Phụt
Cũng may là kịp thời quay qua chỗ khác, nếu không thì nguyên ngụm cà phê vừa uống chưa kịp nuốt trôi đã bay thẳng vào màn hình vi tính.
Cái gì thế này? Vô Song công tử? Tiếu Khuynh Vũ? Mình đây sao?
Thương Hải Di Mặc, chúng ta chưa từng quen biết, cô có thù với tôi hay sao mà viết thế này?
Hy sinh vì người khác, cũng tạm chấp nhận đi, nhưng tại sao lại là một nam nhân?
Còn các fan sao cứ ca tụng cái Khuynh tẫn thiên hạ – Loạn thế phồn hoa này thế? Sáng tác cả nhạc, làm cả MV cơ à? Thế giới đảo điên rồi sao?
Kiều Chấn Vũ a Kiều Chấn Vũ, cái vai Âu Dương Minh Nhật ấy của ngươi trông yếu đuối, ẻo lả vậy sao? Sao lại bị đem ra làm hình mẫu cho một vai thụ kiểu này?
Nghiêm Khoan a Nghiêm Khoan, cái tên này hình như nhỏ tuổi hơn mình mà, sao mình lại phải nằm dưới?
________________
“Cái quỷ gì vậy nè?”
Thật là, ai ở trong hoàn cảnh này cũng phải thét lên thế thôi.
Cái gì vậy trời? Phương tiểu hầu gia? Phương Quân Càn? Mình đó hả?
Thương Hải Di Mặc, chúng ta chưa từng quen biết, cô có thù với tôi hay sao mà viết thế này?
Mặt dày mày dạn theo đuổi người khác, cũng tạm chấp nhận đi, nhưng tại sao lại là một nam nhân?
Còn các fan sao cứ ca tụng cái Khuynh tẫn thiên hạ – Loạn thế phồn hoa này thế? Sáng tác cả nhạc, làm cả MV cơ à? Thế giới đảo điên rồi sao?
Nghiêm Khoan a Nghiêm Khoan, hai cái vai Lý Kiến Thành và Tần Ca ấy chẳng lẽ trông vô sỉ vậy sao? Sao lại bị đem ra làm hình mẫu cho một vai công kiểu này?
Kiều Chấn Vũ a Kiều Chấn Vũ, cái tên này hình như cao hơn mình mà, sao mình ôm nổi hắn vào phòng, lại còn lên giường nữa?
________________
“Tiểu Vũ, tiểu Vũ, tiểu Càn đâu rồi?”
Làm ơn đừng có hỏi tôi mấy cái câu đó. Thực muốn nói với mấy cô fangirl đó câu này mà.
“Tiểu Vũ, các fan gọi cậu kìa, quay qua chào họ một cái đi”
“Anh điên hả?” – đùa sao trời? Mình biết người họ gọi là Vô Song công tử Tiếu Khuynh Vũ, chứ không phải Kiều Chấn Vũ, biết thế nên mới càng không thể quay lại chào. Tay quản lý này còn giả vờ không biết.
“Sao cậu nói khó nghe vậy? Họ gửi đủ thứ lên trang web của cậu, link truyện, link nhạc, còn có hình… tôi chưa nói xong mà, tiểu Vũ”
Điên hết rồi sao? Đến anh quản lý cũng nói chuyện kiểu đó. Mấy ngày nay cứ lo nghĩ đến cái tiểu thuyết đam mỹ kia nên mình cũng không ghé trang web thường xuyên, không biết các fan lại gửi cái gì lên nữa. Nhất định lại là thứ liên quan đến… trời ạ, chẳng dám nhớ tới nữa.
“Tiểu Vũ… ách, Chấn Vũ, có bưu thiếp fan gửi cho cậu nè” – một nữ nhân viên trong công ty nói, nghe qua là biết cô ấy cũng nằm trong số những người điên cuồng vì Khuynh tẫn.
“À, cảm…” – Cái gì đây??????
Mấy… mấy… mấy cái hình này… Sao lại… Sao lại là hình mình và một tên mình chẳng hề quen biết, lại còn khá tình cảm nữa chứ. Tên này, nhất định là Nghiêm Khoan, à không, là Phương tiểu hầu gia Phương Quân Càn. Đời mình chẳng lẽ không thể thoát khỏi cái câu chuyện tình lâm li bi đát với hắn sao?
________________
“Tiểu Càn, tiểu Càn”
Không nghe
“Tiểu Càn, tiểu Vũ đâu rồi?”
Không nghe, không nghe
“Tiểu Càn, gọi tiểu Vũ ra đi”
Không nghe, không nghe, không nghe
“Tiểu Càn”
“Anh gọi ai?” – ngay cả anh quản lý cũng gọi thế sao?
“Làm gì mà mới sáng sớm đã cau mày vậy? Để tiểu Vũ nhìn thấy, người ta sẽ lo cho cậu đó”
Còn dám giở giọng châm chọc với cái mặt hả hê đó nữa, sáng giờ mình vẫn chưa mắng cũng chưa đánh ai đó nha.
“Được rồi, tôi không chọc cậu nữa”
Biết thế thì tốt. Phải nhanh chạy vào trong công ty thôi, nếu không đám fan trước cửa lại gào thét mấy câu hỏi quái lạ nữa.
“Tiểu… ách, Nghiêm Khoan, có bưu thiếp fan gửi cho cậu nè”
Bưu thiếp? Thời buổi nào rồi còn… Cái gì đây?
“Hình đẹp nhỉ?”
“Không được cười”
Trời ạ, các fan này thực quá cuồng nhiệt rồi. Cái đống hình này là sao? Sao mình lại đi ôm một nam nhân khác thắm thiết thế này? Đây nhất định là tên Kiều Chấn Vũ, à không, là Vô Song công tử Tiếu Khuynh Vũ. Đời mình chẳng lẽ không thể thoát khỏi cái câu chuyện tình lâm li bi đát với hắn sao
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...