Khuynh Nghiễn Một Đời Hộ Y Bình An


Duyên quốc năm 235, Thập Nhất Hoàng tử Duyên Quốc cùng thiên kim Thừa tướng đương triều đại hôn, hôn lễ hết thảy đều theo tôn vị Thái tử mà cử hành*.

*Ý tác giả ở đây là lễ đại hôn của hai nàng được tổ chức theo nghi thức thành hôn dành cho Thái tử chứ không phải là hôn lễ như của Hoàng tử thông thường.

Thánh chỉ hạ xuống, toàn quốc liền sôi trào, nhao nhao phỏng đoán vị trí Thái tử từ lâu chưa có chủ tất sẽ thuộc về Thập Nhất Hoàng tử được sủng ái nhất.

Trong thành Kim Lăng tại Đế Đô lòng người nhốn nháo, văn võ đại thần cả triều thay nhau suy đoán thánh ý mà các Hoàng tử khác cũng bắt đầu rục rịch.

Vào đêm trước ngày đại hôn, mạch nước ngầm bên trong thành Đế Đô dũng động, các thế lực khắp nơi đều sẵn sàng chờ phát động.

___-___
Ngày đại hôn, giờ Dần* Hách Liên Đoan Nghiễn đã bị đánh thức, tiếp đó bắt đầu rửa mặt thay y phục, giờ Dần vừa qua, y phục đã mặc thỏa đáng lại cảm thấy trong phòng có chút ngột ngạt, nàng liền muốn đi đến hoa viên.

*Giờ Dần: Từ 3h – 5h sáng.

Quanh quẩn là hương thơm ngào ngạt của hoa mộc lan*, Hách Liên Đoan Nghiễn đứng dưới gốc cây khẽ ngẩng đầu nhìn những bông hoa trắng tinh khiết phủ đầy trên những cành cây.

*Cây hoa mộc lan (Magnolia) hay còn được gọi là: cây bộc ngọc lan, cây hoa mộc niên, mộc giáng hương,...! thuộc họ nhà Mộc Lan.

Cây có nguồn gốc từ Pháp, được trồng rất nhiều ở các nước có khí hậu ôn đới và cận nhiệt đới.

Hoa mộc lan có nhiều màu khác nhau như: trắng, hồng, vàng, tím.

Hoa mộc lan trắng: Đây là loại hoa mộc lan phổ biến nhất, cánh hoa có màu trắng tinh khiết còn nhụy hoa thì màu vàng.

Chúng là biểu tượng cho sự thuần khiết, trong trắng và thanh tao trong nét đẹp của người phụ nữ.

Ngọc Âm đi đến hoa viên, chính là nhìn thấy được cảnh tượng như vậy.

Dưới hoa mộc lan, một văn nhã Công tử thân cẩm y* màu đỏ nhưng lại không cảm nhận được bất kì sự vui vẻ nào.

*Cẩm y: Áo gấm
Ngọc Âm ngẩng đầu nhìn hoa lan phủ đầy cây, nàng có thể cảm giác được, Hách Liên Đoan Nghiễn đối với hoa mộc lan có cảm tình không tầm thường, Ngọc Âm không biết nguyên nhân vì sao nhưng nàng biết Hách Liên Đoan Nghiễn thường đứng dưới tàng cây, tựa như giờ khắc này vậy.

Ngọc Âm nhẹ nhàng đi tới, " Gia, xuân hàn* se lạnh, cẩn thận thân thể."

*Xuân hàn: Tiết lạnh mùa xuân.

Hách Liên Đoan Nghiễn cúi đầu nhìn thoáng qua áo choàng trên vai, quay đầu nhìn thấy gương mặt nhu tình như nước của Ngọc Âm, phút chốc hoảng hốt.

" Có phải thân thể Gia không thoải mái hay không, sao trán đầy mồ hôi lạnh?"
Ngọc Âm tú mi* khẽ nhíu lại, từ trong tay áo lấy ra khăn lụa nhẹ nhàng lau cho Hách Liên Đoan Nghiễn sau đó nhanh chóng bắt lấy cổ tay nàng bắt đầu chẩn mạch, xác nhận không có gì không ổn, Ngọc Âm mới thoáng an tâm, chỉ là lông mày nhíu chặt lại không có dấu hiệu buông ra.

*Tú mi: Đôi mi thanh tú.

" Gia đang lo lắng lễ đại hôn hôm nay?"
Trừ việc này ra, Ngọc Âm không thể nghĩ được bất cứ chuyện gì khác có thể làm cho Hách Liên Đoan Nghiễn khác thường như vậy.

Hách Liên Đoan Nghiễn cũng không nói gì nhưng Ngọc Âm lại mẫn cảm bắt được vẻ thống khổ chợt lóe lên trong mắt nàng, ngay cả sắc mặt đều có chút trắng bệch.

Cơ hồ là theo bản năng, Ngọc Âm đưa tay cầm lấy tay phải của Hách Liên Đoan Nghiễn, cảm giác được nàng run lên, cũng không nghĩ nhiều liền vòng tay ôm lấy Hách Liên Đoan Nghiễn.

Cảm giác được Hách Liên Đoan Nghiễn từ bất an cùng một chút giãy dụa ban đầu dần dần trở nên an tĩnh, sau đó cũng giơ tay nhẹ nhàng vòng quanh thân thể Ngọc Âm.

Áo choàng tối màu từ trên vai trượt xuống, dưới hoa mộc lan, màu đỏ tươi và màu xanh biếc nhạt đan xen lẫn nhau, thoạt nhìn cảnh tượng cực kì hài hòa.

Đi đến cửa hoa viên, Hách Liên Đoan Kiền liền trông thấy một màn này, bất giác dừng bước lại.

Đột nhiên cảm thấy một đạo ánh mắt sáng rực khiến Ngọc Âm cảnh giác từ trong ngực Hách Liên Đoan Nghiễn lui ra, vừa quay đầu.

" Ngũ Hoàng tử."
Nghe vậy, Hách Liên Đoan Nghiễn cũng nghiêng đầu nhìn thấy Hách Liên Đoan Kiền đứng cách đó không xa, đầu tiên là sửng sốt sau đó nhẹ nhàng cười.

" Ngũ ca sao lại tới sớm như vậy?"
Hách Liên Đoan Kiền đi qua, " Hôm nay là hoan hỷ đại hôn của ngươi, làm huynh trưởng đương nhiên phải ở đây, chẳng qua là..."
Hách Liên Đoan Kiền đột nhiên chuyển lời, tầm nhìn rơi trên người Ngọc Âm.

" Ngày đại hôn, Thập Nhất đệ cùng Ngọc Âm ở dưới ánh trăng trước hoa này, sợ là có chút không ổn."
Hách Liên Đoan Nghiễn vừa muốn mở miệng lại không ngờ Ngọc Âm nói trước một bước.

" Ngũ Hoàng tử sợ là hiểu lầm rồi, nếu không có việc gì khác, Ngọc Âm xin cáo lui trước."

Ngọc Âm hướng về phía Hách Liên Đoan Nghiễn hơi gật đầu, sau đó xoay người liền rời đi.

Câu nói vừa rồi của Hách Liên Đoan Kiền, ngoài mặt tựa hồ là đang hỏi Hách Liên Đoan Nghiễn nhưng trong lòng Ngọc Âm biết đó là hắn đang nói với nàng, còn có ánh mắt khác thường vừa rồi lóe lên, Ngọc Âm không xác định có phải bởi vì vừa rồi tâm tư bản thân rối loạn cho nên mới xuất hiện ảo giác hay không.

___-___
Đại hôn vô cùng long trọng lại phức tạp, Hách Liên Đoan Nghiễn ngồi thẳng trên tuấn mã, phía sau là một nhóm đội ngũ rước dâu, đầu tiên là đến phủ Thừa tướng đón Tang Thanh Y sau đó đoàn người chậm rãi đi một vòng quanh thành Kim Lăng, đi tới đâu cũng bị dân chúng vây kín, đợi đến cửa chính hoàng cung đã sớm qua giờ Ngọ*.

*Giờ Ngọ: Từ 11h – 13h.

Chẳng qua là nghi thức đại hôn này vẫn còn chưa bắt đầu, đoàn người đầu tiên đến Chính Dương Điện, Tuyên Đức Đế ngồi thẳng trên ngai vàng Cửu Long, phượng tọa bên cạnh là đương kim Hoàng hậu Chu Chỉ Hủy*, hai bên đại điện phân chia chỗ ngồi của văn võ đại thần.

*周芷卉: Chu Chỉ Hủy - Hủy ở đây nghĩa là cây cỏ.

Theo Thái giám Ti lễ hô to một tiếng, " Nhất bái thiên địa."
Tay Hách Liên Đoan Nghiễn cầm hồng trù* nhìn thoáng qua Tang Thanh Y thân giá y cùng hồng sa che mặt* ở đối diện, sau đó hướng về phía ngoài Chính Dương Điện cung kính hành lễ.

*Hồng trù: Lụa đỏ.

*Giá y - Hồng sa che mặt: Y phục - Khăn voan đỏ của tân nương thời xưa.

" Nhị bái Thánh thượng Hoàng hậu."
" Phu thê đối bái."
Xoay người đối diện lẫn nhau, Hách Liên Đoan Nghiễn trong nháy máy nhìn ra được sự chần chừ của Tang Thanh Y.

Ngay sau đó là bách quan triều hạ*, sau khi tiếp nhận hành lễ chúc mừng từ văn võ bá quan, lại không ngừng tiếp tục đi tới Vân Thánh Cung bái kiến Hoàng thái hậu Thượng Quan Tử Y liền sau đó đi bái kiến hai vị quý phi là Hiền phi và Lương phi, cuối cùng mới đến Tĩnh Di Cung bái kiến thân mẫu Di phi, mà Tĩnh phi cũng ở đó.

*Bách quan triều hạ: Triều thần hành lễ chúc mừng.

Từ Tĩnh Di Cung đi ra đã gần chạng vạng, Hách Liên Đoan Nghiễn trước tiên đưa Tang Thanh Y về phòng tân hôn của Vân Ngạn Cung, sau đó liền đi ra chủ trì hỉ yến.

Hách Liên Đoan Nghiễn bưng ly rượu theo bàn mà đi, Ly Tứ cầm chén rượu theo sát phía sau, mấy lần cụng ly đổi chén xuống, Hách Liên Đoan Nghiễn đã có chút men say.

" Gia..."
Ly Tứ mở miệng kêu một tiếng, Hách Liên Đoan Nghiễn cũng không nghe thấy.


Cho đến khi uống xong ly rượu Ly Tứ vừa rót, Hách Liên Đoan bỗng dưng quay đầu, " Đổi lại."
Ly Tứ bất đắc dĩ đành phải đem Phần Lộ mà Ngọc Âm đã chuẩn bị từ trước đổi lại ngự tửu trong cung.

Ly Tứ nhìn Hách Liên Đoan Nghiễn đang hào phóng nâng ly uống rượu, bất giác cau mày, rõ ràng là ngày đại hỉ, vì sao lại không nhìn thấy nàng có chút vui mừng nào.

Nhưng vào lúc này, Hách Liên Đoan Kiền đột nhiên xuất hiện trước mặt hai người, nâng ly rượu lên nói với văn võ đại thần đang ngồi:
" Hôm nay là ngày đại hôn của Thập Nhất đệ, tuyệt đối không thể chậm trễ giờ lành, rượu này do Bổn vương uống thay thế như thế nào?"
Kiền Vương lên tiếng, chúng thần tất nhiên không dám có dị nghị gì liền nhao nhao cúi đầu uống rượu, Tuyên Đức Đế ngồi cùng chúng Hoàng tử cách đó không xa đúng lúc nhìn thấy một màn này.

" Ngũ ca, ta không say.", Hách Liên Đoan Nghiễn cười nói với Hách Liên Đoan Kiền.

Hách Liên Đoan Kiền lại nhìn về phía Ly Tứ, " Đỡ Gia ngươi về phòng nghỉ ngơi đi."
Ly Tứ đỡ Hách Liên Đoan Nghiễn vừa đi tới cửa vào hậu viện liền nhìn thấy Ngọc Âm đang đến trước mặt.

" Gia giao cho ngươi."
Ly Tứ giao Hách Liên Đoan Nghiễn cho Ngọc Âm, sau đó lại trở về yến tiệc.

" Gia..."
Cảm giác được bước chân của Hách Liên Đoan Nghiễn đã không vững, Ngọc Âm trong lòng biết tối nay nàng nhất định là uống không ít.

Tuy rằng trước đó đã chuẩn bị ngàn ly Phấn Lộ không say nhưng Ngọc Âm cũng đoán được Hách Liên Đoan Nghiễn nhất định sẽ không nghe theo, quả thực là như thế.

Nguyên bản Ngọc Âm muốn trực tiếp dìu người vào trong phòng tân hôn, không ngờ Hách Liên Đoan Nghiễn khăng khăng muốn tới lương đình*.

*Lương đình: Đình nghỉ mát.

Ngọc Âm xoay người đỡ Hách Liên Đoan Nghiễn vào trong lương đình ngồi xuống, nhìn vẻ thống khổ trên mặt nàng, Ngọc Âm không khỏi nhíu mày.

" Gia, ta đi lấy cho người một ly trà giải rượu."
Trong ký ức của Ngọc Âm, đây là lần đầu tiên Hách Liên Đoan Nghiễn uống say.

Ngọc Âm vừa định xoay người đi nhưng lại đột nhiên phát hiện cổ tay bị người bắt lấy, quay đầu nhìn Hách Liên Đoan Nghiễn nắm chặt cổ tay phải của mình, vừa định mở miệng, Hách Liên Đoan Nghiễn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn nàng.

" Đừng rời khỏi ta..."
___-___
Khi Ngọc Âm cầm trà tỉnh rượu trở lại lương đình, Hách Liên Đoan Nghiễn đang ngồi bên trong lương đình đưa lưng về phía nàng, ngẩng đầu nhìn trăng tròn trên bầu trời, nhìn đến bóng lưng nàng (HLĐN) phá lệ cô đơn cùng tịch mịch, phảng phất toàn bộ thế gian chỉ còn lại một mình nàng.

Ngọc Âm đứng tại chỗ nhìn, không mở miệng, trong khoảnh khắc như vậy nàng nhìn thấy Hách Liên Đoan Nghiễn đang run rẩy, giống như tảng sáng nay dưới cây hoa mộc lan vậy, đó là nỗi sợ hãi cùng thống khổ giao triền phát ra từ sâu trong tâm hồn, giống như nhiều năm trước Hách Liên Đoan Nghiễn mê man đau ốm, khiến người ta đau lòng.

Trong lòng Ngọc Âm biết tâm tư Hách Liên Đoan Nghiễn luôn chôn vùi một bí mật rất sâu, chỉ là nàng không nói, Ngọc Âm cũng lựa chọn im lặng.


" Cám ơn trà giải rượu của Ngọc Âm."
Chẳng biết từ lúc nào Hách Liên Đoan Nghiễn đã gần ngay trước mắt, từ trong tay nâng ly trà giải rượu lên rồi uống một hơi cạn sạch.

" Nghỉ ngơi sớm đi."
Ngọc Âm nhìn nụ cười ấm áp trên khóe môi Hách Liên Đoan Nghiễn, nàng (HLĐN) đi lướt qua, chỉ chốc lát sau chợt nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra rồi đóng lại.

Ngọc Âm tay cầm ly rỗng còn dư lại hơi ấm, từ đầu đến cuối đều chưa từng quay đầu nhìn lại.

Hách Liên Đoan Nghiễn đứng tại chỗ đưa lưng về phía cửa lớn, nhìn chữ 'HỈ' đỏ chót phía đối diện, trong nháy mắt cảm giác say rượu hoàn toàn tiêu tan, sắc mặt chợt bắt đầu trắng bệch.

Nến đỏ chập chờn đã đốt cháy gần một nửa, ánh mắt chuyển sang bên trái, dưới màn lụa đỏ, hồng sắc hỉ bào* vẫn không thể che giấu được dáng người uyển chuyển ấy.

*Hồng sắc hỉ bào: Áo cưới sắc đỏ thời xưa.

Hách Liên Đoan Nghiễn nhìn, không khỏi mở to hai mắt, rất nhanh, gân xanh trên trán bắt đầu như ẩn như hiện, lông mày phấn khởi cũng cau lên.

Tang Thanh Y đã giằng co một ngày, cơ thể cũng đã kiệt sức nhưng tinh thần vẫn tỉnh táo đến đáng sợ.

Liên tục mơ hồ nghe thấy tiếng huyên náo bên ngoài phòng, tâm như vũng nước đọng, mãi cho đến khi cửa phòng đột nhiên vang lên một tiếng 'két' cũng khiến cho toàn bộ trái tim nàng tựa như bị người hung hăng bóp chặt trong tay.

Cơ hồ ngay cả hô hấp cũng không dám dùng sức, Tang Thanh Y nghiêng đầu lắng nghe tiếng động trong phòng nhưng một chút động tĩnh cũng không nghe được nữa, phảng phất như vừa rồi thanh âm cửa phòng mở ra lại đóng lại chẳng qua là ảo giác của bản thân nàng mà thôi.

Nhưng Tang Thanh Y biết đó không phải là ảo giác của nàng, hai tay bất giác siết chặt, đầu ngón tay khảm vào lòng bàn tay, đau đớn truyền đến làm cho bản thân tỉnh táo hơn đồng thời thần kinh lại càng thêm căng thẳng.

Hách Liên Đoan Nghiễn nhìn cây can* đặt trên bàn thấp trước giường, lông mày gắt gao nhíu lại với nhau, trong mắt càng thêm cuồn cuộn ưu tư, qua hồi lâu, chung quy cũng đưa tay cầm lên.

*Can: Cây gậy gỗ.

Chỉ là, nhìn Tang Thanh Y đang nghiêng người ngồi bên mép giường, cũng chậm chạp không dùng can mở cái khăn màu đỏ kia, ngắm nhìn thấy phong thái mỹ nhân.

Đột nhiên, cơ thể của Hách Liên Đoan Nghiễn lung lay, may mắn nàng đã kịp thời đưa tay giữ mép bàn bên cạnh.

Hách Liên Đoan Nghiễn nhấc tay cầm can lên, chậm rãi đi về phía hồng sa che mặt, có lẽ là do uống rượu nên can cầm trên tay thỉnh thoảng run rẩy một chút.

Hồi lâu sau, can rốt cuộc men theo mép khăn lụa nhấc lên sau đó chợt hướng phía bên phải dùng lực, trong nháy mắt khăn được vén lên nhưng còn chưa kịp nhìn rõ nhan sắc khuynh thành của tân nương.

" Ngươi đừng tới đây!"
Dưới ánh nến đỏ đung đưa, đoản kiếm màu bạc mang theo hàn quang lạnh lẽo đặt trên cần cổ nhẵn mịn....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận