Khuynh Tẫn Thiên Hạ Chi Nghiêm Kiều Lục

“A lô”

“Cậu là quản lý của Kiều Chấn Vũ?”

“Ừm”

“Tôi là quản lý của Nghiêm Khoan, tôi đang có một kế hoạch rất thú vị, muốn cậu cùng tham gia, có được không?”

“Thú vị đến mức nào?”

“Đến mức khi cậu biết rồi thì sẽ không thể từ chối”

________________

“A~ chuyện vui thế này sao giờ tôi mới biết chứ?!?”

“Thú vị không?”

“Không chỉ là thú vị mà phải nói là vô cùng thú vị”

“Tôi đã nói mà”

“Nếu vậy thì trước hết phải cho hai người họ xem cái này đã, sau đó thì sắp xếp cho họ gặp nhau, rồi trao đổi số điện thoại, rồi…”

“Xem cậu đó! Còn hào hứng hơn cả tôi rồi!”

“Vậy khi nào thì chúng ta gặp nhau được? Nói chuyện qua điện thoại thế này khó bàn bạc lắm”

“Cứ sắp xếp cho họ gặp nhau trước đi, lúc đó chúng ta cũng gặp mặt”

“Ừm”

________________

“Ai da~ Sao ngồi cách xa quá vậy?”

“A, đây nhất định là Thích Vô Ưu thừa tướng”

“Còn anh chắc là Lao thúc phải không? Hân hạnh được gặp”

________________

“A lô”

“Cậu chưa đi ngủ sao?”

“Ừm, sao vậy? Cậu lại định sắp đặt gì cho hai người kia nữa à?”

“Không, tôi gọi chỉ vì muốn… chúc ngủ ngon”

“…..”

“Tôi đi ngủ đây, ngày mai tiểu Khoan có lịch làm việc, tôi phải dậy sớm”

“Ừm”

“Vậy… tôi cúp máy nha!”

“Nè”

“Huh?”


“Chúc ngủ ngon”

“Ừm”

________________

“Để hai người họ ở lại nhà hàng như thế không sao chứ?”

“Không sao đâu! Tiểu Khoan tự biết lo liệu mà!”

“Ừm, mong là vậy!”

“Đi đâu đó ăn ha? Cậu muốn ăn gì?”

“Huh?”

“Dù sao họ chắc chắn cũng ngồi lại đó ăn, trước khi họ về thì chúng ta cũng đi ăn thôi!”

“Tôi biết gần đây có một nhà hàng rất được”

“Ừm, vậy tới đó đi!”

________________

“Hôm qua thế nào rồi?”

“Tiểu Vũ rất giận, lập tức đá tôi ra khỏi nhà”

“Không sao chứ?”

“An tâm, sáng nay cậu ta vẫn còn tỉnh táo, vẫn đi làm bình thường, có điều là cậu ta…”

“Tôi không hỏi tiểu Vũ, tôi hỏi cậu”

“Tôi? Đương nhiên không sao! Tôi có thể có chuyện gì chứ?”

“Ừm, vậy thì tốt”

________________

“Nè”

“Huh?”

“Cậu làm quản lý cho tiểu Vũ bao lâu rồi?”

“Cũng… khá lâu”

“Có bao giờ cậu… chỉ nghĩ cho bản thân mà không lo cho tiểu Vũ không?”

“Nếu thế thì tôi không thể làm quản lý cho cậu ấy lâu như thế này đâu”

“À~”

________________

“CÁI QUỶ GÌ THẾ HẢ?”

“Chỉ là một nụ hôn thôi mà”

“Cậu hết chuyện đùa giỡn rồi sao?”

“Tôi không có đùa, tuyệt đối không”

“Cậu….”

________________

“A lô”

“Nếu không phải là chuyện về tiểu Khoan và tiểu Vũ thì tôi cúp máy đây”

“Đợi đã, không lẽ còn giận tôi sao?”

“Không dám”

“Nhưng nụ hôn đó thực sự là….”

tút tút tút…

________________

“Cậu không cần lo cho tiểu Khoan sao? Sao cứ tới gọi cho tôi hoài vậy?”

“Muốn nghe giọng của cậu… Nè! Đừng cúp máy đó! Tôi có chuyện quan trọng muốn nói!”

“Nói đi!”

“Cậu… ừm… cậu không thể nghĩ cho bản thân một lần sao?”

“…..”

“Chỉ lần này thôi, cậu không thể chỉ quan tâm đến bản thân được sao?”

“…..”

“…..”

“Không được”

“…..”

“Tôi… không làm vậy được!”

________________

“Cậu lại muốn gì nữa? Cần phải tìm đến tận nơi thế này sao?”


“…..”

“Tiểu Khoan cậu cũng không cần lo à?”

“…..”

“Cậu không lo cho tiểu Khoan, nhưng tôi thì quan tâm tiểu Vũ”

“Nè!”

“…..”

“Chúng ta… nói chuyện một lúc được không?”

“…..”

________________

“Có chuyện gì nói nhanh lên”

“Không thể ngẩng đầu nhìn tôi được sao?”

“…..”

“Tùy cậu vậy”

“Tôi không có nhiều thời gian”

“Tôi sẽ nói nhanh mà”

“Nói đi”

“Tôi biết là cậu không thể không quan tâm đến tiểu Vũ nhưng mà…”

“Tôi biết cậu định nói gì, không được!”

“Chẳng lẽ cậu không thể…”

“Không”

“Cậu thực sự…”

“Không”

“Cậu…”

“Không”

“Ý tôi không phải vậy!”

“…..”

“Tôi biết cậu luôn quan tâm tiểu Vũ, tôi cũng có trách nhiệm với tiểu Khoan, nhưng… tôi vẫn luôn để ý đến cậu, còn cậu dám nói rằng bản thân cậu không quan tâm đến tôi không?”

“…..”

“Cậu có thể quan tâm tiểu Vũ bao nhiêu tùy ý cậu nhưng có thể có chút nào đó để tâm đến tôi được không?”

“…..”

“Một chút cũng được”

“…..”

“Với tôi, cậu luôn là người quan trọng nhất, nhưng chỉ cần trong lòng cậu có tôi, dù chỉ có một chút, không cần biết phải xếp sau bao nhiêu người, tôi cũng mãn nguyện”

“…..”

“Cậu chỉ cần nói cho tôi biết, rốt cuộc cậu có chút nào quan tâm đến tôi không?”

“…..”

“…..”

“Ngốc”


“Hả?”

“Cậu là đồ ngốc sao? Chuyện thiệt thòi như vậy cũng chấp nhận?”

“Nếu cậu thực sự có để tâm đến tôi thì chẳng những không thiệt thòi mà tôi còn thấy có lời nữa”

“Nếu tôi không quan tâm… tôi sẽ không… nổi giận chỉ vì… một nụ hôn đâu!”

“Vậy tức là sao?”

“Cậu là bị ngốc nên không hiểu hay là mặt dày đến mức muốn tôi nói thẳng ra vậy hả?”

“Cứ cho là cả hai đi”

“…..”

“Tôi muốn nghe câu trả lời cụ thể hơn kìa!”

“…..”

“…..”

“Cậu xếp sau tiểu Vũ đi!” [hức, Lao thúc, anh là quản lý gương mẫu]

A lô”

“Chào buổi sáng”

“Cậu điên sao? Mới có 3h”

“Tôi không ngủ được, lại không biết làm gì nên mới gọi cho cậu”

“Cậu rảnh rỗi quá nhỉ, xem ra tiểu Khoan có rất ít việc phải không?”

“Coi chừng có ngày cậu vắt kiệt sức lao động của tiểu Vũ đó”

“…..”

“Đi ăn sáng ha, dậy sớm nên bây giờ tôi đã thấy đói bụng rồi”

“…..”

“Mà bây giờ cũng chẳng có nhà hàng nào mở cửa, hay là tôi qua nhà cậu nấu đồ ăn rồi chúng ta cùng ăn”

“BÂY GIỜ LÀ 3H SÁNG ĐÓ, ĐỒ ĐIÊN!!!!”

________________

[Đi ăn trưa nhé! ^.^]

[Không rảnh]

[Giờ nghỉ trưa mà cũng không rảnh sao? Ô_ô]

[Tôi không dư hơi như cậu]

[Nhưng mà tôi đói rồi! =_=”]

[Thì cậu đi ăn một mình đi]

[Không chịu~ tôi muốn đi với cậu >”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận