt to tròn ngân ngấn nước so với trẻ sơ sinh còn có vẻ thuần khiết trong sáng hơn ba bốn phần.
Vô Song công tử đầu đầy mồ hôi lạnh: ai dạy nó cái chiêu này, không phải Phương Quân Càn thì còn ai vào đây?
“Tẫn Nhai đừng quấy nữa, Lao Thúc có thể đi vì ông ấy võ công cao tuyệt, chính là nhất đại võ học tông sư. Nếu ngay cả Tẫn Nhai cũng có thể lên cả ba tầng của Bát Mặc Khuynh Thành các thì chẳng phải ai cũng lên đó được hay sao?”
Khi còn đang nói, người gia nô lớn tuổi trầm lặng ít lời, hiền hậu chất phác Lao Thúc bước vào thư phòng.
“Công tử.”
Tiếu Khuynh Vũ quay sang ông mỉm cười, gật gật đầu.
Trương Tẫn Nhai đồng học trừng mắt nhìn ông, cánh mũi phầp phồng thở ra phì phì hậm hực. Tuy nói thời gian trôi qua, vạn vật đều biến đổi, nhưng Trương Tẫn Nhai đối với việc Lao Thúc phản bội công tử ngày nào vẫn khư khư canh cánh trong lòng.
Trong lời nói ôn nhuận nhã nhặn của Vô Song công tử vẫn lộ ra vẻ lãnh đạm xa cách: “Lao Thúc, mồng chín tháng chín Tết Trùng Dương, phiền thúc đưa Tiếu mỗ đến Bát Mặc Khuynh Thành các một chuyến.”
Lao Thúc giật phắt đầu lên, đôi mắt ngây ngốc tựa hồ một nỗi bi thương vừa xẹt ngang: “Dạ.”
“Đứng lại! Các ngươi định làm gì?” – Các thủ vệ tận tâm làm nhiệm vụ khoát tay ngăn một đám phu thồ đang định đẩy xe vào thành.
“Binh gia, chúng tôi vào thành mà!”
Đám phu phen này vẻ mặt phong trần, nước da nâu đồng săn chắc của kẻ lâu năm bươn chải dưới ánh nắng thiêu đốt mà có. Cả bọn đi cùng tám chiếc xe thồ, mấy chiếc bao bố to tướng trùm lên thùng xe khá cẩn thận kín đáo.
“Lật bao tải lên, mở ra, kiểm soát!” – Thủ vệ quyết liệt.
“Dạ dạ dạ…” – Một người ra vẻ thủ lĩnh của đám phu thồ khúm núm tuân lệnh, lật ra mấy chiếc bao bố trùm lên thùng xe.
Bao bố hạ xuống, để lộ ra trước mắt một số vật dụng lạ lùng trước nay chưa thấy bao giờ.
Nhìn có vẻ giống như cuốc xẻng, lại có vẻ giống như gậy sắt… Hình thù kỳ quái, sắp xếp ngổn ngang rời rạc.
Do dự nhặt lên một vật thon dài, thận trọng xoay ngang lật ngược ngắm nghía, quan sát kiểm tra. Không phát hiện điểm gì khả nghi, vật này không vát góc, không cắt cạnh, chẳng dấu hiệu nào cho thấy có sức sát thương.
“Những thứ này dùng để làm gì?”
“Binh gia, đây đều là sắt vụn cả, có một vị đại gia trong thành thuê chúng tiểu nhân đưa về tái chế, rèn lại thành cuốc xẻng bán lấy chút ít ngân lượng.”
Thủ vệ không khỏi oán thán vài câu, thực sự chẳng có lý do gì làm khó dễ đám dân phu này cả.
Tay phất lên cho qua: “Các ngươi đi đi!”
“Tạ binh gia! Tạ binh gia!” – Đám dân phu vui mừng quá dỗi, vội vội vàng vàng đẩy những chiếc xe thồ vào trong thành.
Người thủ vệ không nhìn thấy, ngay khoảnh khắc anh ta phất tay phóng hành, trên gương mặt có vẻ chất phác đôn hậu của đám dân phu không hẹn mà đều nhếch lên khóe môi, lộ ra một nụ cười đắc ý âm trầm.
Kẻ cầm đầu đám người cười độc địa: “Coi như Vô Song công tử có nằm mơ cũng không ngờ nổi, ưu điểm lớn nhất của Hỏa hoàng không phải là uy lực cao cự ly lớn, mà chính là, một vật to lớn cồng kềnh như thế lại có thể phân ra thành nhiều bộ phận nhỏ riêng biệt, vận chuyển dễ dàng.”
Một tên khác tiếp lời: “Mà có lẽ y cũng không ngờ rằng, Hỏa hoàng không hề có mặt ở chiến trường đối phố Hoàn Vũ đế, mà lại được lén lút đưa đến Hoàng thành Đại Khuynh, sử dụng cho chính bản thân y.”
“Đi thôi, nơi đây nhiều người chú ý, cẩn thận một chút tốt hơn.” – Kẻ cầm đầu dù sao cũng thận trọng, “Bây giờ chúng ta mang bốn cỗ Hỏa hoàng này giấu ở đông tây nam bắc bốn góc Hoàng thành, lấy pháo hoa làm hiệu, đúng vào Tết Trùng Dương y theo kế hoạch hành sự!”
Chớp mắt đã đến Tết Trùng Dương.
Đoan nhiên tĩnh tọa trong luân y trên tầng cao nhất của Bát Mặc Khuynh Thành các, Vô Song công tử nhìn bao quát quang cảnh hoa đèn lung linh tràn ngập không khí lễ hội ở phố phường bên dưới.
Cả Hoàng thành chăng đèn kết hoa, đèn đuốc sáng lòa.
Đèn hoa lấp lánh tựa dải ngân hà uốn lượn, trôi bồng bềnh, len lỏi vào từng ngõ phố.
Dưới lầu, bách tính hỉ hoan thống khoái rung trời, người người đổ ra đường, xô đẩy chen lấn, nói cười râm ran.
Vậy mà trên tầng thứ ba của Bát Mặc Khuynh Thành các lại vắng lặng không một bóng người.
Nhớ lại Tết Trùng Dương năm kia, nam tử vai quàng hồng cân đỏ rực ấy theo yêu cầu của chúng nhân đã tung chân đá xoáy vào quả cầu tống phúc, không biết Trùng Dương năm nay, Tống phúc nhân sẽ là ai?
Người đó có phải là người rất được lòng dân như hắn hay không?
Nếu có hắn ở đây, thì vai trò Tống phúc nhân của năm nay chẳng biết sẽ rơi vào nhà nào…
Bất quá, biết đâu, người may mắn đó không phải là hắn thì sao.
Dù sao, bây giờ đã là nhất quốc chi quân, địa vị tôn quý, còn tham dự vào những hoạt động của dân gian như thế này cũng có chút không hợp thời.
Tiếu Khuynh Vũ đang lúc hồ tư loạn tưởng, hoàn toàn không hay biết, ở nơi nào đó tại bốn góc Hoàng thành, bốn cỗ Hỏa hoàng đã được ráp nối hoàn chỉnh…
‘Chíuuu… Đùngggg!’ Một đóa mẫu đơn màu tím cực lớn bung xòe rực rỡ sáng rực trời đêm!
Đóa hoa lộng lẫy xinh đẹp in dấu trên nền trời trong chốc lát, đoạn lả tả tàn dần, bức màn nhung đen tuyền chỉ còn lưu lại những đốm lửa của cánh hoa nuối tiếc lóe lên trước khi vụt tắt.
Đóa hoa lửa đầu tiên đã mở màn cho đại lễ pháo hoa của đêm hội Trùng Dương, chỉ trong nháy mắt, khắp trời đêm Hoàng thành trăm hoa bừng nở, tranh nhau phô diễn vẻ đẹp rực rỡ, lộng lẫy tột cùng!
Đột nhiên, cả trời đêm bừng lên ánh vàng, sáng chói nhức mắt.
Đột nhiên, tịch dương hiện lên đỏ thẫm, ửng hồng ráng mây.
Ngay thời khắc khắp chốn mừng vui, giữa lúc ánh sáng hòa nhịp cùng cảnh quan trong một điệu vũ không lời, hốt nhiên từ tận đáy lòng Tiếu Khuynh Vũ lại trào dâng một cảm giác tịch mịch cô liêu cùng trống trải vô cùng.
‘Chíuuuu!’ Một tiếng rít sắc lạnh như tiếng hót phượng hoàng xé toạc màn đêm. Pháo hiệu lóe sáng phá không xuất hiện, không biết từ nơi nào vun vút lao lên nhắm thẳng đến chín tầng mây!
Cái đuôi lửa diễm lệ đến thê lương rạch đôi trời đêm sáng lòa như ban ngày. Quầng lửa đỏ rực ma mị đối chọi mãnh liệt với nền trời đen thẳm khiến cho khung cảnh đó kích thích cực độ vào mỹ cảm những người chứng kiến.
Máu lửa ngập trời!
Bắt đầu hành động!
Đó là ám hiệu của Hỏa hoàng.
Cùng lúc ấy, bốn cỗ Hỏa hoàng cất giấu bốn phương đông tay nam bắc nhất loạt khai hỏa, chẳng chút chùn tay hướng thẳng mục tiêu Bát Mặc Khuynh Thành các phát xạ!
Nhân gian thống khoái yên vui trong nháy mắt biến thành Tu la địa ngục.
Hỏa dược rơi vào lầu các nhà cửa lân cận, vô số bách tính bị cảnh khói lửa mịt mù dọa đến chết khiếp, không ngừng xô đẩy giẫm đạp lên nhau tìm cách thoát thân, tiếng la tiếng khóc rung trời dậy đất lập tức bị tiếng đạn pháo đinh tai nhức óc áp đảo.
“Chuyện gì xảy ra!?” – Ngự lâm quân phụ trách bảo vệ chung quanh kinh thành trùng trùng đuổi tới.
Lão tướng Thái Nham gặp nguy cấp vẫn bình tĩnh không hốt hoảng, truyền đạt mệnh lệnh đâu vào đấy: “Tiểu đội Một lập tức giải tán đám đông, không được để chen lấn bị thương! Tiểu đội Hai phụ trách dập lửa! Tiểu đội ba nhanh chóng chạy đi điều tra nguyên nhân vụ nổ, kẻ nào có dấu hiệu khả nghi bắt trước hỏi sau, tuyệt đối không thể để bọn chúng lợi dụng cơ hội phá hỏng đại lễ của ta!”
Vạt áo giật giật, quay sang nhìn, một đôi tay nhỏ bé đang níu chặt! Trương Tẫn Nhai cả người mồ hôi nhễ nhại, vừa nhìn thấy ông liền thất thanh khóc rống lên: “Nhanh nhanh đi cứu công tử! Công tử còn đang ở trong đó!!”
“Cái gì?!” – Thái Nham đại kinh thất sắc.
Một tiếng nổ cực mạnh rất gần, Bát Mặc Khuynh Thánh các rùng rùng kịch liệt rung chuyển.
“Công tử! Công tử!” – Dưới lầu, vô số tướng sĩ thảm thiết kêu gào đến tê tâm liệt phế.
‘Rắcccc’ Một chiếc cột trụ to lớn vững chãi nháy mắt gãy gập.
Sụp đổ.
Mất đi chiếc cột cái, những đầu hồi sơn son thiếp vàng của Bát Mặc Khuynh Thành các xô đẩy chồng chéo lên nhau, ngọc trụ xiêu vẹo, từ từ nghiêng đổ, từng mảnh ngói trên nóc tòa lầu cao ngất lả tả rơi xuống như lá thu trong gió xoáy.
Vô số con người ánh mắt ngây dại có buồn có vui có hoang mang có kinh hãi lẫn lộn đan xen, Bát Mặc Khuynh Thành các từng trải gió mưa năm tháng, kinh qua biết bao biến cố thăng trầm giờ đây đang hấp hối trước khi sụp đổ.
Vô Song chới với rơi xuống.
Sát na trước khi mất đi ý thức, trong đầu Tiếu Khuynh Vũ hiện lên dáng hình cao ngất thân phục hỏa hồng y xông pha giữa vạn mã thiên binh.
Nhớ lại khung cảnh hoàng hôn đỏ rực như máu ngày hôm ấy, nụ cười của hắn ôn nhu trìu mến lạ lùng.
Hắn nói: “Khuynh Vũ, đợi ta trở về!”
Soái trướng.
Phương Quân Càn lảo đảo ôm ngực, cơn choáng váng bất thình lình ập tới khiến hắn tối tăm mặt mũi suýt ngất đi.
“Hoàng thượng!” “Bệ hạ người làm sao vậy?”
Chúng tướng đại kinh, nhổm người chồm dậy!
Hồng y nam tử miễn cưỡng gượng cười.
“Không sao!” – Cổ họng co rút cuối cùng cũng khó khăn thoát ra hai tiếng, hắn cố gắng hít một hơi thật sâu, ngõ hầu bình ổn trái tim đang đập dồn như trống trận.
“Bệ hạ…” – Thích Vô Ưu chạm nhẹ vào mắt phải, cố gắng lay hắn tỉnh lại.
Hồng y nam tử nghi hoặc xoa lên mắt phải của mình, không thể tin được, rõ ràng là lệ nóng đầy tay…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...