Nghiêm Khoan vừa nghe tin Chấn Vũ xin nghỉ một ngày, bất chợt có cảm giác bất an, cả ngày cứ như ngồi trên đống lửa, chỉ mong cho mau hết việc để chạy về xem người ta thế nào.
“Hôm nay mọi người vất vả rồi”
Cuối cùng cũng nói ra được câu này, Nghiêm Khoan lo lắng chạy ra bãi giữ xe, lao ngay tới chiếc xe của mình.
Nghiêm Khoan phóng xe trên đường, chạy với tốc độ nhanh nhất có thể.
________________
“Vũ nhi”
Vừa bước vào nhà, Nghiêm Khoan không nghĩ đến gì khác ngoài việc xác định vị trí của Chấn Vũ. Không có trong nhà bếp, không có trong phòng khách, phòng để đồ cũng không, phòng tắm… ừm, cũng không có, chỉ còn một chỗ duy nhất, phòng ngủ.
“Vũ nhi”
Nghiêm Khoan gõ nhẹ lên cánh cửa. Bây giờ mới có 20h, chắc chắn Chấn Vũ vẫn chưa ngủ, nhưng trong phòng không có tiếng trả lời
“Vũ nhi”
Nghiêm Khoan gọi thêm một lần nữa
“Vẫn còn giận sao?”
Nghiêm Khoan thở dài, định quay lưng rời đi thì từ trong phòng vọng ra tiếng nói
“Vào đây”
Tưởng rằng mình nghe lầm, Nghiêm Khoan đứng chôn chân tại chỗ, mất mấy phút sau mới hít vào một hơi thật sâu, hỏi lại lần nữa
“Vũ nhi nói gì cơ?”
“Vào đây”
Xác định lại điều mình vừa nghe là đúng, Nghiêm Khoan nắm lấy tay nắm cửa, vặn nhẹ một cái, cánh cửa từ từ mở ra.
Trong phòng không mở đèn, chỉ có chút ánh sáng từ đèn đường từ ngoài cửa sổ hắt vào phòng, Chấn Vũ đứng bên khung cửa, hướng mặt ra ngoài, hoàn toàn yên lặng
“Vũ nhi, không ngủ sao?” – tự nhiên không còn lời nào để nói, Nghiêm Khoan chỉ biết hỏi một câu mà bản thân anh cũng thấy vô cùng ngớ ngẩn
“Ai lại ngủ giờ này?”
“…..”
“…..”
“…..”
“Này”
“Hả?”
“Sao cậu lại… thích tôi?”
Nghiêm Khoan giật mình. Anh chưa hề nghĩ là sẽ có người hỏi anh câu đó, càng chưa hề nghĩ người hỏi lại chính là Chấn Vũ
“Sao lại hỏi vậy?”
“Phải có một lý do chứ, để cậu thích tôi”
“Thích một người… nhất định phải có lý do sao?”
“…..”
“…..”
“Tôi….”
“Sao?” – Nghiêm Khoan ngẩng cao đầu, lắng tai nghe Chấn Vũ nói
“Tôi chưa từng có sự chú ý quá mức đối với bất kỳ người đàn ông nào, càng chưa từng có quan hệ vượt quá tình bạn, trước đây đã vậy, bây giờ cũng thế, sau này… cũng không thay đổi…”
“Vậy sao?” – Nghiêm Khoan mỉm cười, có hơi thất vọng. Anh vốn đã biết điều này và vẫn hy vọng có thể thay đổi, nhưng xem ra…
“Nhưng…”
Chấn Vũ có hơi ngập ngừng, khẽ cắn môi, bản thân anh cũng không muốn nói ra điều này, không muốn thừa nhận điều mình sắp nói là sự thật, nhưng mà…
“Cậu… là ngoại lệ”
Nghiêm Khoan kinh ngạc ngước nhìn, Chấn Vũ cũng vừa lúc quay lại. Bốn mặt nhất thời giao nhau
Ánh sáng duy nhất trong phòng là sắc vàng từ đèn đường. Trong phòng hoàn toàn yên lặng, thậm chí có thể nghe được tiếng thở nhè nhẹ của Chấn Vũ, hơi thở gấp gáp của Nghiêm Khoan và nếu để ý kỹ, hình như còn có cả tiếng tim đập vội vàng của cả hai…
Nghiêm Khoan nhìn mãi không chớp mắt. Chấn Vũ bị ánh mắt kinh ngạc mà cũng rất dịu dàng của Nghiêm Khoan làm cho bối rối, anh ngượng ngùng quay mặt ra ngoài.
“Nhìn cái gì?”
Chấn Vũ thấy bực mình vì cứ bị nhìn chằm chằm, anh quay đi che giấu gương mặt đỏ bừng của mình.
Nghiêm Khoan không trả lời, Chấn Vũ càng bối rối, anh quay lưng về phía Nghiêm Khoan, cố tập trung nhìn ra ngoài cửa sổ
…..
Bất ngờ
Nhẹ nhàng
Nghiêm Khoan từ phía sau tiến tới ôm lấy Chấn Vũ
________________
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...