Hài tử này, từ khi nào đã biết đe dọa nàng rồi…?
Nhìn thấy ánh mắt của Dạ Nguyệt mơ hồ lạnh đi, trong lòng Thượng Kỳ kinh hoảng, vội vàng quỳ xuống cúi đầu nhận lỗi:
– Sư phụ, đồ nhi sai rồi! Là đồ nhi lỡ lời, không có ý mạo phạm người. Chỉ là đồ nhi không muốn rời đi. Sư phụ, van cầu người, để đồ nhi ở lại bên cạnh người có được hay không?
Âm thanh ôn nhuận của hài tử lộ ra vô vàn ủy khuất cùng khàn khàn như đè nén thứ gì đó. Dạ Nguyệt rút đi vẻ lạnh lẽo trong mắt, dù sao đây cũng là hài tử nàng nuôi sáu năm, cũng sớm xem nó là thân nhân duy nhất của nàng ở thế giới này, ít nhiều gì cũng có chút tình cảm. Huống hồ, nó nói cũng không sai, nàng xác thực đã từng nói như vậy. Là gia chủ của gia tộc, những lời nàng nói đều được tôn sùng, đều phải thực hiện, đây là tôn nghiêm của một người gia chủ, cũng là uy nghiêm của nhất đẳng thế gia!
Nếu Thượng Kỳ không muốn đi, vậy cứ tạm thời để nó ở lại thôi!
– Nếu ngươi không muốn thì cứ ở lại. Chỉ là, sắp tới Tử Vong rừng rậm sẽ không còn yên bình được nữa. Ngươi, cũng sẽ tại nơi này hoàn thành một khóa huấn luyện cuối cùng đặc biệt nhất! Chuẩn bị tâm lí đi thôi!
Thượng Kỳ sung sướng gật gật đầu, chỉ cần Dạ Nguyệt không vứt bỏ nó, bắt nó làm gì cũng được. Không phải chỉ là huấn luyện thôi sao, sáu năm nay nó đã hoàn thành không biết bao nhiêu khóa huấn luyện tàn nhẫn của Dạ Nguyệt. Có lúc tưởng chừng sắp chết, Dạ Nguyệt lại không cho phép nó dùng năng lực kia, vì vậy chỉ có thể đau đớn chống đỡ. Mấy năm trước Dạ Nguyệt hướng dẫn cho nó cách khống chế năng lực đó, nhưng vì một câu nói không thích thứ năng lực này của nữ tử, từ đó trở đi nó không bao giờ dùng nữa, cũng có phần chán ghét thứ năng lực này!
– Sư phụ tốt nhất! Đồ nhi thích sư phụ nhất!
Nhìn hài tử thỏa mãn cùng hạnh phúc cười sung sướng, hoa đào mắt híp lại chiết xạ ra thứ ánh sáng chói mắt như tinh tú, xinh đẹp lóa mắt, Dạ Nguyệt tâm tình cũng không khỏi tốt hơn chút, đặt cốc trà xuống, sờ sờ đầu của nó, âm thanh hơi chút nhu hòa đi:
– Không phải muốn thả hoa đăng sao? Đi thôi!
Dạ Nguyệt đứng dậy đi ra phía sau đuôi thuyền, Thượng Kỳ thất thần sờ đầu mình một chút, cảm thụ được hơi ấm của nữ tử vẫn lưu lại nơi đó, làm cho nó si mê cùng khao khát không thôi. Thật muốn cứ như vậy, thật muốn bàn tay của Dạ Nguyệt lúc nào cũng đặt ở trên đầu nó, thật muốn nàng có thể ôm lấy nó, thật muốn âm thanh của nàng nói chuyện với nó lúc nào cũng nhu hòa như vậy, thật muốn…
Thượng Kỳ hồi thần đuổi theo Dạ Nguyệt ra khỏi khoang đến đuôi thuyền, nữ tử đang đứng ở đuôi thuyền, tầm mắt lãnh đạm ngắm nhìn một mảnh phồn hoa rực rỡ xung quanh, thật nhiều hoa đăng trôi trên dòng sông lưu chuyển thứ ánh sáng vàng cam mông lung bao phủ cả dòng sông Bích Lệ, biến một dòng sông ngày thường vốn mỹ lệ nay càng kiều diễm ôn nhu động lòng người!
– Sư phụ, người không viết điều ước sao?
– Kẻ mạnh có thể làm hết thảy, còn cần điều ước sao?
Dạ Nguyệt thờ ơ nói, điều ước…? Từ khi sinh ra muốn gì được nấy, nàng chưa bao giờ muốn bất cứ thứ gì, thật ra có lẽ cũng có đi, thứ nàng muốn là có được sự yêu thương của phụ mẫu, mong họ có thể đối xử với nàng như một người bình thường. Nhưng sau đó, nàng phát hiện không thể, lúc đó cảm xúc cũng đã lạnh nhạt nhiều lắm, không còn hy vọng vào thứ xa vời đó nữa!
Sinh ra trong thế gia vọng tộc tôn quý mà lãnh khốc như vậy, tình cảm thực sự là một thứ dư thừa!
Nhưng là… cái gì cũng có ngoại lệ không phải sao?
– Sư phụ, tại sao năm đó, người trùng hợp như vậy lại cứu đồ nhi?
Bàn tay cầm hoa đăng của Dạ Nguyệt hơi khựng lại, Thượng Kỳ tinh tế phát hiện, phượng mâu của nữ tử hiện lên thứ cảm xúc gì đó, chỉ là nhanh quá, trời lại tối, nó không phát hiện ra.
– Nếu ta nói chỉ đơn thuần muốn cứu ngươi, ngươi tin không?
Dạ Nguyệt nhìn sâu vào đôi mắt nó, đôi con ngươi lãnh đạm câu hồn sâu thẳm như một hố đen không đáy, như một loại dụ hoặc chí mạng, nó vô thức gật đầu:
– Tin, sư phụ nói gì đồ nhi đều tin!
… Tin, tỷ tỷ nói gì đệ đều tin!
Dạ Nguyệt có chút hoảng hốt, một khoảnh khắc nàng như nhìn thấy được thân ảnh của một hài tử khác trên người Thượng Kỳ. Vẫn là câu nói đó, chỉ là thân phận khác, lại bất chợt giống nhau đến không thốt nên lời…
– Có lẽ là vì… ngươi rất giống một người thân của ta đi…
Lần đầu tiên bắt gặp được cảm xúc rõ ràng như vậy trên khuôn mặt của nàng, vô thố như vậy, phượng mâu một thoáng mê mang gắt gao nhìn nó như đang muốn xuyên qua nó để tìm kiếm một thân ảnh khác, chút bi thương chợt vụt qua đáy mắt, nhanh như vậy, nó lại rõ ràng nhìn thấy được.
Một khắc kia, trong lồng ngực như có thứ gì đó nổ tung, nó có thể tinh tường cảm nhận được một cảm xúc đố kị đến phát điên, muốn hủy diệt mọi thứ đang điên cuồng muốn phá thân thể nó chui ra. Thì ra… thì ra từ trước đến nay nó chỉ là thế thân cho một người khác, được nữ tử này tiện tay nhặt về… vì giống ai đó của nàng…
Là ai… là ai làm cho nữ tử lãnh tâm lãnh tình, cao ngạo tàn khốc này quyến luyến đến như vậy? Là ai lại có thể chui vào trái tim băng lạnh sắt đá của nữ nhân này đây…?
Ghen tị, phẫn nộ, không cam lòng!
Nó ở bên nàng sáu năm, cũng không bằng một góc của người đó sao…?
Thật muốn hủy diệt, nếu biết người kia là ai, nó thật muốn đem kẻ kia băm làm trăm mảnh. Làm sao kẻ đó dám tranh Dạ Nguyệt với nó, làm sao kẻ đó có thể đoạt đi yêu thương của nàng chứ, làm sao lại có tư cách trở thành người quan trọng nhất của nàng? Tất cả chỉ có thể thuộc về nó, Dạ Nguyệt là của nó, tình cảm của nàng cũng chỉ có thể dành cho duy nhất một mình nó, người thân duy nhất của nàng cũng chỉ có thể là nó. Ai dám tranh… giết là được rồi!
– Thượng Kỳ! Ngươi sao lại động sát khí rồi!
Âm thanh lãnh đạm của nữ tử làm cho Thượng Kỳ hồi thần, nó hoảng hốt thu lại sát khí của mình, không dám nhìn vào đôi mắt có thể thấu rõ sự đời của Dạ Nguyệt, cúi đầu khàn khàn nói:
– Không có gì, chỉ là nhớ tới tình cảnh bị đuổi giết ngày đó mà thôi! Sư phụ, chúng ta thả hoa đăng thôi!
Dạ Nguyệt không nói gì, đem hoa đăng thả trôi trên dòng nước, ánh mắt lạnh nhạt nhìn về một hướng khác, đối với nàng, thứ này quả thật là không có ý nghĩa gì!
Thượng Kỳ cũng nhanh nhẹn đem hoa đăng thả gần song song với hoa đăng của Dạ Nguyệt, ánh sáng mờ ảo của hoa đăng mơ hồ còn soi sáng dòng chữ đen tuyệt đẹp ở trên đó, một mảnh yên bình.
… Sư phụ sẽ không bao giờ bỏ rơi ta…
Nhìn hoa đăng của mình sắp đuổi kịp hoa đăng của Dạ Nguyệt, Thượng Kỳ sung sướng cười: thật tốt!
Bỗng cảm nhận được thứ gì đó, cả hai người đều dùng khinh công nhảy bật ra phía sau, một giàn mưa tên từ đâu đến cắm phập vào đuôi thuyền, một số mũi tên còn cắm xuống dòng sông. Thượng Kỳ trơ mắt nhìn hoa đăng của nó bị mũi tên nhấn chìm xuống, ánh nến từ hoa đăng tắt nhúm, chỉ để lại những gợn nước lăn tăn, đẩy chiếc hoa đăng của Dạ Nguyệt càng đi càng xa.
– Cẩn thận!
Một loạt mưa tên lại xé gió lao tới từ bốn phương tám hướng bao vây lấy cả hai người, Dạ Nguyệt cùng Thượng Kỳ dùng tốc độ nhanh nhất chui tọt vào khoang thuyền, từng tiếng phập phập mũi tên cắm vào thân thuyền vang lên, may là lúc thuê con thuyền này Dạ Nguyệt có tính trước, đây là một con thuyền hoa hạng trung, khá rộng lớn cùng chắc chắn, nên bây giờ mới có thể an ổn ở trong khoang thuyền.
– Đến rồi! Đêm nay nhất định sẽ là một đêm gió tanh mưa máu. Ngươi tùy thời đều có thể sử dụng năng lực của mình, hiểu rõ?
Thượng Kỳ cẩn thận gật đầu:
– Sư phụ, đồ nhi hiểu!
Vốn Dạ Nguyệt thuê hai người chèo thuyền nhưng dàn mưa tê lúc nãy đã giết chết cả hai người đó. Nhìn thuyền hoa đặc ở xung quanh, Dạ Nguyệt lãnh đạm nhìn Thượng Kỳ, dường như nó cũng có chung ý nghĩ với Dạ Nguyệt, hai người cùng gật đầu, nháy mắt, thân ảnh như lưu tinh truy nguyệt, phóng về vị trí chiếc thuyền hoa kia!
Mục tiêu của họ không phải là thuyền hoa đó, mà là đạp lên những chiếc thuyền hoa kia để lên được bờ.
Chỉ là đám người kia cũng rất nhanh, nháy mắt mấy chục hắc y nhân đã đem bọn họ bao vây ở thuyền hoa trung tâm, cũng là chiếc thuyền hoa lớn nhất xa xỉ nhất trên sông Bích Lệ này.
Dạ Nguyệt rút trong người một thanh đoản đao, thân ảnh như một làn gió xâm nhập vào đám người, dùng những chiêu thức cùng góc độ quỷ dị, biến trận chiến này thành một cuộc đơn độc tàn sát!
Máu tươi văng tung tóe, tiếng la hét của đám người, nhất là thanh âm của nữ nhân đem tiếng của binh khí đều áp xuống, Dạ Nguyệt không khỏi có hơi bực mình, tất cả những ai quen biết nàng đều biết Dạ Nguyệt ghét ồn ào, tiếng ồn làm cho đầu nàng ẩn ẩn đau.
Thật muốn đem mấy nữ nhân phiền toái kia xử lí luôn!
Thượng Kỳ dùng đoản đao của mình, đem đám hắc y nhân từng người một đều tàn nhẫn giết chết, đôi mắt đầy sát khí thị huyết, dường như đang cố gắng trút phẫn nộ trên người bọn chúng.
Là đám đáng chết này đem hoa đăng của nó làm hỏng, là chúng nó đem lời cầu nguyện trên hoa đăng của nó nhấn chìm dưới dòng nước lạnh lẽo kia!
– Thượng Kỳ, cẩn thận!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...