Khuynh Tẫn Thiên Hạ – Loạn Thế Phồn Hoa

Cứ theo kế hoạch đã trù tính, một đoàn ba người cùng xe ngựa lẳng lặng xuyên suốt lộ trình từ Như Vĩnh thành đi lên phía Bắc, ngày lại ngày, liên tục không dừng bước, mặc cuồng phong cuốn thốc, mặc bão cát mịt mù. Thời gian vùn vụt trôi, cuối cùng đã tiến gần biên cảnh miền Tây Bắc.

Dõi mắt về Tây, thái dương đang từ tốn khuất sau rặng núi, đêm buông xuống rất nhanh, chẳng mấy chốc bóng tối đã lan tràn mặt đất.

Vô Song công tử chỉ tay vào tấm địa đồ da dê: “Lúc này chỗ chúng ta đang đứng là Đàm Quả Đại Hạp Cốc (1), ra khỏi hạp cốc này liền bắt đầu tiến vào Ngọc Hòa Tát bình nguyên. Tiếu mỗ đã sớm dùng bồ câu đưa tin cho Thích quân sư, Bát Phương quân sẽ chờ sẵn ở đây tiếp ứng cho chúng ta.”

Phương tiểu hầu gia cũng cẩn thận nghiên cứu địa đồ: “Bên trái Ngọc Hòa Tát bình nguyên có Cốc Gia thành, bên phải có Bạch Ác quan, cả hai đều là trọng trấn quân sự thề chết trung thành với hoàng thất Đại Khánh, nhược bằng hai bên tả hữu liên thủ đánh úp, vây ta vào giữa, vậy thì… cỗ xe ngựa nhỏ này có khác gì ba ba trong lọ chờ người ta thò tay bắt, dù chúng ta mọc cánh bay cũng không thể thoát được!”

Đúng là… chỉ có thể án binh bất động, chờ Bát Phương quân tiếp ứng!

Chỉ có thể với sự hộ tống của quân tướng mới khả dĩ bình yên trở về Bát Phương Thành! Ngoài cách đó ra, không còn cách nào khác!

“Hôm nay đã là mồng ba tháng năm, còn hai ngày nữa Tiểu hầu gia tròn hai mươi ba rồi!”

Sinh thần năm hai mươi hai tuổi, Phương Quân Càn đại hôn, vậy mà vừa chớp mắt đã một năm đã sắp qua.

Thời gian, nhanh như tên bắn.

Phương Quân Càn nhìn thật sâu vào mắt người đối diện, bổ sung: “Ta cùng huynh, cũng đã sáu năm giao tình…”

Sáu năm… không thể gọi là dài, nhưng tuyệt đối không ngắn ngủi!

Ngày đó, dưới một trời lạc anh tiêu sái, trong rừng đào vắng vẻ tịch liêu, hai nam tử kinh tài tuyệt diễm lần đầu tiên đối diện, nào ai ngờ được, hai người ấy lại cùng nhau gắn kết đến tận ngày hôm nay?

Khuynh Vũ, Phương Quân Càn này phải may mắn đến thế nào… mới có được huynh ở bên cạnh ta như vậy?

Ngày dài trôi qua.

Mặt trời nhô lên đằng Đông, uể oải chói chang trên đỉnh đầu, rồi mệt mỏi ngã nhào xuống sau dãy núi mờ phía xa.

Viện quân từ Bát Phương Thành vẫn vô tức vô thanh, bóng chim tăm cá.


Mé Tây, kim ô (2) đã hoàn toàn mất bóng, đôi cánh đen huyền hoặc âm u bất trắc của vị thần bóng đêm giương rộng mênh mông, lan tràn khắp không gian to lớn, chôn vùi thiên địa trong một mớ hỗn độn tối tăm, tựa như cái miệng khổng lồ toang hoác, nuốt chửng mọi thứ.

“Chúng ta phải lập tức rời khỏi!” – Vô Song công tử quyết định trong tích tắc, “Thời gian một ngày thôi cũng đủ để binh mã Đại Khánh lần đến tận đây. Bình nguyên Ngọc Hòa Tát địa thế bằng phẳng, bốn bề trống trải mênh mông hoàn toàn không có chỗ ẩn náu, sớm muộn gì ta cũng bại lộ hành tung, chỉ có cách trước hết lui về Đàm Quả Đại Hạp Cốc rồi suy nghĩ tìm hướng giải quyết khác!”

Vừa dứt lời, cách đó không xa chợt nhá lên ánh đuốc, lập lòe như ánh lửa ma trơi soi lối xuống địa ngục, âm trầm đe dọa, đẩy người ta vào tuyệt vọng.

Phương tiểu hầu gia lắc đầu cười khổ: “Chậm rồi!”

Ánh đuốc mỗi lúc một tiến gần, mỗi lúc một dày đặc, mỗi lúc một sáng lòa.

“Hây! Trên xe ngựa là ai đó?” – Đã có kẻ phát hiện cỗ xe.

Tiếng quát rơi vào khoảng không, không hề có tiếng đáp lại.

Viên Trưởng quan Đại Khánh không chậm trễ, lập tức sai sử thủ hạ: “Ngươi, cả ngươi nữa, hai ngươi qua bên kia xem thử!”

Tuyệt thế song kiêu hoàn toàn bất động.

Từ khoảnh khắc bị phát hiện tung tích, mọi ý nghĩ lui về đại hạp cốc hoàn toàn bị dập tắt!

Bình nguyên tốt xấu gì cũng là không gian bao la rộng lớn, còn khả dĩ có cơ hội chạy trốn, thế nhưng chỉ cần lui trở về hạp cốc, đường núi quanh co, vách đá dốc đứng, tiến thoái lưỡng nan, chẳng phải lập tức rơi vào thế cá nằm trong rọ đợi người tùy nghi xử trí ư?

Mười ngón tay của Lao thúc vỗ vào nhau chan chát rất mạnh, trong lòng bàn tay như phóng ra từng đợt cuồng phong sấm sét, chớp lóe ẩn hiện, đó chính là tuyệt kỹ công phu Phong Lôi chưởng pháp uy thế kinh chấn giang hồ hơn ba mươi năm nay, sức mạnh đủ để gạch nát đá tan, tiệt kim đoạn ngọc!

Bên trong xe, Phương tiểu hầu gia chậm rãi xuất Bích Lạc kiếm. Trên khuôn mặt tuấn mỹ phi phàm, khóe môi nhếch cười lộ ra chút biếng nhác, thờ ơ không thèm để tâm, thế nhưng, hết thảy ngưng tụ lại trong mắt, thăng hoa thành một thứ sát khí cường liệt, lạnh lẽo thấu xương.

Vô Song công tử bạch y tiêm trần bất nhiễm, giữa trán chu sa tiên diễm long lanh, lặng lẽ vuốt ve thiên tằm kim tuyến vàng óng nơi tay phải, những ngón tay dài mảnh thanh tú lướt trên kim tuyến êm mượt như nhung làm bật dậy cảm giác giá buốt băng hàn, tú lệ mà thê lương, và cũng tột cùng nguy hiểm.

Hai tiểu binh Đại Khánh càng lúc càng tiếp cận cỗ xe, bên trong, Tuyệt thế song kiêu cũng căng thẳng đến cực điểm!

Thình lình, viên trưởng quan phát hiện có gì đó không bình thường chung quanh liền giật phắt đầu nhìn lại. Trong bóng tối sau lưng, chỉ cách quân binh Đại Khánh vài bước chân, một đoàn kỵ binh bí ẩn tựa như u linh đột ngột hiện ra từ đêm tối, lặng lẽ không hề phát ra tiếng động, dần dần tiếp cận, hãm chặt đối phương vào vòng vây dày đặc…


Lúc này, chân trời phía Đông đã ửng lên những vạt hồng đầu tiên, xuyên qua tầng mây đêm đen thẳm, không trung bắt đầu bừng sáng ánh dương.

Bát Phương quân, cuối cùng cũng đến kịp!

Chẳng mấy chốc, đại cuộc đã định.

“Phương Quân Càn!” – Lưu quang trong mắt Vô Song công tử có chút mơ hồ, không phân biệt được là mê mộng hay là phân vân, “Vừa rồi, huynh sợ không?”

“Không sợ!”

“Vì sao?”

“Bởi vì…” Phương Quân Càn nhìn y chăm chú, “Phương Quân Càn đã không còn gì để mất!”

Trừ huynh ra, Phương Quân Càn đã không còn gì để mất đi nữa!

“Có lẽ, bổn hầu phải cảm ơn Phương Gia Duệ, lão đã giúp ta cởi bỏ gông xiềng. Từ nay về sau, trên trời dưới đất, không còn gì khả dĩ trói buộc được Phương Quân Càn này!” – Dường như, trong giọng nói có chút gì đó chua chát, mà cũng tuyệt đối dửng dưng.

Tiếu Khuynh Vũ ngoảnh đầu nhìn hắn, gương mặt Phương Quân Càn ngẩng cao, chiếc cằm cương nghị nghênh lên, hiển lộ vài phần cô ngạo, kiêu dũng oai hùng của người tuổi trẻ tài trí tuyệt luân, đồng thời cũng hiện ra lập trường phân minh, ân đền oán trả, thọ tử bất thọ nhục, vị nghĩa bất hồi đầu.

Phương Quân Càn năm hai mươi ba tuổi, đã mất đi rất nhiều thứ, nhưng cũng nhận được rất nhiều thứ.

“Cung nghênh Hầu gia! Cung nghênh công tử!”

Hết thảy cái miệng đồng loạt hô vang, tứ bề chấn kinh, bát phương rung chuyển!

Vén mành xe lên, Phương Quân Càn nhanh nhẹn nhảy phốc xuống.

Vừa nhìn thấy hắn, chư tướng sĩ mừng vui khôn xiết, càng sôi nổi rống lên dậy trời dập đất: “Vạn tuế! Vạn tuế! Hầu gia vạn tuế! Hầu gia vạn tuế!”


Đôi mắt Phương Quân Càn ngời sáng tinh quang, vừa lạnh lẽo như tầng tầng lớp lớp hàn băng vĩnh cửu, vừa mạnh mẽ tựa bừng bừng rừng rực cửu thiên liệt hỏa, không hề chớp mắt, chỉ chăm chăm nhìn thẳng trước mặt cả trăm vạn hùng binh.

Chiến mã hùng tuấn, đao quang tựa tuyết.

Trên gương mặt mỗi binh mỗi tướng đều ngời lên lòng quyết tâm sắt đá, cuồng nhiệt trung thành, kính cẩn tôn nghiêm gần giống như một loại tín ngưỡng thiêng liêng thần thánh!

Đây mới chính là giang sơn riêng mình một tay kiến tạo, đây mới chính là lực lượng cùng mình vào sinh ra tử, chinh chiến thiên hạ! Bất luận hoàng đô dùng bất kỳ âm mưu thâm độc hay thủ đoạn tàn nhẫn nào đi nữa, thủy chung cũng không thể xóa đi được lòng trung thành cùng kính yêu ngời lên trong ánh mắt từng Bát Phương binh tướng, lại càng vô pháp tước đoạt sự kiểm soát tuyệt đối của mình đối với Bát Phương Thành!

Trong lòng, tự dưng nảy sinh một loại cảm xúc gần như là kiêu ngạo, dần dần trào dâng không thể khống chế.

Phương Quân Càn hồng y rực lửa đón gió phiêu bồng, khẽ nhíu đôi mày kiếm, hiển hiện thật rõ ràng khí phách vương giả của người được mệnh định quân lâm thiên hạ.

Sâu thẳm trong lòng hắn lặng lẽ tự nhủ:

Phương Quân Càn năm nay hai mươi ba tuổi làm bá chủ một phương, oai chấn bễ nghễ loạn thế quần hùng, thống soái trăm vạn đại quân, dưới trướng biết bao nhiêu kỳ nhân dị sĩ cam tâm quy phục, đại quân hùng mạnh tinh nhuệ trong tay ta không biết đã khiến cho bao nhiêu kẻ ngưỡng mộ lẫn đố kỵ.

Được quân tướng như vậy, chính mình có thể ngạo thị quần hùng, phá nát biên quan, dựng nên vĩ nghiệp thiên thu trường cửu!

Một ngày kia phong vân tế hội (3), dù muốn thân phục Hoàng bào, đăng cơ Hoàng đế cũng không phải là vọng tưởng.

Khống chế lực lượng hùng cường, lợi dụng phong vân tụ hội, há chẳng phải là mong mỏi kỳ vọng lúc ban đầu của vị Đại Khánh Anh Vũ hầu năm nào niên thiếu ư?

“Thượng thiên tại thượng!” – Phương Quân Càn giương cao Bích Lạc kiếm, trầm tĩnh đạm nhiên chỉ thẳng về phía Đông, nơi vầng dương đang bừng sáng những tia nắng đầu ngày, “Phương Quân Càn hôm nay chỉ kiếm lập thệ, cuối cùng sẽ có một ngày, Phương Quân Càn ta đem quân san bằng Đại Khánh, huyết tẩy Hoàng đô, đuổi cùng diệt tận hoàng thân quốc thích, trả thù rửa hận!”

Trăm vạn tướng sĩ đồng thanh rống lên:

“San bằng Đại Khánh! Huyết tẩy Hoàng đô!”

“San bằng Đại Khánh! Huyết tẩy Hoàng đô!”

Trăm vạn nam nhân, trăm vạn quyết tâm sắt đá, trăm vạn luồng hồng huyết sục sôi bùng nổ trong cơn cuồng nộ rung trời chuyển đất, tựa sóng thần ầm ầm rống giận cuồn cuộn sôi trào, cuốn phăng, càn quét tất cả. Thanh âm kinh khủng xuyên thủng Ngọc Hòa Tát bình nguyên, xuyên thủng cơ nghiệp trăm năm vững vàng không lay chuyển của Đại Khánh, xuyên thủng các đế quốc lân bang Dã Minh Nô Tấn – rồi cuối cùng xuyên thủng cao xanh, vang vọng hoàn vũ!

Trong suốt thời gian ấy, Tiếu Khuynh Vũ vẫn lặng lẽ ngồi yên trong xe ngựa, cách một bức mành, y hé mắt nhìn ra khe hở nhỏ, xa xa là thân ảnh nam nhân tư thế uy mãnh hào hùng, bễ nghễ thiên hạ Phương Quân Càn. Một nỗi bi thiết ai thương, mịt mùng trùng điệp hơn cả đêm đen bất chợt dâng lên, lấp đầy đôi nhãn thần trong suốt không vướng bụi trần của người ngồi đó.

Ánh triều dương chiếu rọi Phương Quân Càn, tỏa ra hào quang vạn trượng, luồng kim quang chói mắt mà nơi hắn đứng là trung tâm không ngừng tầng tầng lớp lớp lan rộng, chỉ trong nháy mắt đã bao phủ cả bình nguyên mênh mông!


Phương Quân Càn cất tiếng chậm rãi, kiên quyết, nhấn mạnh từng chữ, từng chữ một:

“Nếu trái lời thề – Trời – tru – đất – diệt!”

Trầm mặc cúi đầu, Khuynh Vũ sờ tay vào ngực, thật chậm, thật chậm rút ra dải khăn dài đỏ thắm hỏa hồng.

Tơ gấm phi diễm trơn mềm, dường như, vẫn phảng phất đâu đó chút nhu tình ấm áp còn sót lại…

Vừa mở miệng, đột nhiên thổ ra một ngụm máu tươi!

Huyết tích tinh hồng vấy lên dải khăn đỏ rực, lốm đốm loang lổ rồi dần hòa lẫn với sắc khăn, nhưng khiến mắt người kinh hoàng, tâm người chấn động!

“Công tử!” – Lao thúc rên lên một tiếng đau đớn, hoảng hốt tựa thống huyết đỗ quyên (4).

Vô Song công tử vung tay ngăn Lao thúc nói tiếp.

Vận sức đè chặt trái tim, sau đó, y len lén hé mắt ra nhìn bên ngoài, nơi trọng binh trường khí, khôi giáp sáng lòa đang vây quanh người Phương Quân Càn.

Như quần tinh ủng nguyệt.

Trong này…

Yên tĩnh

Cô tịch…

—oOo—

(1): hạp cốc: khe núi, hẻm núi

(2): kim ô: mặt trời

(3): phong vân tế hội: ý chỉ biết nắm cơ hội hiếm có

(4): tử quy đề huyết: chim tử quy hay còn gọi là chim đỗ quyên, chim cuốc. Tích xưa kể rằng Thục Đế vì cái hận mất nước mà hồn biến thành chim đỗ quyên, ngày đêm kêu lên ‘quốc quốc’, tiếng kêu thống thiết, sắc nhọn đau đớn, mang theo nỗi u sầu tuyệt vọng bi thương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui