Mạnh Thiên Kỳ ngồi dạy cho Triển Nghiêm mấy quy tắc rồi vài chỗ cần lưu ý. Thằng bé rất thông minh, học đâu hiểu đấy tiếp thu rất nhanh, Mạnh Thiên Kỳ cũng khen vài câu, mai kia nhất định là một kì tài. Phong Nguyệt Lam cười cười nhìn hắn
- Mai kia con chúng ta nhất định phải giỏi như này mới được..
Mạnh Thiên Kỳ gật đầu, nghe thấy tiếng gõ cửa Mạnh Thiên Kỳ đứng dậy mở cửa.
Trước cửa là hai người đàn ông, một là Hạ Nguyên còn bên cạnh khá già chắc là cha hắn. Phong Nguyệt Lam quan sát một hồi, Hạ Nguyên thật sự rất giống cha mình, có điều cha hắn mang vẻ oai nghiêm hơn
- Tham kiến hoàng thượng..- Hai người hành lễ
- Vào đi..
Hạ Nguyên vừa đi vào liền thấy một nữ nhân mặc bạch y xinh đẹp đang dạy cho một cậu nhóc chừng mười hai tuổi. Động tác của nàng dịu dàng, khóe miệng hơi cười mãn nguyện từng chút đều dạy cho cậu nhóc rất tỉ mỉ. Hạ Nguyên hơi ngẩn người, đây là ai vậy..?
- Hai người ngồi đi..- Mạnh Thiên Kỳ thấy Hạ Nguyên nhìn nàng ngẩn ngơ liền hơi lạnh trong lòng
- Vâng..
Hạ Thái - cha Hạ Nguyên ngồi xuống nhìn nàng hơi nghĩ hoặc hỏi
- Đây là..?
- Hoàng hậu của trẫm..
- Tham kiến nương nương..- Hạ Thái vội hành lễ
- Không cần đâu, hai người cứ bàn chuyện đi..- Phong Nguyệt Lam xua tay đi tới nói với Mạnh Thiên Kỳ - Thiếp dẫn Nghiêm nhi đi chơi..
Mạnh Thiên Kỳ gật đầu, để mặc nàng, dù sao nàng cũng đâu phải loại dễ bắt nạt, tuy vậy nhưng hắn vẫn âm thầm cho hai sát thủ đi bảo hộ cho nàng. Hạ Nguyên hơi ngẩn ra, nàng hóa ra lại là hoàng hậu, đúng như quan huyện kia nói, nàng thực xinh đẹp, đẹp tới nỗi xung quanh đều mờ nhạt màu sắc cả..
- Không biết hoàng thượng cho gọi thần là có chuyện gì? - Hạ Thái lên tiếng
- Ngươi nhìn thấy đứa bé vừa rồi chứ? - Mạnh Thiên Kỳ uống hớp trà
Hạ Thái gật đầu, hắn nói tiếp
- Ta cùng Lam nhi đi vi hành, lúc tới Thanh Uyên thì thấy cậu bé đó đang bị con của quan huyện đánh. Lam nhi can ngăn thì thấy cậu bé nói vị quan huyện đó tham ô, dẫn đến đê ở đây không được vững chắc đâm ra cứ tới mùa lũ là người dân lại chịu cảnh ngập úng...- Mạnh Thiên Kỳ đặt chén trà xuống, ánh mắt sâu xa kể chuyện
- Ý người muốn thần điều tra chuyện quan huyện đó có thật sự tham ô? - Hạ Thái hơi suy nghĩ, hắn đã nghi ngờ lâu lắm rồi nhưng quyền hành đôi khi không đủ
Mạnh Thiên Kỳ gật đầu rút từ người ra một tấm kim bài đưa ra cho Hạ Thái
- Ngươi giúp ta!
- Thần tuân mệnh!
Hai người họ đi rồi, Mạnh Thiên Kỳ híp mắt lại, trong đó một mảng âm u vô tận. Hắc y nhân bay từ cửa sổ xuống, nhìn hắn cung kính nói
- Chủ nhân, thuộc hạ phát hiện ra có người đi theo chúng ta..
- Nữ nhân? - Mạnh Thiên Kỳ hơi cười, dường như hắn biết rõ chứ không phải đoán
- Vâng..
- Giết! - Mạnh Thiên Kỳ phun ra một chữ rồi đi mất, không ai biết hắn đi ra ngoài như nào
*****************************
Phong Nguyệt Lam mua cho Triển Nghiêm một cây kẹo hồ lô rồi dẫn nó đi chơi. Nó cầm lấy kẹo rồi ngước mắt nhìn nàng
- Tỷ tỷ, nơi mà tỷ đưa đệ tới có đáng sợ không vậy? Ca ca kia nói nơi đó mà không chịu học tử tế sẽ bị thầy mắng, rồi còn bị phạt rất đáng sợ..
Phong Nguyệt Lam có thể hình dung ra cái bản mặt đen thui của Mạnh Thiên Kỳ khi nói với nó mấy thứ này. Nàng thầm rủa hắn rồi cười
- Không phải đáng sợ như vậy đâu! Nơi đó có rất nhiều bằng hữu cho đệ chơi, tỷ có một đệ đệ nhỏ hơn đệ một chút, nó cũng học tại nơi đó. Hai người có thể cùng chơi với nhau..
- Vậy sao?
- Ừ..
Phong Nguyệt Lam đứng ở bờ hồ mặc cho Triển Nghiêm chơi với mấy đứa nhỏ đằng xa. Mặt hồ trong xanh hơi gợn sóng chiếu rọi ánh mặt trời, phản chiếu những tia nắng chói mắt. Phong Nguyệt Lam nhìn về cây cầu đằng xa, một hình ảnh quen thuộc hiện lên..
Một nam nhân mặc trường bào đen đang thổi tiêu, khuôn mặt bị che đi bởi chiếc mặt nạ đen huyền, nơi khóe mắt có một bông hoa hồng đỏ rực đến chói mắt. Nàng hơi giật mình, chớp mắt đã không thấy người kia đâu, giống như một ảo cảnh vậy
- Đang nghĩ gì vậy? - Mạnh Thiên Kỳ ôm nàng từ đằng sau
- Không có gì..- Phong Nguyệt Lam hơi lắc đầu, quay người lại nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn mở miệng - Trước đây..trước khi mất trí nhớ, ta có phải đã gặp chàng rồi không?
- Sao vậy?
- Ta vừa rồi thấy một nam nhân rất giống chàng, khi mà còn đeo mặt nạ ấy. Ngồi ở đó, thổi tiêu, hình ảnh đó..thật sự rất chân thật...- Phong Nguyệt Lam chỉ vào cây cầu phía xa
- Nàng chắc nhìn nhầm rồi, có phải chơi mệt rồi nên mới vậy không? - Mạnh Thiên Kỳ tránh ánh mắt của nàng hơi cười, tâm hắn có chút xao động không rõ ràng, giống như hoảng sợ hơn
- Chắc vậy, đi thôi...- Phong Nguyệt Lam không nghĩ nhiều liền đi gọi Triển Nghiêm
Mạnh Thiên Kỳ nhìn nàng vui vẻ như vậy có chút hoảng sợ, bàn tay nắm chặt lại, ánh mắt không rõ ràng nhìn nàng. Nếu nàng biết tất cả, biết nàng không phải Phong Nguyệt Lam thì sẽ thế nào? Liệu nàng có hận hắn, có ghét bỏ hắn vì hắn giấu thân phận của nàng?
Một dự cảm không lành dâng lên trong lòng hắn, nó dần lớn hơn..
Một ngày trôi qua êm ả, Phong Nguyệt Lam ngoại trừ cùng Mạnh Thiên Kỳ đi cứu vớt mấy người còn sống sau trận lũ ra thì còn đi chữa bệnh khắp nơi, nàng ít nhiều cũng học được một chút y thuật. Hai người yêu nghiệt xinh đẹp, nên được nhiều người ngưỡng mộ cảm thán, lại thêm Triển Nghiêm càng giống một gia đình..
Phong Nguyệt Lam mệt mỏi nằm trên giường, nàng không nghĩ là mệt như vậy đấy. Vì Triển Nghiêm đã bị đuổi nên Mạnh Thiên Kỳ mới được ôm nàng ngủ. Ngày hôm nay dường như kí ức của nàng đang dần hiện về, chuyện này làm hắn lo lắng không thôi..
- Lam nhi, nếu ta giấu một chuyện rất quan trọng có liên quan tới nàng, mà ta mãi mãi không cho nàng biết, nàng có hận ta? - Mạnh Thiên Kỳ ôm nàng trong lòng, không ai biết hắn đang hoảng sợ như nào
- Hận, hận chàng cực kì..- Phong Nguyệt Lam đáp luôn, vòng tay ôm chặt lấy hắn - Nhưng..ta yêu chàng quá rồi, hận không nổi..
Mạnh Thiên Kỳ mím môi, ôm lấy nàng đi ngủ. Phong Nguyệt Lam cảm thấy hắn hôm nay có chút gì đó khác lạ nhưng không rõ, liền nhắm mắt lại đi ngủ
**********************
Mạnh Thiên Kỳ cùng nàng ở lại đây mấy ngày cứu giúp dân chúng. Hạ Thái nhờ có kim bài của Mạnh Thiên Kỳ nên truy ra rất nhiều tội của quan huyện kia, cuối cùng cả nhà hắn không ai còn sống
Tạm thời cũng không còn quan huyện cai trị nên Mạnh Thiên Kỳ trực tiếp cho Hạ Nguyên lên thay chức, dù sao người dân ở đây cũng tin tưởng hắn nên không có gì đáng lo ngại..
Mạnh Thiên Kỳ cùng nàng vừa về tới hoàng cung liền nghe thấy tin quân của Tây Liên đang dẫn quân đánh chiếm Bắc Yến. Mạnh Thiên Kỳ nghe xong cũng hơi khinh thường, bây giờ Sở Mộc Di đã chết nên không còn sự hỗ trợ của Nam Sở, hắn cũng muốn xem Tây Liên này trụ được bao lâu..
Mạnh Thiên Kỳ cho quân phòng ngự chặt chẽ ở biên giới, còn mình tự thân cùng quân sĩ tập luyện võ nghệ ngày đêm không ngừng nghỉ. Dù địch hiện tại có suy yếu tới cỡ nào cũng không thể coi thường, kẻ mạnh chưa chắc đã là kẻ chiến thắng, kẻ chiến thắng chính là đạp đổ kẻ mạnh mà đi lên..
Phong Nguyệt Lam giao Triển Nghiêm cho Mạnh Thiên Hạo cùng ông thầy kia, một mình chạy tới quân doanh hỗ trợ Mạnh Thiên Kỳ. Hắn muốn để nàng về nhưng nàng lại kiên quyết muốn ở lại nên hắn sắp xếp cho nàng một chỗ an toàn...
Bên này Tây Liên từ sau khi Lâm Mạnh Quân chết lại gặp phải vị hôn quân nên sức lực không được bao lâu liền dần sụp đổ, Bắc Yến thừa thế xông lên đánh chiếm..
Nam Sở theo như lời của một vị tướng sĩ nói rằng không biết ăn phải gì mà đưa quân đàn áp Bắc Yến, bảo vệ Tây Liên...
- Nàng thấy thế nào? - Mạnh Thiên Kỳ hỏi nàng, tay chỉ vào tấm bản đồ
- Nam Sở bao quanh toàn là rừng rậm và núi, địa hình hiểm trở cho chúng ta mà lại an toàn cho chúng. Nếu xông thẳng vào rừng thì chưa chắc chúng ta đã giành lợi thế, có khi còn làm hại chính mình...- Phong Nguyệt Lam lắc đầu
- Nam Sở bỗng nhiên phút chốc hùng mạnh như vậy chúng ta khó mà theo kịp, trận tiếp theo chúng ta chẳng lẽ nhận thua? - một tướng sĩ ảo não lên tiếng
- Thế cùng sức kiệt cũng không được đầu hàng. Bây giờ, chúng ta hoặc là gắng sức chống chọi đánh chiếm Nam Sở hoặc là nhận thua, ngươi nghĩ xem chúng ta nên làm gì? - Phong Nguyệt Lam hơi cười, nụ cười có chút âm u khó nắm bắt
Không gian im lặng tới quỷ dị. Bỗng một tên lính chạy vào nói
- Hoàng thượng, thần đã tra ra ai là người cầm đầu Nam Sở rồi
- Ai?
- Là Sở Dĩ Mạch, thái tử mà tiên hoàng chọn. Năm xưa hắn còn đang ở biên giới, Viễn Thành chặn mọi tin tức nên hắn mới không biết tiên hoàng đã chết, Viễn Thành soái ngôi đoạt vị. Sau đó, hắn bị giam lỏng không hề biết làm sao có thể ra ngoài. Mấy tháng trước nghe nói hắn trốn được, còn giết chết Viễn Thành rồi đăng cơ...
Mọi người trong phòng hơi căng thẳng một chút, Mạnh Thiên Kỳ gật đầu xua tay ý bảo tên kia ra ngoài. Một tướng lĩnh mím môi, vẻ không cam tâm
- Sở Dĩ Mạch này không đơn giản. Trận chiến nội bộ của Nam Sở suýt khiến Nam Sở bị diệt vong, mà hắn năm đó mới có 15 tuổi tự mình giải quyết mâu thuẫn, dù hắn không nắm binh quyền trong tay nhưng ai cũng phải nhường hắn vài phần...
- Đánh thôi! Ta rất muốn xem vị hoàng đế mới đăng cơ Sở Dĩ Mạch này tài giỏi đến đâu..- Phong Nguyệt Lam hơi cười
Mạnh Thiên Kỳ gật đầu, các tướng lĩnh cũng có tinh thần hơn rất nhiều. Sắc trời đã tối, Mạnh Thiên Kỳ ôm nàng ngủ, nhìn gương mặt bình yên của nàng khi ngủ hắn chợt buồn phiền..
Xin lỗi nàng...
Phong Nguyệt Lam cũng không bảo mình tài giỏi gì nhưng cũng bày ra một số trận lược khiến quân Nam Sở sa ngã trên chiến trường. Một lần nữa đứng trên cao nhìn xuống trận chiến phía dưới, từng người từng người ngã xuống, từng dòng máu đỏ dần loang ra khắp chiến trường dính lên y phục của binh sĩ..
Lần này nàng lại mang một tâm trạng đau lòng tới khó tả, rốt cuộc Sở Dĩ Mạch kia là ai mà nàng luôn nghĩ tới hắn? Còn có cảm giác đau nhói chứ?
Nam Sở thua trận, Tây Liên sáp nhập vào Bắc Yến, mở rộng thêm lãnh thổ. Đông Phương im hơi bặt tiếng cũng đem quân đánh Bắc Yến nhưng cuối cùng lại vẫn rơi vào tay Bắc Yến. Bắc Yến một mình thống nhất cả bốn nước, Mạnh Thiên Kỳ đổi tên từ Bắc Yến thành Kỳ Lam đế quốc..
Kỳ trong Mạnh Thiên Kỳ..
Lam trong Phong Nguyệt Lam..
Hắn chính là muốn giang sơn rộng lớn này là của hai người..
Giang sơn rộng lớn, mĩ nhân vô hạn cuối cùng tâm này chỉ nguyện yêu một người nhưng mà đánh đổi tất cả cũng không khiến thời gian quay lại..
Sở Dĩ Mạch được nhốt trong đại lao của Kỳ Lam, hắn một trang anh tuấn nhưng bây giờ lại thảm hại đến tột cùng. Hắn nghe tin muội muội của mình là Sở Mộc Lan đang bị nhốt ở đây liền không nghĩ nhiều, gấp rút tập luyện quân sĩ đem quân đánh Bắc Yến. Không ngờ lại khiến Nam Sở phải rơi vào tay kẻ khác..
Cánh cửa tù mở ra, một nữ nhân đi vào. Bạch y phiêu du xinh đẹp, ba ngàn sợi tóc lơ đãng bay bay, dung nhan khuynh quốc khuynh thành khó ai bì nổi..
Sở Dĩ Mạch cười nhạt không ngẩng đầu
- Ngươi là ai? Muốn tới giết ta sao?
- Muốn ra khỏi đây không? Với điều kiện đừng bao giờ quay lại đây, đi ra ngoài kia làm những gì ngươi thích và đừng nghĩ tới chuyện thành lập quân đội đánh bọn ta - Phong Nguyệt Lam mở lời, nàng cũng không biết vì sao mình lại muốn cho hắn ra khỏi đây nữa
Sở Dĩ Mạch ngẩng đầu lên, ánh sáng mờ ảo len lỏi xuyên qua từng khe cửa chiếu lên khuôn mặt của nàng khiến nàng thêm mờ ảo, Sở Dĩ Mạch sững người lại..
- Lan nhi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...