Khuynh Đảo Thiên Hạ

Đến tận đây, Nhất Trung Phượng Vĩ thuận lợi tiến vào bán kết, mở đầu thứ hạng lịch sử cho riêng mình.

Giáo viên cấp cao và học sinh của Nhất Trung Phượng Vĩ đều biết rất rõ, nhà mình đến tận đây đã là cực hạn, muốn tiến thêm bước nữa gì đó, đã định sẵn là không thể rồi!

Tuy Nhất Trung Thương Sơn bại trận, nhưng vẫn cần chiến đấu với Nhất Trung Dương Lạc để phân định vị trí thứ năm và thứ sáu.

Chỉ là đã chẳng còn ai quan tâm tới những chuyện như thế.

Bốn đội mạnh nhất rút thăm.

Nhị Trung thành Phượng Hoàng gặp Tam Trung Phong Hải.

Nhất Trung Thủy thành gặp Nhất Trung Phượng Vĩ.

Trong nửa buổi sáng, cả hai trận chiến đã kết thúc.

Nhị Trung thành Phượng Hoàng và Nhất Trung Thủy thành lần lượt giành chiến thẳng, hai đội này sẽ tranh nhất nhì.

Tam Trung Phong Hải và Nhất Trung Phượng Vĩ sẽ tranh ba tư.

Nhất Trung Phượng Vĩ nhận ra rằng cục diện có lợi cho mình đã không xuất hiện, không khỏi thất vọng.

Có lẽ là ở bán kết, mọi người đều không hao tổn nhiều, cục diện mà bọn họ mong đợi là Nhị Trung thành Phượng Hoàng gặp Tam Trung Phong Hải đã không xuất hiện, lại cũng không có chuyện Tam Trung Phong Hải bị đánh thành tàn phế.


Chính vì vậy, bọn họ phải đối mặt với Tam Trung Phong Hải có chiến lực hoàn chính!

Về cơ bản, hai bên không phải là đối thủ cùng cấp bậc

Sao bọn họ có thể không thất vọng cho được?!

Tuy nhiên một đường thuận lợi cho tới hiện tại, đã đủ để Nhất Trung Phượng Vĩ sau khi có hơi thất vọng, thì vẫn cảm thấy hài lòng, không căn thiết phải khiến học sinh mất mặt và bị đánh một lần nữa.

Vì thế sau khi các vị cấp cao trong trường học nghiên cứu, cuối cùng đồng thuận ra quyết định: trực tiếp nhận thua, từ bỏ thi đấu ở lượt cuối cùng.

Vì thế Long Hổ Bảng lần này, hạng ba xuất hiện trước, hẳn là còn xuất hiện trước hạng nhất nhì ba ngày!

Chuyện này đã mở ra một tiền lệ trong lịch sử!

Khiến tất cả mọi người đều cảm thấy buồn bã thất vọng.

May mắn, vẫn còn có thể xem trận tranh nhất nhì, thật ra cũng không tính là quá thất vọng.

Ba ngày sau - ngày mà mọi người mong chờ, chính là ngày mà trận tranh nhất nhì diễn ra - ngày năm tháng chín!

Uhm, không nhìn lầm, chính là ngày năm tháng chín.

Cuộc thi bắt đầu từ ngày mười tám, cho tới nay đã diễn ra được mười lăm ngày; và ngày diễn ra trận tranh nhất nhì cũng đã được định xong từ lâu, đó là ngày năm tháng chín, người chiến thẳng sẽ trực tiếp đăng quang, bước lên ngôi vị cao nhất!

Chỉ có khu vực Trung Nguyên là có tư cách tổ chức trận chung kết sẽ diễn ra vào ngày năm tháng chín!

Khu khác, đều không được!. Truyện Ngược

Cho dù là đấu võ ở Thượng Kinh bên kia, cũng không được!

Từ xưa đến nay luôn có câu, đặt địa vị siêu nhiên ở khu vực Trung Nguyên.

Tranh giành Trung Nguyên!

Chỉ có chiến thẳng trong cuộc chiến tranh giành. Trung Nguyên, mới xem là giành được ngôi vị cao nhất!

Tất cả những nơi khác đều không đủ tư cách, đều không tính là gì hết!

Chỉ còn một trận thi đấu cuối cùng!


Còn ba ngày nữa!

Có được thời gian nghỉ ngơi là ba ngày này, nhóm sáu người thành Phượng Hoàng bỏ tu luyện - điều rất hiếm khi xảy ra, để ra ngoài dạo chơi thư giãn, thành Nam Kế tất lớn, địa điểm vui chơi cũng rất nhiều.

Đối với người chưa từng tới thành này như bọn họ, sức hấp dẫn vẫn là rất lớn.

La Liệt cũng ra ngoài chơi với bọn họ, ngược lại Hồ Nhược Vân không đi cùng, ở lại để tống kết những điều tâm tắc, những điều mắt thấy tai nghe trong khoảng thời gian này.

Về phần tổng kết này, nàng viết thật sự rất tường tận, rất tỉnh tế và cẩn thận tỉ mỉ.

“Từ một vài đội vô địch cho tới bản thân mỗi học sinh, rồi mở rộng xem xét những ưu và nhược điểm của từng trường thông qua nghiên cứu học vấn, sau đó so sánh với trường của mình, so sánh với điểm mạnh của bên mình.

“Từ hiện trạng của tất cả các đội ngũ tham gia thỉ đấu phân tích hiện trạng của trường học, kết hợp với thứ hạng đạt được trong năm ngoái và năm nay, suy đoán sự lên xuống (thứ hạng) trong tương lai và lý do.”

“Tập hợp bổ sung cho những thiết sót của chúng ta."

“Mục tiêu nỗ lực trong tương lai."

“Tả Tiểu Đa, Lý Thành Long, Long Vũ Sinh...Những học viên thiên tài như vậy, không phải năm nào cũng xuất hiện, sở dĩ như thế là do thầy Tần Phương Dương đã thiêu đốt thần hồn của mình, truyền lửa giúp học sinh đạt được mục đích, đây mới là nhân tố quan trọng nhất. Thành tích xuất sắc lần này, cũng chỉ là ngẫu nhiên, là nhờ vào khí vận nhất thời, phải cảnh giác với tâm lý ăn may.”

“Phải điều tra thực tế những quân nhân tàn tật trọng thương xuất ngũ, người đủ tư cách thì gửi thư mời, mời tới trường làm giảng viên, hun đúc tỉnh thần sắt đá cho các học sinh."

"..."

Còn có rất nhiều rất nhiều.

Hồ Nhược Vân cố vắt óc, viết từng chút từng chút về tất cả những gì mình gặp, mình thấy, mình nghe và những gì mình phân tích được.


“Có lẽ chúng ta không thể trở thành cao võ, nhưng nhân tài do trường học như trường chúng ta đào tạo ra đều sẽ trở thành học sinh của học viện Cao 'Võ, chúng ta cố gắng làm được, tất cả những nhân tài mà chúng ta đào tạo ra, đều là ưu tú nhất! Cho dù vũ lực không bắng, nhưng mà phẩm chất đạo đức, phải là cao nhất!"

“Tâm nguyện của lão hiệu trưởng có thể nói là rất sâu sắc.... Chúng ta có thể làm không tốt bằng lão hiệu trưởng, nhưng chúng ta có thể biến nỗ lực của mình thành kết quả từng chút từng chút một, từng bước xây dựng sự hoàn thiện, hoàn mỹ, phương án như sau..."

Nàng bắt đầu viết từ sáng sớm, viết một ngày, mệt thì dừng tay, nghỉ ngơi một chút, hoặc là tới cửa sổ nhìn ra xa, im lặng suy nghĩ, sau đó lại viết tiếp.

Mãi cho đến khi bụng sôi ùng ục, cảm thấy đói, ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy trời đã nhá nhem tối, lúc này mới dừng viết.

Linh tư vừa dừng, đột nhiên sinh ra cảnh giác, lập tức cảm nhận được sự khác thường ở bên cạnh, ngay sau đó nhìn thấy giáo viên Đinh Tú Lan của Cao Võ Tổ Long đang ở bên cạnh nàng, đang nhìn nàng bằng ánh mắt tràn ngập sự kính nể, sự kính trọng.

“Cô Đinh, ngươi tới đây từ khi nào?”

Hồ Nhược Vân hơi hoảng sợ: “Sao ta không hề phát hiện ra.”

“Ta tới đây cũng gần một ngày rồi.”

Đinh Tú Lan tán thưởng nói: "Ta nhìn ngươi viết nguyên một ngày, ghi chép của cô Hồ... Quả nhiên mỗi chữ đều như châu ngọc, nhìn xa trông rộng, suy nghĩ kỹ càng... Tài hoa hơn người cũng không đủ để miêu tả về ngươi!"

“Cô Đình quá khen rồi.” Hồ Nhược Vân được khen nên có chút ngượng ngùng.

“Không hề quá khen!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận