Khuynh Đảo Thiên Hạ

Hai Thần Ảnh chậm rãi gật đầu, sau đó thân hình lại ấn đi, biến mất khỏi tầm nhìn.

“Đi thôi, bây giờ có thể đi rồi."

Tả Tiểu Niệm nhìn Tả Tiểu Đa, ánh mất toát lên sự ôn nhu, đột nhiên chồm tới gần, mặc kệ hai Thần Ảnh còn đang ở bên cạnh, đôi môi hồng hào mềm mại khẽ hôn nhẹ lên má của Tả Tiểu Đa một cái.

“Tiểu Đa, đợi ta, ta sẽ về nhanh thôi”

"Ừm."

Tả Tiếu Đa cảm thấy trên mặt mình mát lạnh nhè nhẹ, một sự ấm áp ngọt ngào trước giờ chưa từng có đang dâng "rào trong tìm hẳn, không kìm được mà cười ngốc một tiếng, nói: "Ngươi hôn sai rồi, chỗ này mới phải.."

Nói đoạn, hẳn chu môi ra.

“Cẩu Đát!"

Tả Tiểu Niệm tức giận quát một tiếng, sau đó phì cười, nói: "Đi đây”

Dáng người uyển chuyển dịu dàng bay lướt lên không trung, thoáng chốc, bay ra ngoài cửa sổ, xoay một vòng, trong cơn gió mạnh, tay áo tung bay, đôi mắt xinh đẹp nhìn Tả Tiểu Đa, với giọng điệu vô cùng khẳng định, nói rõ ràng từng chữ: "Ta nhất định sẽ trở vẽ, đợi ta!"

Thân người nhào một cái, trực tiếp lao thắng lên trời cao.

Giống như trích tiên cửu thiên, đang từ từ bay về phía xa xăm.

Ngay lúc nàng bay đi.

Tần Phương Dương, Lam Thư, Hàn Tùng, cùng với mười mấy vị cao thủ khác, lần lượt đứng bật dậy, lao vào màn đêm đang cuồn cuộn gió thét kia.


Phía xa xa, phân tả hữu, hộ tống Tả Tiểu Niệm đi về phía Tỉnh Võ Hồn Tinh!

Cũng chính ngay lúc này.

Trên bầu trời, đột nhiên xuất hiện một mảng sáng óng ánh.

Trong cơn gió mạnh, từng mảnh hoa tuyết lớn đang từ từ rơi xuống, theo cách mà tất cả mọi người không thế nào ngờ được!

Sau những mảng tuyết dày đặc rơi xuống, gió rít cũng dần dăn lắng xuống, không tới nửa giờ sau, đã hoàn toàn dừng hắn.

Những bông tuyết như hình lông ngỗng giống như một quả cầu tuyết hoàn chính từ trên không trung rơi xuống, từ đầu đến cuối không tới mười mấy phút, vùng đất này đã nhuộm thêm một tăng tuyết trắng, phủ trắng xóa!

Mười lăm tháng bảy.

Gió lạnh thấu xương.

Lúc trời hè nóng rực,

Tuyết phủ khắp trời!

Dường như không thế nhìn thấy bóng người phía đối diện!

Loại hiện tượng kỳ lạ cổ xưa này, cho đến nay, lại bất ngờ xuất hiện ở thành Phượng Hoàng một cách lạ thường!

Sự thay đổi đáng kinh ngạc này đã khiến hàng triệu người phải rơi vào trạng thái kinh ngạc đến nghẹn ngào!

“Đợi ngươi trở về!"

Tả Tiếu Đa nhìn tuyết lớn bên ngoài cửa số, sắc mặt trở nên vô cùng ngưng trọng.

Ánh mất cũng nghiêm túc chưa từng thấy!

“Nhất định, phải trở về đấy!"

Việc nằm trong khả năng, Tả Tiểu Đa tự hào mình đã làm hết mình rồi, đủ rồi, thỏa mãn rồi, còn lại, chỉ đành chờ xem ý trời thôi!

Thế nhưng chính ngay lúc này, điện thoại lại đột nhiên vang lên, có một tin nhắn mới.

Là của Hà Viên Nguyệt gửi.

“Đến nhanh, Phượng Hồi Đầu!”

Tả Tiểu Đa xem tin nhắn xong thì không dám sơ suất, vội vàng lật mình, từ trong nhà lao ra ngoài cửa số giống như Tả Tiểu Niệm, tóc đen áo đen dưới lớp tuyết dày đặc, giống như hóa thành một vệt đen xoẹt nhanh như tên bắn.

Một cỗ tỉnh lực dồi dào phóng ra, khiến cửa sổ đang mở toang hoác cạch một tiếng đóng lại

Sau khoảnh khắc đó, trong phòng bắt đầu ấm áp trở lại!


Chính ngay lúc Tả Tiếu Đa vừa rời khỏi nhà.

Phía nam thành Phượng Hoàng, ở núi Phượng Vĩ từng bị hỏa hoạn do con người tạo nên, không biết vì lý do gì, mà lại bốc cháy dữ dội một lần nữ:

Trong khung cảnh bầu trời đầy tuyết như thế này, ánh lửa dâng lên cao vút!

Băng hỏa giao hòa, đẹp đến lạ thường!

Sau đó, hai mặt đông tây của sơn mạch ở thành Phượng Hoàng cũng lấp lánh những đốm lửa nhỏ, nhưng chỉ trong nháy mắt, bỗng hóa thành từng ngọn lửa cuồn cuộn, cháy rực cả bầu trời!

Lửa cháy ba phía, thiêu đốt bầu trời đêm thành một vùng đỏ rực!

Thế nhưng dưới ảnh hưởng của trời tuyết lớn, người có thể nhìn thấy cảnh tượng này thật sự không nhiều, lửa cháy ba phía tiếp tục lan nhanh, dường như đang muốn cạnh tranh gì đó với trận tuyết lớn này...

Tả Tiểu Đa chỉ cảm thấy hoa tuyết rơi dày đặc giống như từng bàn tay lớn đang vả vào mặt mình.

Nhưng hẳn vẫn không có ý định dừng lại. Mục tiêu chỉ có một, Phượng Hồi Đầu.

Có một chuyện, hân chưa từng nói ra, đêm nay dĩ nhiên là kiếp nạn của Tả Tiểu Niệm, không sống thì chết!

Nhưng mà, đêm nay cũng chính là kiếp nạn của Tả Tiểu Đa hẳn!

Trước đây, người của Vu Minh vẫn còn lắm kiêng dè, chưa từng dám ra tay với hẳn, nhưng đêm nay Phượng, Mạch xung hồn đã định, giữ lại Tả Tiếu Đa hắn, đã không còn tác dụng gì nữa, nếu có thể giết được Tả Tiếu Đa trước thời hạn, ngược lại có thế làm loạn tâm trí của Tả Tiếu Niệm.

Tất cả chiến lực mai phục tại thành Phượng Hoàng. của Vu Minh đều có đủ tư cách đi giết chết Tả Tiểu Niệm.

Những người còn lại, hễ là cảnh giới Thai Tức, hay thậm chí là cảnh giới Tiên Thiên... ước chừng vẫn có hơn một trăm người

Và mục tiêu của những người này chính là nhanh chống giết chết Tả Tiểu Đa ngay trong đêm nay!

Đây thực sự cũng là một trong những thông tin mà Phương Nhất Nặc truyền tới.


Chỉ có điều, đã bị Tả Tiếu Đa cố tình che giấu đi mà thôi!

“Đêm nay... xem ra không thể xem tướng cho bọn họ rồi."

Đội trận tuyết lớn, Tả Tiểu Đa nhanh chóng tiến lên phía trước, trong lòng đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ như thế, cảm thấy có hơi đáng tiếc; những người đêm nay đến giết hẳn... đều là điểm khí vận.

Thật sự quá nhiều rồi, hơn nữa không có thời gian cho bản thân thong dong nữa.

Thật là đáng tiếc.

Từng mảng tuyết lớn rơi xuống, mỗi mảng dường như cỡ bàn tay, không chỉ che lấp tầm nhìn, mà còn khiến người 1a không thể mở mắt ra được!

Cả thành Phượng Hoàng, ngay cả cửa số của mấy hộ gia đình, lúc này đều đã bị tuyết lớn che kín hết!

Rất nhiều gia đình, thậm chí ngay cả ánh đèn cũng không thể lọt qua được.

Cả tòa thành lúc này giống hệt như một tòa thành chết, vô cùng tính mịch!

Tả Tiểu Đa di chuyển càng lúc càng nhanh, từ sau khi xông ra khỏi cửa nhà thì lách trái lách phải suốt chặng đường, trong khoảng thời gian ngắn nhất lao qua một khu vực có hoàn cảnh phức tạp nhất và cư dân sinh sống nhiều nhất.

Sau lộ trình ước chừng khoảng năm sáu cây số, cổng, thành đã dần đần hiện ngay trước mắt.

Nhưng bản thân hắn lại biết, hành trình yên bình của hắn đến đây là kết thúc.

Bản thân tuy kiêng dè người bình thường, những kẻ. địch có ý muốn nhắm vào mình thật ra cũng kiêng dè. Võ giả tranh đấu với nhau, không thể làm tổn hại đến người bình thường.

Đó là quy luật chắc chắn của đại lục.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận