Phó Tự Nhạc nhìn qua phía bên trái.
Gương mặt cô tỏ ra kiêu ngạo, hoàn toàn không có chút gì là chân thành.
Tả Phóng nhìn thấy biểu hiện lạnh lùng chỉ tăng thêm mà không giảm đi của cô, thay đổi sắc mặt bình tĩnh nghiêm nghị nói: "Có nhớ ra anh không? Lúc trước anh sống ở tầng trên cùng một khu với gia đình các em."
Phó Tự Nhạc không trả lời mà trực tiếp kéo tay Phó Tự Hỉ định đi ra ngoài. Gần ra tới cửa mới quay lại nhìn anh ta.
"Chó ngoan thì không cản đường."
Tả Phóng bước đến chỗ hai người, dịu giọng: "Phó Tự Nhạc, anh thật sự không có ý xấu."
Phó Tự Nhạc đặt túi xuống lắc lắc cổ tay, giọng nói càng lạnh hơn: "Anh nói vậy có ý gì?"
Nhân viên phục vụ nhìn thấy một màn như vậy mặt khẽ biến sắc, sau đó họ vội vàng đi làm việc khác.
Tả Phóng liếc mắt nhìn Phó Tự Hỉ, lúc này cô đang lo lắng nhìn sắc mặt của Phó Tự Nhạc.
Đây chỉ là vừa mới bắt đầu thôi, chúng ta vẫn còn rất nhiều thời gian.
Đột nhiên Phó Tự Hỉ nhìn về phía Tả Phóng, anh ta thấy vậy liền cười ôn nhu: "Phó Tự Hỉ, hẹn gặp lại."
Phó Tự Nhạc cắt ngang: "không còn cơ hội gặp lại nữa đâu."
Phó Tự Hỉ cắn môi lặng lẽ đi theo Phó Tự Nhạc.
Sau đó cả hai đến một cửa hàng bán giày.
Bởi vì nơi này quần áo thì chỉ có vài kiểu, mặt hàng chủ lực của họ là giày dép nên cũng có ít khách ra vào.
Xách theo túi lớn túi nhỏ quần áo cũng không tiện để đi dạo, Phó Tự Nhạc muốn vào mua giày cho Phó Tự Hỉ trước rồi sẽ trở về Hạ gia, sau khi ngủ trưa xong rồi mới tính tiếp.
Nhưng vừa bước vào cửa hàng không bao lâu, cô phát hiện người đàn ông lúc nãy ở McDonald's vẫn đi theo hai người.
Bị cô nhìn thấy, Tả Phóng cũng không thèm che giấu, thong thả chậm rãi bước đến. "Phó Tự Nhạc, thật là tình cờ. . ."
Phó Tự Nhạc mặt trầm xuống lạnh hơn cả Nam Cực.
Phó Tự Hỉ ở một bên cũng hùa theo: "Ồ tình cờ thật nha." P
hó Tự Nhạc bước về phía trước chắn trước mặt Phó Tự Hỉ: "Rốt cuộc anh muốn gì đây?"
Tả Phóng lưu luyến dời mắt nhìn qua "Để tôi nói rõ một chút. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu*."
*Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu: người con trai tốt thường thích ,mong cầu tìm kiếm người con gái dịu dàng và tính nết đoan trang hiền ngoan để làm vợ .
"Tôi cũng đã nói rất rõ, đội bóng đã đủ người."
Tả Phóng thú vị nhìn cô "Tôi sẽ là người dự bị."
"Tôi không cho là anh đủ điều kiện để làm người dự bị."
"Ai, người đẹp à, đừng vô tình như vậy chứ, thêm nhiều người dự bị sẽ có nhiều sự lựa chọn hơn mà."
Phó Tự Nhạc hừ lạnh một tiếng, đột nhiên thay đổi thái độ lấy túi mua sắm để xuống đất "Vậy thì tiên sinh dự bị à, trước hết anh nên bắt đầu với công việc culi đi."
Tả Phóng nghe vậy tự động xách lên mấy cái túi lớn túi nhỏ rồi đi theo hai chị em Phó Tự Hỉ.
đi được một đoạn, Phó Tự Hỉ lén lút hỏi: "Tự Nhạc, sao lại đem quần áo của chúng ta đưa cho anh ta?"
"À, anh ta đang giúp chúng ta vác đồ."
"Hả..." cô quay đầu nhìn Tả Phóng một chút, khi đụng phải ánh mắt của anh ta liền vội vàng né tránh.
Phó Tự Hỉ phần lớn lúc nào cũng mang giầy thể thao, chân cô không lớn cũng không nhỏ nên rất dễ mua giày .
Phó Tự Nhạc chọn kiểu dáng sau đó đưa cô mang thử.
Tả Phóng nhìn thấy cô cởi giày lộ ra đôi vớ hoa văn hình con vịt màu vàng rất dễ thương.
Anh ta nhìn đến xuất thần, trong đầu chậm rãi vẽ ra hình ảnh những ngón chân bé xinh của cô.
Sau khi thử xong giày rồi thanh toán, Phó Tự Nhạc định trở về nhà. cô không khách khí nói với Tả Phóng "Anh đã hết giá trị lợi dụng."
"Tôi vẫn còn muốn tình nguyện làm lơ xe miễn phí đưa hai người về nhà."
"không cần." Phó Tự Nhạc cầm lấy túi mua sắm, khôi phục vẻ mặt lạnh lùng "Tôi nói cho anh biết, nếu sau này còn dám bén mảng đến gần chúng tôi, tôi cho rằng đến lúc đó ngay cả vị trí dự bị trong đội bóng anh cũng không có."
"Em để lại số di động cho anh đi, để anh còn yên lòng mà chờ đợi."
"không cần." Phó Tự Nhạc cắt ngang, mở cửa xe giúp Phó Tự Hỉ đi lên.
Phó Tự Hỉ trước lúc lên xe, chân thành nhìn Tả Phóng: "Tả Phóng, cảm ơn anh."
Tả Phóng cười ôn hòa "không cần khách khí. Hẹn gặp lại."
cô cũng cười lễ phép."Hẹn gặp lại."
Nhìn thấy gương mặt tươi cười đáng yêu của cô, Tả Phóng hận không thể túm lấy cô bắt về nhà làm của riêng.
Phó Tự Nhạc đã chú ý đến ánh mắt dao động của Tả Phóng. Anh ta cũng không nói rõ người mình đang muốn theo đuổi là ai. Bên ngoài nhìn vào thì nghĩ là Phó Tự Nhạc, bởi vì ngay cả khi gặp mặt câu đầu tiên cũng là khen ngợi cô xinh đẹp.
Nhưng Phó Tự Nhạc hiểu rất rõ, mục tiêu của anh ta là chị gái mình.
Lúc anh ta theo hai người họ đi dạo, tầm mắt cơ hồ đều nhìn chăm chú vào Phó Tự Hỉ.
Hai chị em trước kia khi ra ngoài cũng có nhiều người tiếp cận tán tỉnh, nhưng đa số đều là nhắm vào cô em gái có gương mặt xinh đẹp hơn.
Phó Tự Nhạc cảm thấy có thể nhìn trúng chị mình, xem như cũng là một người đàn ông có nội hàm.
Nhưng có nội hàm thì đã sao chứ, trên cơ bản đều mặc kệ.
cô lúc nãy nghĩ mãi không ra người đàn ông từng sống trên lầu cùng khu với mình là ai.
Nhưng lúc này lại bị ánh mắt ấy làm dao động trí nhớ. Anh ta quả thật là đã từng sinh sống ở tầng trên nhà cô.
…………..
Có một lần anh ta nói quên mang theo chìa khóa, muốn đến nhà cả hai ngồi đợi một chút.
thật ra Phó gia cùng gia đình Tả Phóng quan hệ cũng không thân thiết, chỉ gặp mặt vài lần mà thôi.
Phó mẹ đại khái cũng biết rõ anh ta không có cha, nên đối với anh ta tự nhiên có vài phần thương cảm và cũng đối xử rất cởi mở.
không ngờ đến giờ cơm chiều mà người nhà anh ta vẫn chưa về, Phó mẹ đành phải để Tả Phóng ở lại ăn cơm.
Cơm nước xong xuôi không bao lâu thì mẹ anh ta trở lại, vội vội vàng vàng gật đầu nói lời cảm tạ với Phó gia. Mẹ con họ ngồi hàn huyên một vài câu thì cũng trở về nhà.
Phó Tự Nhạc chỉ có ấn tượng với Tả Phóng duy nhất một lần đó.
Sau này mỗi lần anh ta nhìn cô, cô đều lạnh lùng xoay người nhìn vào màn hình TV.
Lúc Phó Tự Nhạc trở về phòng làm bài tập, Phó Tự Hỉ cũng không dám làm phiền nên đi ra ngoài.
Sau đó Phó Tự Nhạc đi ra uống nước, nhận thấy được Tả Phóng có gì đó khác thường.
Phó Tự Hỉ lúc ấy đang ngồi trên ghế chăm chú viết cái gì đó.
Mà Tả Phóng thì ngồi trên sopha ở phòng khách nhìn cô viết chữ, ánh mắt kia rất rõ ràng.
Phó Tự Nhạc nghĩ chẳng lẽ anh ta đã thầm thích chị mình?
……………..
Sau khi về nhà, cơm nước xong xuôi, hai chị em cùng nhau nằm trên giường trò chuyện.
Phó Tự Nhạc nhỏ giọng hỏi: "Chị, chúng ta nói chuyện này nhỏ một chút"
Phó Tự Hỉ nghe xong vui vẻ nghiên đầu cũng bắt chước nhỏ giọng "Được, chúng ta đã lâu chưa nói chuyện thần bí."
"Em hỏi chị, chị cảm thấy tên Hạ Khuynh có điểm gì đặc biệt?" "Đặc biệt à. . ." Phó Tự Hỉ tự hỏi một lúc lâu."Gương mặt đẹp! Tự Nhạc, anh ta có gương mặt đẹp giống em vậy đó."
"..." Phó Tự Nhạc không thể không thừa nhận, gu thẩm mỹ của chị cô vẫn rất bình thường "Trừ gương mặt ra thì còn gì không?"
"Hung dữ." Phó Tự Hỉ khẳng định sau đó dường như nhớ đến cái gì, bổ sung thêm: "Anh ta nhìn thấy người khác hung dữ với chị thì lúc ấy anh ta không còn hung dữ nữa."
"thì ra là một con cọp giấy... vậy còn gì nữa không?"
"À anh ấy đều cho chị ăn rất no rất no." Phó Tự Hỉ sờ sờ cái bụng nhỏ "Giống Tự Nhạc từng nấu cho chị ăn thật no ấy."
"Vậy anh ta có điểm nào xấu hay không?"
"À... Có chứ. Anh ta cứ nói chị có bệnh rồi bắt nạt chị. Lúc ấy anh ta đúng là không tốt lắm đâu."
Phó Tự Nhạc bỗng nhiên nghĩ đến việc không biết tên xấu xa Hạ Khuynh này có chiếm tiện nghi của chị mình không.
"Anh ta bắt nạt chị như thế nào?"
"Anh ta cởi quần áo, còn cắn chị nữa." Phó Tự Hỉ vỗ vỗ ngực mình."Anh ta nói chị rất béo rất béo. thật ra chính anh ta mới thực thối thực thối..."
Phó Tự Nhạc nghe vậy thì lửa giận bùng lên, nghiến răng nghiến lợi."Tên cặn bã!"
cô còn tưởng rằng chị mình ở trong mắt Hạ Khuynh ngay cả là mỹ nữ cũng không phải. Bà tổ nó! không biết hắn ta đã sờ soạng đến mức nào rồi!
Phó Tự Hỉ nhìn thấy em gái đang tức giận, suýt bị dọa nhảy dựng bèn gấp gáp dập lửa: "Hạ Khuynh còn nói từ nay về sau sẽ không khi dễ chị nữa, anh ta còn nói muốn làm anh trai của chị."
Phó Tự Nhạc gầm nhẹ: "Như vậy còn tệ hại hơn, anh ta làm vậy là không muốn chịu trách nhiệm!"
Phó Tự Nhạc giờ phút này vô cùng hối hận vì chưa từng chỉ dạy cho Phó Tự Hỉ chuyện riêng tư giữa nam và nữ.
cô cứ nghĩ đợi đến lúc cả hai được gả ra ngoài thì mới đề cập đến những chuyện đó.
Nhưng hôm nay lại xuất hiện tên đàn ông ở tầng trên, hơn nữa còn có cái tên mặt người dạ thú Hạ Khuynh, làm cho cô không thật biết phải đối mặt như thế nào.
Phó Tự Nhạc tính cách tuy có chút quái gở, nhưng thực ra cũng là một người theo chủ nghĩa truyền thống, giờ phút này cô thật sự rất muốn mang tên xấu xa Hạ Khuynh đánh cho chết tươi.
"hắn ta đã sờ chổ nào của chị!?"
Phó Tự Hỉ lí nhí trả lời: "Sờ soạng chỗ bị béo lên ..."
"Về sau không được đi chơi với hắn nữa!"
"Hả, không phải anh trai em gái vẫn cùng đi chơi với nhau được hay sao?"
"Ai cần hắn ta làm anh trai!"
Phó Tự Hỉ sửng sốt "Tự Nhạc, đừng nổi giận nữa mà..."
Phó Tự Nhạc đợi đến nửa ngày sau mới bình tĩnh lại được, ôm lấy Phó Tự Hỉ đem mặt vùi vào bả vai của chị oán hận nói: "Chị, chúng ta chuyển ra ngoài đi, sau này không cần sống ở đây nữa."
Phó Tự Hỉ vỗ vỗ lưng em gái "Nhưng mà mỗi ngày Tự Nhạc đi học, đi làm về phải nấu cơm vất vả lắm. Hạ Khuynh bây giờ đối xử với chị rất tốt, thật đấy!"
Phó Tự Nhạc vừa mới khống chế được cảm xúc của mình sau đó lại bị dâng lên, nhìn sâu vào đôi mắt của Phó Tự Hỉ "Người có thể ở cùng với chị trừ em ra, thì cũng chỉ có người chồng tương lai của chị. Chỉ người đó mới có thể cởi quần áo của chị, còn tên Hạ Khuynh kia không có tư cách!"
"Ừ chị rõ rồi." Phó Tự Hỉ nghe lời ngoan ngoãn gật gật đầu sau đó nghĩ nghĩ hoảng sợ nói: "Nhưng mà lỡ bị Hạ Khuynh cởi ra hết rồi, không lẽ anh ta sẽ là chồng tương lai của chị?"
"..."
Phó Tự Nhạc lúc này trong đầu lại thoáng nhớ đến suy nghĩ trước kia của mình.
Lúc trước cô cứ cảm thấy kì quái khi Hạ Khuynh như thế nào mà lại đi đồng ý thân thiết với chị mình.
Nên trong đầu cô thoáng nảy ra suy nghĩ —— hình như Hạ Khuynh đã thật sự coi trọng chị ấy. Đương nhiên loại coi trọng này chia ra hai loại, một loại là do bị cảm giác thuần túy hấp dẫn, mà một loại khác là thật sự có tình cảm. Nhưng mặc dù là loại trước hay sau thì cũng không thể cam đoan rằng hắn ta thật sự nguyện ý chịu gánh nặng này cả đời.
Hơn nữa, cái làm cho Phó Tự Nhạc lo lắng hơn cả là trong lời nói của Phó Tự Hỉ đã lộ ra hảo cảm dần dần đối với Hạ Khuynh, chỉ sợ rằng Phó Tự Hỉ sẽ chủ động phải lòng Hạ Khuynh trước.
"Chị, em sắp hỏi chị một vấn đề rất quan trọng, chị phải thành thật trả lời cho em biết."
Phó Tự Hỉ nghe được ngữ khí nghiêm túc của em gái thì cũng khẩn trương lên "Ừ, được."
"Chị thật sự rất muốn lúc nào cũng ở cùng với Hạ Khuynh sao?"
Phó Tự Hỉ có chút ngây ngốc. Hình như vấn đề này đã nghe phu nhân đề cập qua rồi.
"Đúng vậy." cô gật đầu. "Chị cùng Tự Nhạc nè, còn có Hạ Khuynh nữa, ba người chúng ta luôn luôn ở cùng với nhau."
"Nếu không có em mà chỉ có chị cùng Hạ Khuynh thôi, như vậy chị cũng nguyện ý sao?"
Phó Tự Hỉ hoảng hốt "... Tự Nhạc em muốn đi đâu vậy?"
"Em không đi đâu hết, vẫn ở cùng nhưng sẽ không có nhiều thời gian ở bên cạnh chị"
"Tự Nhạc, em đừng đi đâu hết..." Phó Tự Hỉ gắt gao nhắm chặt tay Phó Tự Nhạc.
"Vậy Hạ Khuynh kia thì sao?"
"thì cũng có chút muốn. Nhưng chị cần Tự Nhạc hơn."
"Em sẽ không bao giờ rời xa chị." Phó Tự Nhạc cầm tay Phó Tự Hỉ chân thành cam đoan
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...