Cả hai đứng bất động tại chỗ…
Nghiêm Khoan cứ ôm Chấn Vũ…
Chấn Vũ vẫn cứ đứng đó cho Nghiêm Khoan ôm lấy thật chặt…
“Không đẩy tôi ra sao?”
“Cậu muốn thế hả?”
“Không”
“Cứ thế này là được rồi”
Nghiêm Khoan mỉm cười mãn nguyện siết chặt vòng tay, ôm Chấn Vũ sát vào người.
________________
10 phút sau…
Tình thế nguy cấp
Chết! Làm sao đây? Tiếp theo phải làm sao? Không lẽ cứ ôm thế này mãi? Đây là phòng ngủ, giường ở ngay phía sau, không lẽ…
Không được! Không thể vội vàng được, lần trước đã suýt chết rồi còn gì!!! Nhưng mà lần này khác, Vũ nhi cũng… nhưng mà như thế cũng có chút gì đó không ổn…
A~ mình phải làm sao đây???
“Không thích thì buông ra”
Chấn Vũ thấy khó chịu khi nghe thấy tiếng thở dài nhẹ của Nghiêm Khoan, anh lập tức gạt tay Nghiêm Khoan ra nhưng vừa quay lại thì tức thì bị Nghiêm Khoan kéo đến, ôm trở lại
“Làm gì vậy? Không phải lúc nãy thở dài sao?”
“Không có”
“Rõ ràng là có”
“Không có mà”
“Đừng có chối, lúc nãy rõ ràng là cậu……”
Câu nói của Chấn Vũ bị đứt quãng bởi nụ hôn của Nghiêm Khoan. Một nụ hôn mãnh liệt mà cũng thật dịu dàng. Đôi môi ngọt ngào của Nghiêm Khoan lướt nhẹ qua làn môi có hơi e dè của Chấn Vũ. Từ từ, chậm rãi, thật nhẹ nhàng kéo Chấn Vũ vào nụ hôn sâu dịu ngọt.
Chấn Vũ ngượng ngùng đáp lại
Đầu lưỡi khẽ chạm. Lúc đầu là hơi rụt rè, bối rối, là chậm rãi khám phá. Chớp mắt sau, không hiểu sao Nghiêm Khoan lại trở nên mạnh mẽ hơn. Tay ôm ghì lấy sau đầu Chấn Vũ, tay kia lại vòng qua eo, ôm lấy người trước mặt thật chặt. Đầu lưỡi quấn lấy nhau. Nụ hôn quyết liệt, mạnh mẽ, vừa ngọt ngào vừa dây dưa mãi không dứt.
Chấn Vũ không đẩy ra, ngược lại còn hưởng ứng càng khiến Nghiêm Khoan thêm lộng hành. Nghiêm Khoan ôm Chấn Vũ cùng ngã xuống giường.
Nghiêm Khoan lướt qua gò má hơi ửng hồng của Chấn Vũ, nhẹ hôn lên mí mắt rồi lại quay về làn môi mà anh lưu luyến.
Một lúc sau, Chấn Vũ hô hấp khó khăn, Nghiêm Khoan mới chịu rời ra, lo lắng nhìn người nằm dưới.
Chấn Vũ ổn định hơi thở, chợt mỉm cười với Nghiêm Khoan, một nụ cười đẹp làm Nghiêm Khoan ngơ ngẩn
“Tiểu Khoan, tối nay…”
“Sao?”
“Cậu ngủ ngoài phòng khách đi”
“Hả?”
Nghiêm Khoan chưa kịp tròn mắt ngạc nhiên thì đã bị đẩy ra khỏi giường, ngã lăn ra đất
“Tôi quên mất cậu là sinh vật nguy hiểm. Quả là bất cẩn khi để cậu muốn làm gì thì làm, chuyện như thế sẽ không xảy ra lần nữa đâu”
“Vũ nhi, nguy hiểm gì chứ? Chuyện này có thể từ từ thương lượng lại được không?”
“Ngủ ngoài phòng khách đi”
Chấn Vũ ném cho Nghiêm Khoan một cái chăn rồi đẩy cậu ta ra khỏi phòng, rồi đóng sầm cửa lại.
Không sao, lần sau vậy… – Nghiêm Khoan tự an ủi bản thân
……
……
……
Trong phòng…
Chấn Vũ đứng tựa cửa với gương mặt đỏ bừng. Trong phút chốc toàn thân anh mất hết sức lực, ngã khuỵu xuống đất, lưng dựa tường, hai tay ôm ngực, cố gắng làm giảm nhịp tim đang đập liên hồi, càng lúc càng nhanh
Bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh…
Thở đều, phải thở đều, thở đều….
AAAAAAAAAAAAAAA
Lúc nãy mình nói cái quái gì vậy chứ?!?
Mình điên rồi sao???
Lại còn để cậu ta… để cậu ta….
Bình tĩnh, phải bình tĩnh, không được kích động…
Bây giờ thì tạm ổn nhưng đến sáng mai thì sao chứ? Mình nói ra mấy lời đó rồi, không thể giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra được. Sáng mai làm sao nhìn mặt cậu ta được?!?
A~ đúng rồi, sao mình không nghĩ ra chứ?!?
Chấn Vũ đứng bật dậy, chụp lấy cái điện thoại trên cái bàn nhỏ cạnh giường. Vào danh bạ tìm số của người kia, anh không biết làm thế nào và từ bao giờ mà điện thoại của anh lại có số của anh ta, lại còn đề tên đàng hoàng nữa chứ, nhưng ít ra lúc này điều đó lại có ích
Điện thoại bên kia đang reo, Chấn Vũ chờ đợi một cách nôn nóng. Mất gần một phút sau mới có người bắt máy
“A lô”
“Chung Hán Lương, là anh phải không?”
“Cuối cùng cũng chịu gọi tôi rồi hả? Sao? Mọi chuyện bên đó thế nào rồi?” – giọng Hán Lương hồ hởi trong điện thoại, cứ như thể anh đã biết trước mọi chuyện và biết chắc rằng Chấn Vũ sẽ gọi cho anh vậy
“Tôi… tôi nói rồi… nói với Nghiêm Khoan”
“Nói cái gì?”
“Ừm…. nói…. nói…..” – Chấn Vũ ấp a ấp úng, nói mãi không thành câu
“Nói cậu cũng thích cậu ta chứ gì?”
“……”
“Rồi sao nữa? Có chuyện gì chưa?”
“Anh muốn có chuyện gì chứ?”
“Tôi…. ừm… tôi bảo cậu ta ra ngoài phòng khách ngủ rồi”
“CÁI GÌ????????????????????”
Hán Lương bất ngờ hét lên trong điện thoại, Chấn Vũ suýt nữa là đã thủng màng nhĩ nếu không kịp giật cái điện thoại ra xa
“Cậu điên hả? Cơ hội tốt thế lại để vụt mất. A~ tôi thật bó tay với hai tên ngốc các cậu rồi”
“Cơ hội cái gì chứ? Không lẽ anh muốn tôi với Nghiêm Khoan… ừm…”
“Dĩ nhiên” – Hán Lương khẳng định một câu chắc nịnh làm Chấn Vũ suýt ngã ngửa
“Trước sau thì cũng phải tới lúc đó thôi, bây giờ làm luôn đi”
“Cái…. cái…. cái…. cái gì?”
“Hai người bây giờ cứ như là vợ chồng lấy nhau rồi mà chưa chịu động phòng vậy”
“…..”
“Đến Vô Song công tử còn [beep] với Phương tiểu hầu gia rồi, cậu thì còn ngại gì mà không [beep] với tiểu Khoan luôn đi”
“…..”
Chấn Vũ thở dài
“Xem ra gọi cho anh là sai lầm rồi”
“Hả?”
Chấn Vũ cúp máy
Đầu dây bên kia, Hán Lương trợn mắt ngạc nhiên nhìn cái điện thoại
“Cậu ta dám cúp máy với mình?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...