Khuynh Tẫn Thiên Hạ – Loạn Thế Phồn Hoa

Phương Quân Càn mang trong lòng tâm trạng ngổn ngang phức tạp, chân bước nặng nề ra khỏi Hoàng cung, mắt thấy Tiếu Khuynh Vũ đang chờ sẵn ở cuối đường lớn.

Tiếu Khuynh Vũ đưa mắt tìm kiếm, trông thấy Phương Quân Càn đứng lặng hồi lâu trước môn cung, dáng điệu trầm mặc, tịch mịch, phong thái ngông cuồng ngạo nghễ ngày thường lúc này không thấy đâu nữa.

Bạch sa trắng như tuyết cùng với hồng cân đỏ rực màu máu, nổi bật hẳn lên trên cái nền tăm tối, sâu hun hút của đại môn, những màu sắc tương phản tụ hội, chợt gây cho người ta một cảm giác rờn rợn, kinh tâm động phách.

Phía sau hắn, tầng tầng lớp lớp mái cong của Hoàng cung ngạo nghễ hiện lên trong ánh tà dương, thâm trầm nhưng đầy đe dọa.

Nguy nga, tráng lệ, hùng vĩ… những từ ngữ dùng để miêu tả dường như vẫn chưa đủ nói hết ấn tượng mạnh mẽ của người ta về cung điện đang rực rỡ sáng lóa trong ánh chiều tà, tựa bể dung nham cháy bỏng trong lòng núi lửa đang sôi sục mãnh liệt chực phun trào, tuyệt vọng thiêu đốt, hủy diệt.

Nhưng mà, trong vẻ đẹp huy hoàng lộng lẫy có sức lôi cuốn kỳ lạ ấy cũng hiển hiện quyền lực vô biên cùng tôn nghiêm của vương quyền, là bất khả xâm phạm.

Phát hiện ra Tiếu Khuynh Vũ, Phương Quân Càn chậm rãi bước đến, trên môi cố nở một nụ cười miễn cưỡng, ảm đạm: “Khuynh Vũ cũng đến sao?”

“Phải, ta đã đến!”

“Khuynh Vũ…” – Phương Quân Càn lặng lẽ vịn tay vào lưng của luân y, chuẩn bị giúp Tiếu Khuynh Vũ rời đi, “Chúng ta đi thôi!”

Vô Song công tử mân mê bàn tay quấn kim tuyến, thần thái thanh tịnh ôn hòa, vân đạm phong khinh, gương mặt không hề biểu lộ cảm xúc vui buồn, dù chỉ một thoáng, hoàn toàn tĩnh tại.

“Phương Quân Càn, tại sao lại làm vậy? Chẳng phải Vương gia đã dặn huynh không được đi vào chỗ chết sao?”

Phương Quân Càn giật nảy mình: “Thì ra… thì ra đêm qua người đã mật báo cho phụ thân chính là Khuynh Vũ…”. Tiếu Khuynh Vũ thân là Hữu thừa tướng, mạng lưới tình báo của y vô cùng nhanh nhạy, chuyện vừa xảy ra tức thì, y cũng đã biết.


“Nhưng huynh vẫn muốn đi?” – Thanh âm Tiếu Khuynh Vũ lạnh băng “Phương Quân Càn, có bao giờ nghĩ hành động nhất thời này là vô cùng ngu ngốc hay không?”

Phương Quân Càn cười khổ sở: “Đó là chủ ý của Thánh thượng mà, lão cố tình muốn đẩy ta vào chỗ chết, ta thừa biết như vậy… Thánh chỉ vừa ban ra cũng nằm trong kế hoạch của lão, lão biết… ta làm sao có thể bỏ mặc phụ thân, biết ta chắc chắn sẽ cầu xin thay cha xuất chinh…”

Tiếu Khuynh Vũ trầm mặc, lặng lẽ nhìn Phương Quân Càn.

Hiện giờ vẻ mặt Phương Quân Càn thật khó mà xác định được đang biểu lộ cảm xúc gì, lần đầu tiên trên nét mặt nam tử tà mị đầy sức quyến rũ kia xuất hiện một biểu cảm khác, hoàn toàn trái ngược…

Đó là cái gì? Ai giải thích được không?

Là thống khổ? Là mất mát? Là bất lực? Hay là yếu đuối? Tất cả đều dường như phải, nhưng cũng dường như không phải vậy.

Chỉ biết rằng, trong giờ phút này, nam tử trước mặt Tiếu Khuynh Vũ không còn là thiếu niên đắc chí, ngông cuồng ngạo mạn, muốn gì là phải làm cho bằng được Phương tiểu hầu gia của ngày thường nữa.

Kẻ đang đứng ở sau lưng mình kia, hiện giờ, giống như một đứa trẻ bị bỏ rơi, không ai cảm thông, không ai ngó ngàng, trong ánh mắt ngây thơ non trẻ tràn ngập sự kinh hoàng cùng bất lực.

Có lẽ… có lẽ… căn bản là mình vẫn chưa bao giờ hiểu hắn một cách thấu đáo cả.

“Phương Quân Càn!!!” – Thanh âm Tiếu Khuynh Vũ đầy nộ khí, “Đứng thẳng người lên!”

“Phương Quân Càn mà ta biết không phải là một kẻ nhu nhược yếu đuối như thế!”

Ánh mắt Tiếu Khuynh Vũ mở lớn, đầy phẫn nộ, nhãn quang sắc sảo, lợi hại bức người.


“Nếu trăm vạn quân Thiên Tấn khả dĩ khiến ngươi sợ hãi mà ngã gục, mất đi ý chí chiến đấu, thảm bại thậm chí bỏ mạng trên sa trường thì… Được lắm, được lắm… Tiếu mỗ xem như chưa từng quen biết ngươi.”

“Một người như thế, không đáng cho ta kết giao hảo hữu, ta càng khinh thường hai tiếng ‘tri kỷ’ mà trước nay ta vẫn lầm tưởng, càng nuối tiếc những ngày tháng cùng hắn vui vẻ đàm luận, thù tạc, tri giao.”

Những lời nói gắt gao đó thấu tận tâm can Phương Quân Càn, hắn bất giác rùng mình, thinh lặng trầm mặc, rồi ngửa mặt lên trời cười lớn!

Hốt nhiên, ôm chầm lấy Tiếu Khuynh Vũ, ôm siết gắt gao! Hắn trầm giọng, khàn khàn nói: “Cảm ơn! Cảm ơn!”

Có thể xem đây là một hành vi biểu hiện sự an ủi, biết ơn giữa những người đàn ông thấu suốt tâm can nhau. Chỉ có y hiểu hắn, bởi vì, hai người họ là tri âm tri kỷ…

Cả hai đều là những kẻ tài hoa cái thế, thế gian vô địch thủ, đồng thời cũng là những kẻ không cam lòng an phận theo sự sắp đặt của hoàng thiên!

Phương Quân Càn quyết liệt nói, ta nguyện khuynh đảo thiên hạ, đổi thay mệnh số, để người trong thiên hạ nghe tên ta đều sợ hãi kinh hồn.

Tiếu Khuynh Vũ nói, ta tin tưởng ở ngươi.

Phương Quân Càn lại nói, ta hy vọng, ngươi có thể nhìn thấy ngày ta danh chấn thiên hạ.

Tiếu Khuynh Vũ nói, ta nguyện ý.

Sau đó, Tiếu Khuynh Vũ chủ động bảo Phương Quân Càn đưa y đến Định Quốc Vương phủ.


Định Quốc Vương gia chỉ trong nháy mắt như đã già đi hơn ba mươi tuổi. Cả đời người tung hoành trên lưng ngựa, bạn hữu chỉ có con ngựa chiến cùng kiếm cung binh khí, ruột thịt máu mủ chính là đứa con trai độc nhất Phương Quân Càn, mà lần này hắn cầm quân ra nơi trận tiền dầu sôi lửa bỏng, sống chết thật không biết ngày nào…

Chẳng lẽ… lại muốn người đầu bạc khóc kẻ đầu xanh hay sao?…

Tiếu Khuynh Vũ lên tiếng an ủi lão Vương gia: “Vương gia, xin người hãy yên tâm, Tiếu mỗ tuy bất tài, nhưng ta hứa sẽ đem hết khả năng của mình, bảo an cho Phương tiểu hầu gia!”

“Công tử…!!!” – Lão Vương gia nước mắt lưng tròng, nức nở như một đứa trẻ, quăng mình ra khỏi ghế ngồi, sụp xuống đất mà bái sống Tiếu Khuynh Vũ.

“Vương gia, người muôn vạn lần không thể làm như vậy!” – Tiếu Khuynh Vũ cả kinh trước hành động hết sức hạ mình của Định Quốc Vương gia, ngay lập tức quay luân y chệch sang một hướng khác tránh đi, cúi đầu trả lễ, “Tiểu hầu gia vốn là bằng hữu tri giao của Tiếu mỗ, đây cũng chỉ là việc Tiếu mỗ nên làm mà thôi!”…

Từ biệt lão Vương gia, Tiếu Khuynh Vũ cùng Phương Quân Càn một trước một sau, tiến ra hậu viện vương phủ.

“Càn nhi!…” – Một người phụ nữ luống tuổi nhưng vẫn giữ được những nét tươi đẹp của thời xuân sắc, trên người toát ra khí chất ôn nhu hiền từ, thất thanh gọi hắn.

“Lan di (1), sao người lại đến đây?” Phương tiểu hầu gia nở một nụ cười với bà, nụ cười rất mực chân thành, không chút tà mị.

Người phụ nữ được gọi là Lan di để lộ ra vẻ mặt lo âu, buồn bã: “Càn nhi, mau nói cho Lan di biết, con muốn thay cha cầm quân ra trận, là thật sao?!”

“Việc này…” – Phương Quân Càn tự nhiên ấp a ấp úng. Là kẻ nhiều chuyện nào đã mách lẻo tới tai Lan di chứ…

Tiếu Khuynh Vũ chưa bao giờ nhìn thấy Phương Quân Càn lâm vào tình huống khó xử như thế, trên mặt hắn, lộ ra vẻ lúng ta lúng túng, không biết phải đối đáp, xử trí ra sao. Trong lòng y không khỏi nhen lên một chút gì đó, khoái chí, vì cuối cùng, Phương tiểu hầu gia cũng không phải là không biết sợ…

“Lan di, Lan di, chỉ là một việc nhỏ thôi, con chỉ đi ít ngày rồi về, sẽ không việc gì nguy hiểm đâu… Lan di đừng khóc, đừng khóc mà… Ai da…!” Phương Quân Càn bối rối dỗ dành.

Lan di lau nước mắt ướt đầm trên má: “Càn nhi, con phải hứa với Lan di, nhất định phải bình an trở về, có nghe không?”


Phương Quân Càn ngoác miệng cười như một đứa trẻ: “Dạ! Tuân lệnh!”

Lúc này, Lan di mới chú ý đến người ngồi trong luân y bên cạnh, bà quay sang y, hỏi: “Vị này là…?”

“Tại hạ là Tiếu Khuynh Vũ!”

“A… Đó không phải là tên của Hữu thừa tướng Đại Khánh hay sao?” – Lan di che miệng, giấu đi cái há hốc kinh ngạc, Hữu thừa tướng chính là thiếu niên này ư – nhưng cũng chẳng khác chi một hài tử.

Nhìn đôi chân tật nguyền cùng cảm nhận phong thái hoa quý hơn người của Tiếu Khuynh Vũ, Lan di không khỏi đau lòng, bà đưa tay chạm vào khuôn mặt của y: “Ngài… nhất định là vô cùng vất vả!…”

Đầu ngón tay của bà chạm vào người, Tiếu Khuynh Vũ liền cảm nhận được sự ấm áp, phải…, sự ấm áp yêu thương của người mẹ…

Tiếu Khuynh Vũ không khỏi có một chút rùng mình xao xuyến.

Lan di đã đi rồi.

“Bà ấy… thực sự vô cùng yêu thương huynh!” – Đôi mi thật dài, cong vút của Tiếu Khuynh Vũ đăm đăm nhìn theo bóng dáng Lan di đang xa dần, trong lòng ngổn ngang tâm sự.

“Mẫu thân ta vì sinh khó mà qua đời, phụ thân tục huyền với Lan di. Người vô cùng yêu thương ta, như thể ta chính là con đẻ của người. Phụ thân quanh năm chinh chiến sa trường, một tay Lan di nuôi dưỡng ta khôn lớn. Chúng ta tuy không phải mẹ con, nhưng tình cảm còn to lớn hơn hai chữ “mẫu tử” nhiều…



“Huynh… thật may mắn!” Đầu Tiếu Khuynh Vũ cúi thấp, giấu đi biểu cảm trên mặt “Có mẹ… thật là may mắn!”

—oOo—

(1): dì, em của mẹ, ở đây có nghĩa là kế mẫu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui