Edit: Tuyết Lâm
“Khuynh Vũ, cha ta gọi điện tới hỏi ngươi thích hoa gì kìa!”
Phương Quân Càn kích động đẩy cửa xông vào, Tiếu Khuynh Vũ vô lực lắc đầu cảm thán, đến khi nào hắn mới có thể có một chút ý thức về thân phận tướng soái của hắn mà giữ một chút phép tắc lễ nghi gõ cửa trước khi bước vào đây?
“Hỏi cái này làm gì?” Tiếu Khuynh Vũ có chút kinh ngạc nhìn hắn, Phương Quân Càn cả ngày nhàn rỗi không có gì để làm tìm việc giết thời gian cũng không nói đi, chẳng lẽ Đông Bắc Vương bây giờ cũng nhàn rỗi y như con của ông ấy?
“Cái này hả, bởi vì những người trong Phương gia chúng ta tùy theo địa vị đều có một loại ấn chương riêng”, hắn dựa sát vào Tiếu Khuynh Vũ mà ngồi xuống, nhàn nhã nhấm nháp một tách trà hoa đào thơm ngát.
“Ngoại trừ ấn chương cố định có hình dáng không thay đổi, ngươi có thể chọn thủy tiên, hoa lan, hoa đào, tường vi, thạch lưu (hoa lựu), hoa sen, chi tử (cây dành dành), đan quế, hoa cúc, phù dung, sơn trà, hoa mai, mười hai loại hoa này ngươi tùy ý chọn một cái khắc vào ấn chương để phân biệt với những người khác trong tộc…”
Phương Quân Càn lại hí hửng nói tiếp: “Chờ Khuynh Vũ nhận được ấn chương cùng khế ước thì sẽ thật sự trở thành người Phương gia rồi!” Cũng chính là trở thành người của Phương Quân Càn ta đó nha ~
Phương Quân Càn cười trộm, hắn chờ ngày Khuynh Vũ “vào cửa” này đã lâu lắm rồi, nhưng mà phụ thân thật đúng là thiên vị Khuynh Vũ, nghĩ lúc đầu Phương Quân Càn hắn suốt ngày quấn quít lấy Phương Động Liêu năn nỉ ỷ ôi hao tâm tổn sức suốt nửa tháng ông ấy cũng chẳng thèm để ý tới, sau đó nhờ hắn lập được quân công thì mới miễn cưỡng đồng ý cho hắn đặc chế một lần…
Kết quả đến phiên Khuynh Vũ, ôi, lão cha hắn dù trăm công ngàn việc không chút rảnh tay cũng không hề nề hà mà gấp rút làm cho Khuynh Vũ một cái, tuy nói Khuynh Vũ là con dâu tương lai của ông ấy, nhưng nói sao thì ta cũng là nhi tử của lão cha a, hài tử và con dâu thì có cần đại ngộ khác biệt như vậy không chứ??
Tiếu Khuynh Vũ nhìn vẻ mặt hí ha hí hửng của hắn, thản nhiên cười, “Không biết thiếu soái đã chọn hoa gì?”
“Khuynh Vũ ngươi đoán đi ~ ” – Phương Quân Càn hướng về phía y tinh nghịch chớp mắt vài cái.
“Hoa cúc hay là hoa mai?” – đây đều là hai loại hoa của quân tử, Phương Quân Càn luôn tự tin về bản thân, lại có phần tự cao tự đại, hẳn là hoa hắn chọn cũng có cùng tính chất như thế.
“Không phải không phải, Khuynh Vũ ngươi đoán sai rồi ~” Phương Quân Càn cười cười nhìn y bằng vẻ mặt hết sức gian xảo.
“Vậy là hoa gì?” Y như thế nào đã quên Phương Quân Càn cho tới bây giờ đều là trường hợp đặc biệt lập dị hơn người… Căn bản không thể dựa theo lối suy nghĩ của người bình thường mà suy đoán về hắn…
“Đương nhiên là hoa đào rồi, Khuynh Vũ ngươi không nghĩ ra sao?”
Tiếu Khuynh Vũ cảm thấy có chút không hiểu “Vậy thì có quan hệ gì với ta đâu?”
Phương Quân Càn nghe xong, khuôn mặt tuấn tú đột nhiên suy sụp “Đương nhiên là vì Khuynh Vũ a, ngươi không phải rất thích hoa đào sao?”
“Ưm? Làm sao ngươi chắc chắn như thế a?” – Tiếu Khuynh Vũ ánh nhìn tràn ngập đùa cợt hướng về phía Phương Quân Càn.
“Nè, đây không phải là chứng cớ sao…” Phương Quân Càn giơ cao cái chén bằng sứ oánh bạch (màu trắng trong suốt, óng ánh) mà Khuynh Vũ vẫn thường dùng.
“Một ly trà thì có thể nói lên điều gì?” Cho dù hắn đã hoàn toàn đoán trúng nhưng Tiếu Khuynh Vũ vẫn là giả vờ một bộ dạng khó hiểu để trêu chọc hắn…
Khuôn mặt nhàn nhã thong dong trong mọi tình huống của Phương Quân Càn trong nháy mắt trở nên vô cùng buồn bực… Tiếu Khuynh Vũ buồn cười, quả nhiên sống cùng với Phương Quân Càn lâu ngày cũng không tránh khỏi bị nhiễm phải tính cách thích đùa dai của hắn ~
“Đây là trà hoa đào do chính tay Khuynh Vũ pha đúng không, còn nữa, nơi ngươi sống từ nhỏ không phải cũng có một rừng đào hay sao? Ta suy nghĩ Khuynh Vũ lớn lên ở nơi đó, lại mất không ít tâm tư pha chế trà đào, nếu ngươi không thích hoa đào thì làm có thể được thế sao…”
Thấy Tiếu Khuynh Vũ vẫn một mực im lặng, Phương Quân Càn vội hỏi “Chẳng lẽ ta nghĩ sai?”
Lúc đầu phụ thân hỏi hắn muốn chọn hoa gì, hắn chẳng thèm để ý đến ánh mắt kinh ngạc của phụ thân mà nói ngay hai chữ “hoa đào” rồi bày ra vẻ mặt dương dương tự đắc, những tưởng mình nói ra những lời như thế Khuynh Vũ cảm động một chút, ngờ đâu phát đoán của hắn lại … chuyện này… Chuyện này thực sự là quá mất mặt đi!
Tiếu Khuynh Vũ mím môi, tâm tư trong lòng như nước mặt hồ rung động, khóe miệng không kiềm nổi nhoẻn lên thành một nụ cười tuyệt sắc.
“Ai nói… ta không thích hoa đào…?”
“Hả?” Phương Quân Càn ngay lập tức ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong suốt của Tiếu Khuynh Vũ ý bày ra vẻ mặt ủy khuất: “Khuynh Vũ, ngươi trêu ta!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...