Mấy ngày nay Sở Mộc Lan tới tìm Sở Mộc Di nhưng lại bị từ chối, nha hoàn bảo Sở Mộc Di dạo gần đây bệnh phát tác sức khỏe không tốt lại thêm tâm trạng ủ rũ nên không muốn gặp ai, đâm ra bệnh nặng thêm vài phần. Sở Mộc Lan cũng không nghĩ nhiều, chỉ dặn nha hoàn chăm sóc cho Sở Mộc Di tốt hơn, thi thoảng nàng còn mang thêm vài đơn thuốc bổ cho nàng ta..
Hôm nay cũng vậy, Sở Mộc Lan tới Phong Thanh Cũng đưa chút thức ăn ngon cho Sở Mộc Đi cùng đơn thuốc. Đưa xong đồ thì vừa lúc thấy Sở Mộc Phi một thân hoa lệ đi tới, dung mạo xinh đẹp nhưng đầy nguy hiểm. Thấy vậy, Sở Mộc Lan không nói không rằng đi thẳng, trực tiếp coi nàng ta là không khí. Cây muốn lặng mà gió chẳng dừng, Sở Mộc Phi cười nhạt lên tiếng mang theo vài phần châm chọc
- Tỷ tỷ đi nhanh vậy có chuyện gì vội vã sao? Nghe nói tỷ cùng tam hoàng tử của Tây Liên dạo này gần nhau không ít, chắc là tỷ đi gặp huynh ấy rồi...
Ừ đấy, rồi sao? Liên quan tới ngươi à? Sở Mộc Lan tựa tiếu phi tiếu nói
- Tứ muội quan tâm chuyện người khác quá nhỉ? Chuyện của mình sao không đi lo đi, nghe bảo sau sinh thần hoàng hậu phụ hoàng bắt ngươi ở trong cung của mình tu tâm dưỡng tính, chép kinh phật thì phải. Sao không đi tìm cách làm sao để không phải chép kinh nữa đi?
- Tỷ nói gì vậy? Chúng ta là tỷ muội với nhau, sao tỷ nói như là người xa lạ vậy?- Sở Mộc Phi không giận mà còn cười nói
- Rồi sao?- Sở Mộc Lan hờ hững nói, ta thích nói thế đấy ngươi làm gì ta
- Tỷ..
- Sở Mộc Phi, bớt lo chuyện của kẻ khác đi nếu không có một ngày ngươi nhất định sẽ phải trả giá cho việc mình làm. Đừng nghĩ nắm được nhược điểm của người khác thì ngươi đã thắng, y nhất định sẽ không tha cho ngươi đâu..- Sở Mộc Lan nói xong liền đi mất
Sở Mộc Phi khó hiểu nhìn Sở Mộc Lan, ý gì đây? Cười nhạt một tiếng, Sở Mộc Phi ngang nhiên bước vào phòng của Sở Mộc Di. Nàng ta vừa bước vào liền ngửi thấy mùi khói, nhíu mày thấy Sở Mộc Di đang đốt một đống giấy trong phòng
- Tỷ tính tự sát à? - Sở Mộc Phi cười cười đi tới
- Ngươi tới đây làm gì? - Sở Mộc Di phủi tay đứng dậy không thèm nhìn Sở Mộc Phi, thái độ rất khinh thường
- Thăm tỷ thôi, nghe bảo bệnh của tỷ ngày càng nặng thêm..- Sở Mộc Phi nhún vai rất tự nhiên ngồi xuống bàn uống trà, thấy một lồng thức ăn liền mở ra
Trong lồng toàn những món ăn quý, tác dụng dưỡng bệnh rất tốt. Xem ra Sở Mộc Lan đối đãi không tệ với tỷ tỷ mình nha, Sở Mộc Phi đóng lồng lại lên tiếng
- Tam tỷ có lòng tốt như vậy sao tỷ lại không chịu ăn chúng chứ? Chúng rất tốt cho sức khỏe của tỷ nha!
- Ngươi quan tâm làm gì? Thích thì ta cho đấy, cầm về đi..- Sở Mộc Di cười lạnh, tiện nhân ngày ngươi còn sống sẽ rút ngắn đi nhanh chóng thôi
- Xì..ta mới không cần đồ rác thải, đâu như tỷ..- Sở Mộc Phi tuy tức nhưng lại thể hiện gương mặt ta cầm đồ thừa thì cứ làm như ngươi không ấy
- Ngươi có ý gì?
- Tỷ không biết sao? Mấy món này đều là do hoàng hậu tự tay xuống bếp làm đó, người mang cho Sở Mộc Lan một phần nói là dạo này nàng hơi gầy cần bổ sung dinh dưỡng. Ai mà biết Sở Mộc Lan không ăn lại mang cho tỷ chứ..- Sở Mộc Phi châm biếm nói, hôm nay nàng ta cũng tới Ngự Thiện Phòng xem hoàng hậu nấu nên tất nhiên biết
Tuy bảo vậy nhưng chính ra hoàng hậu nấu rất nhiều đủ cho cả đám hạ nhân ăn chứ không riêng một mình Sở Mộc Lan..
- Sở Mộc Phi, ngươi không còn gì làm sao? Rảnh tới nỗi mỗi ngày tới đây đều chọc tức ta sao? - Sở Mộc Di hỏi ngược lại, nàng ta rất muốn xem con tiện nhân này giở trò gì
- Ta tất nhiên rảnh rồi, chỉ ta hôm nay muốn tỷ tỷ tìm giúp ta một miếng ngọc thôi! - Sở Mộc Phi nhún vai, nói thẳng luôn
- Miếng ngọc? Ngươi từ khi nào lại quan tâm đến ngọc vậy, chẳng phải bảo ghét sao?
- Tất nhiên là có việc rồi! Miếng ngọc đó tên Lưu Niên Thủy, màu tím nhạt. Hy vọng tỷ tỷ giúp ta..
- Ta sao phải giúp ngươi?
- Tỷ tỷ chuyện tỷ hạ dược Sở Mộc Lan tuy không bị phát hiện nhưng trong tay ta có bằng chứng chứng minh tỷ là người hạ dược nha, Sở Mộc Lan mà biết chuyện này sẽ đối xử với tỷ như nào a? Nàng là đứa con mà phụ hoàng yêu thích nhất đấy, tuy mẫu thân đã mất nhưng trong cung này ai mà chẳng phải nhìn sắc mặt nàng mà sống. Còn tam hoàng tử của Tây Liên nữa, hắn là bằng hữu tốt lại quan tâm đến Sở Mộc Lan rất nhiều nha, hắn hình như trước nay không có thiện cảm với tỷ cho lắm, nếu hắn mà biết thì...- Sở Mộc Phi cười đầy ẩn ý, vế sau tất nhiên ai cũng sẽ hiểu
- Ngươi..
- Tỷ tỷ, tỷ giúp ta thì ta sẽ không nói bất cứ cho ai nghe chuyện này, cả chứng cớ cũng đưa cho tỷ..
- Thời gian..
- Mười ngày sau, ta sẽ tới tìm tỷ..- Sở Mộc Phi đi mất
Sở Mộc Di hất nguyên cái lồng đựng thức ăn kia xuống, rõ ràng biết Sở Mộc Lan có ý tốt nhưng nàng ta vẫn nghĩ rằng Sở Mộc Lan đang khoe khoang sự sủng ái của Đế Hậu đối với mình, nghĩ vậy Sở Mộc Di lại thêm chán ghét Sở Mộc Lan hơn. Sở Mộc Lan ngươi nghĩ cái sủng ái này sẽ được bao lâu? Ngươi sẽ nhanh thôi trở thành kẻ để cả Nam Sở sỉ nhục, nói xấu..
Tuy hoàng hậu là mẹ ruột của Sở Mộc Di nhưng bà lại không yêu chiều nàng ta như Sở Mộc Lan, nàng ta muốn gì có đó thích cái gì đều có trong tay nhưng lại không gần gũi mẫu thân mình, đâm ra tính cách hiền lương thục đức đó cũng chỉ là cái vỏ để che đi sự ích kỉ, đố kị của nàng ta mà thôi..
Hàng ngày nhìn mẫu thân mình cười nói vui vẻ với con của phi tần khác mà người đó đã mất nhiều năm, tâm trạng Sở Mộc Di tất nhiên không vui vẻ gì nhưng lại luôn cố dấu sự ghen tức xuống thay vào đó là mặt hiền lành, dịu dàng cố gắng sống hòa hợp với Sở Mộc Lan. Chỉ mãi khi Lâm Mạnh Quân xuất hiện, Sở Mộc Di có nhiều thay đổi, biết ghen biết hờn biết yêu biết hy sinh, nhưng cũng chính điều này khiến nàng ta trở nên mất kiểm soát bản thân, làm những chuyện độc ác, đầy nguy hiểm...
Yêu mà không được đáp lại lâu ngày sẽ sinh hận, hai loại cảm xúc đan xen không lối thoát đấy chính là cái giá của tình yêu. Sở Mộc Di yêu Lâm Mạnh Quân nhưng không biết đó chỉ là sự chiếm hữu, nó không phải tình yêu. Nàng ta ngay từ khi gặp hắn thấy hắn đặc biệt hơn những người mà từng đến cầu hôn nàng ta nên nàng ta mới muốn chiếm giữ hắn cho riêng mình. Những năm hắn không ở đây, Sở Mộc Di vẫn luôn nghĩ hắn là của mình nên hy vọng rất nhiều
Đến khi thấy Lâm Mạnh Quân gần gũi thân thiết với Sở Mộc Lan, Sở Mộc Di có cảm giác như đứa bé bị mất đồ chơi yêu thích nên đâm ra ghét người lấy mất, cũng chính là Sở Mộc Lan, nhưng thực tế không phải vậy tất cả đều do nàng ta suy diễn ra mà thôi..Sở Mộc Di bắt đầu tính kế hãm hại Sở Mộc Lan, như đứa bé muốn giành lấy thứ đồ của mình..
Một bước, hai bước,..Sở Mộc Di sa ngã vào con đường không lối thoát nhưng lại không muốn quay đầu, đôi chân vẫn bước vào con đường đầy bóng tối và sự ích kỉ đấy...
Cứ nghĩ phía trước là ánh sáng nhưng hóa ra lại là vực sâu thăm thẳm, đến khi nhận ra mới biết nói câu hối hận cũng đã muộn..
Tình yêu không có lỗi, lỗi cho chính bản thân không biết nên dừng ở đâu, hay đi tiếp như thế nào. Nhân duyên trời định, Nguyệt Lão se duyên, ai biết trước được điều gì..
- Liên Liên..- Sở Mộc Di lên tiếng
- Dạ..- Liên Liên đi tới
- Ngươi đi tìm nha hoàn của Sở Mộc Phi, bằng bất cứ giá nào cũng phải mua chuộc được nàng ta. Bảo nàng ta lấy một món đồ tùy thân của Sở Mộc Phi rồi mang sang cho ta, sau đó thì..- Sở Mộc Di cười nham hiểm, tay làm động tác cắt cổ
- Vâng...- Liên Liên hơi do dự rồi cũng gật đầu
Để Liên Liên ra ngoài, Sở Mộc Di mới cầm bức họa thêu hai con phụng hoàng lên vuốt ve, ánh mắt đầy ôn nhu
- Không lâu nữa đâu, Lâm Mạnh Quân chàng sẽ là của ta. Sở Mộc Lan, Sở Mộc Phi..hai người đó ta nhất định sẽ khiến họ biến mất.....
**********************************************
Sở Mộc Phi vì nhờ có hoa Huyết Lệ nên sớm hết bệnh, nhìn thân thể của mình khỏe mạnh hơn trước nàng ta không khỏi vui vẻ. Mấy hôm nay nàng ta có cho người đi tìm miếng ngọc đó nhưng lại không tìm thấy, miếng ngọc đó đến cuối cùng là cái gì mà Sở Mộc Phi lại quan trọng vậy?
- Công chúa..- Liên Liên bước vào, tay cầm theo một chiếc hộp nhỏ
- Tìm được chưa?
- Dạ đây ạ..- Liên Liên đặt chiếc hộp xuống
- Đứa nha hoàn kia thì sao? - Sở Mộc Di mân mê chiếc hộp âm hiểm nói, tất cả mọi thứ phải được dọn sạch sẽ nếu không hậu quả sau này khó nói trước
- Nô tỳ đã xử lý rồi ạ!
- Được rồi, ngươi tốt nhất không nên nói với ai. Còn nữa ngươi đi báo với Sở Mộc Phi là ta đã tìm được thứ nàng ta muốn rồi, đêm nay đến chỗ ta mà lấy..- Sở Mộc Di lười biếng ném túi ngân lượng lên bàn
- Vâng..- Liên Liên cầm lấy túi ngân lượng rồi nhanh chóng đi ra ngoài
Mở chiếc hộp ra thấy bên trong có một túi hương màu xanh, Sở Mộc Di cười, Sở Mộc Phi ngươi muốn đấu với ta sao? Ngây thơ..
Cốc..cốc...
- Vào đi! - thấy tiếng gõ cửa Sở Mộc Di lười biếng lên tiếng, tay với lấy quyển sách mở ra đọc
- Công chúa xem ra rất bận, không biết ta có làm phiền không? - Lâm Mạnh Quân tiêu sái bước vào, cười như không nói
- Hoàng..hoàng tử, xin lỗi. Không biết người hôm nay tìm ta có việc gì?- Sở Mộc Di giật mình nhìn Lâm Mạnh Quân, nụ cười trông tự nhiên nhưng hành động lại lúng túng
Cả người Sở Mộc Di nóng ran, khuôn mặt xinh đẹp bỗng chốc đỏ lên thể hiện sự e thẹn, ngượng ngùng nhưng tâm tư lại rất vui, tim đập liên hồi như muốn nhảy ra ngoài. Lâm Mạnh Quân liếc nhìn Sở Mộc Di một chút khinh thường rồi nhanh chóng vụt tắt thay vào đó là sự ôn nhu, dịu dàng trong đôi mắt
- Không có gì, chỉ là ta muốn nói nhờ công chúa vài việc thôi..
- Người cứ nói..
- Lần trước sau khi từ chỗ yến tiệc sinh thần hoàng hậu về, tam công chúa ở trong tẩm cung của mình suýt bị người khác cưỡng hiếp. Lúc đó ta có việc gặp nàng nên may mắn nàng không bị sao, nhưng..- Lâm Mạnh Quân ngập ngừng, chần chừ nhìn Sở Mộc Di
- Nhưng sao? Lan nhi bị sao vậy? Tại sao lại..- Sở Mộc Di hoảng hốt kêu lên, trong tâm không khỏi vui vẻ ít nhiều Sở Mộc Lan cũng bị cái gì đó
- Tam công chúa không bị gì cả chỉ hơi hoảng sợ mà thôi, nhưng mà hung thủ lại bỗng dưng chết ngoài sân của nàng. Chuyện này nàng nửa muốn nói nửa lại thôi, Lan nhi chỉ hy vọng tìm ra kẻ đứng sau chuyện này, vì vậy ta hôm nay muốn nhờ công chúa giúp đỡ...
- Chuyện này..nhưng sao Lan nhi lại không muốn cho phụ hoàng biết, phụ hoàng rất yêu thương nàng nên nhất định sẽ điều tra tận gốc. Vả lại sao hoàng tử chắc chắn là có kẻ muốn hãm hại nàng? Lan nhi trước giờ đâu có gây thù chuốc oán với ai đâu? - Sở Mộc Di ngập ngừng
- Thanh Lam Cung được bảo vệ rất nghiêm ngặt tên đó nhất định không thể tự mình vào nên chỉ có thể là có kẻ khác đưa vào? Ta cũng chưa thấy Lan nhi gây thù với ai, vì thế chắc chắn là kẻ phía sau hiểu lầm nàng gì đó rồi
- Không thể nào! - Sở Mộc Di bỗng nói lớn tiếng, lại nhận ra mình hơi quá nên nàng ta mới vội nói lại - Ta nghĩ Lan nhi có thể đắc tội với ai đó nên mới bị người ta hãm hại...
- Hửm? Sao vừa rồi công chúa nói Lan nhi không có thù oán với ai?- Lâm Mạnh Quân cười nhạt
- Ta..ta chỉ nói bừa thôi, việc của Lan nhi ta cũng không để ý cho lắm..- Sở Mộc Di giật mình nói lắp bắp, gương mặt dù đã tỏ ra bình tĩnh, không để ý nhưng vẫn thấy sự sợ hãi bên trong
- Vậy à..- Lâm Mạnh Quân cười như không cố tình kéo dài giọng nói của mình, tự rót chén trà uống bình thản
Sở Mộc Di nắm chặt chiếc khăn tay, vò đến nỗi nó nhàu nát, gáy không khỏi toát mồ hôi lạnh, bầu không khí yên lắng đến đáng sợ. Lâm Mạnh Quân nhìn Sở Mộc Di phản ứng như vậy thì thầm khinh thường, đáy mắt dâng lên vài phần u ám tức giận. Lúc đầu cho người điều tra chuyện này, hắn có mò ra chút thông tin có liên quan đến Sở Mộc Di nhưng thấy nàng ta đối xử khá tốt với Sở Mộc Lan nên hắn không tin cho lắm. Hôm nay đến thăm dò nàng ta một chút vậy mà đã khiếp sợ ra mặt rồi, Lâm Mạnh Quân có thể khẳng định rõ ràng chuyện này tám chín phần có liên quan đến Sở Mộc Di nhưng bất quá không có bằng chứng cùng lý do
- Công chúa không biết có thể giúp ta điều tra chuyện này không? - Lâm Mạnh Quân lên tiếng
- Được, Lan nhi là muội muội của ta ta không thể không điều tra..- Sở Mộc Di tươi cười
- Đa tạ..
- Không phiền..
- Vậy ta về trước..- Lâm Mạnh Quân đứng dậy, sắp ra đến cửa hắn quay lại nói - Ngoài ra, ta còn thấy Lan nhi trúng xuân dược, loại này rất nặng đấy! Nếu công chúa tìm được kẻ đứng sau chuyện này nhất định phải báo cho ta biết, ta nhất định sẽ không tha cho kẻ đó. Mà việc sử dụng xuân dược trong cung khi bị phát hiện không chết thì cũng phế toàn thân..
- Hoàng tử vì sao lại quan tâm Lan nhi đến như vậy? - Sở Mộc Di nắm chặt tay không cam tâm nói
- Vì..ta thích nàng, lý do này chắc hẳn đủ, nếu có thể ta nhất định sẽ xin Nam Sở hoàng tứ hôn..- Lâm Mạnh Quân đang định đi tiếp thì nghe thấy câu hỏi, hắn không quay người lại nên Sở Mộc Di không thấy vẻ mặt hạnh phúc của hắn
Nhìn hình bóng của Lâm Mạnh Quân dần biến mất, Sở Mộc Di ngồi phịch xuống đất, hai hàng nước mắt đã chảy dài trên khuôn mặt, lem đi lớp phấn trắng xinh đẹp. Sở Mộc Di vô hồn nhìn về phía xa xăm, vì sao? Ta vì chàng mà làm đủ thứ như vậy vì sao chàng lại không để mắt tới? Sở Mộc Lan, nàng ta có gì hơn ta sao? Ta phải làm gì thì chàng mới yêu ta?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...