Edit + Beta: Tuyết Lâm
Những sợi tóc đen dài của Tiếu Khuynh Vũ xõa tung trên gối thành những đường cong thật mềm, thật quyến rũ, y cảm giác được từng tấc da thịt dường như đang dần tan chảy trong những nụ hôn mãnh liệt của Phương Quân Càn.
Phương Quân Càn cúi xuống quỳ gối giữa hai chân y, xoay khuôn mặt xinh đẹp như thiên tiên khuynh quốc khuynh thành quay lại đối diện với mình, tinh tế vuốt nhẹ qua đôi gò má trắng nõn, sau đó mới nhìn y thật sâu rồi cất giọng thì thầm: “Khuynh Vũ, Khuynh Vũ của ta, mãi mãi ngươi phải thuộc về ta —— “
Đầu lưỡi ẩm ướt chầm chậm trượt nhẹ, bắt đầu từ đôi môi đỏ mọng kéo dài đến chiếc cổ thon, lại tiếp theo một đường đi dọc xuống theo vòng eo mẫn cảm rồi tới lui không ngừng, Tiếu Khuynh Vũ thét một tiếng kinh hãi, không nghĩ đến nơi nào đó lại được bao phủ trong cảm giác ấm áp ẩm ướt như ôn tuyền.
Dục vọng trong nháy mắt dâng cao đến mức không có cách nào tự kiềm chế, cơ thể bất giác nghênh hợp tiếp nhận khoái cảm, y hơi cứng người, đôi môi cánh hoa mím chặt, mười ngón chân cũng không tự chủ co rút lại ẩn dưới lớp vải gấm.
Đầu lưỡi mềm mại linh hoạt di chuyển lên xuống, bờ môi ôn nhu ma sát bao phủ không ngừng, khiến cho một tầng hơi nước bất chợt dâng lên trong đôi mắt của Tiếu Khuynh Vũ, gương mặt trắng nõn thuần khiết như thiên tiên nhanh chóng bị nhuốm màu của hồng trần dục vọng, hai chân vô thức muốn khép lại tìm cách né tránh, lại bị Phương Quân Càn mạnh mẽ kéo dạt sang hai bên.
Cảm giác không khí càng ngày càng loãng, hô hấp khó khăn khiến Tiếu Khuynh Vũ gần như lả đi, hệt như một người không biết bơi bất chợt bị rơi vào xoáy nước.
Hai bàn tay Phương Quân Càn dịu dàng vuốt nhẹ qua từng tấc da thịt trên người y, khoang miệng ấm áp cùng chiếc lưỡi mềm mại lại càng nóng rực như hỏa. Tiếu Khuynh Vũ biết như thế chính là ái dục trầm luân, nhưng y cam tâm tình nguyện.
Dáng vẻ kiều diễm mị hoặc nhưng vẫn còn e ấp như những cánh hoa non ấy, trong mắt Phương Quân Càn thật sự là tuyệt sắc khuynh thành, vô cùng hấp dẫn.
Chiếc lưỡi ấm áp chậm rãi di chuyển lên xuống, vuốt ve ngọc hành nhỏ nhắn đã đứng thẳng từ lâu, Tiếu Khuynh Vũ nhắm chặt hai mắt, cả người run lên, thân thể hơi nâng lên rồi lại vô lực ngã xuống, Phương Quân Càn biết hiện tại y không đủ sức để tiếp tục kéo dài, lưỡi hắn di chuyển nhanh hơn, cuối cùng dừng lại trên đỉnh rồi hơi dùng sức mút mạnh, Tiếu Khuynh Vũ chỉ cảm thấy trước mắt bạch quang chợt lóe, bao nhiêu tinh lực trong người cũng theo đó mà ào ạt xuất ra.
Phương Quân Càn chế trụ vòng eo của ái nhân, hắn ôm thật chặt, lại ngậm càng sâu, tiếp nhận tất thảy chất lỏng ấm nóng từ cơ thể y bắn ra, mãi cho đến khi y đã vô lực thở dốc, cơ thể cũng đã hoàn toàn mềm nhũn ra hắn mới quyến luyến rời đi.
Lúc này, Tiếu Khuynh Vũ cảm giác như xung quanh đang có mây mù bao phủ, phảng phất như đang lơ lửng giữa không trung, muốn đưa tay ra để tìm kiếm nhưng lại không có nửa phần khí lực. Đáy lòng bỗng nhiên có một loại thoải mái vô cùng tĩnh lặng, hết thảy những tiếng động lớn xôn xao được hòa quyện lại, chầm chậm như dòng nước chảy hết ra bên ngoài, khoảng không vừa mở ra nhanh chóng được thay thế bằng một loại cảm giác ấm áp… Quân Càn, là Quân Càn của y….
Hệt như bị đánh thức từ trong giấc mộng, Tiếu Khuynh Vũ chậm rãi mở mắt, cảm giác đau đớn lập tức bao bọc quanh thân làm cho y không thể động đậy, trải qua mây mưa kịch liệt như thế, dược tính của vạn nhật triền miên rốt cuộc cũng đã phai đi, lúc này cảm giác duy nhất của y chính là vô lực rã rời, ngay lập tức liền muốn nhắm mắt ngủ.
Vạn phần thương tiếc nhìn hình dáng mệt mỏi của Khuynh Vũ, dục vọng mãnh liệt nhanh chóng rút đi, sắc mặt ửng hồng lúc đầu giờ đã trở về màu sắc bạch ngọc trong suốt, chỉ là trong vẻ lạnh lùng lại tăng thêm vẻ nhu mỵ, vừa mềm mại, lại vừa đáng yêu.
Phương Quân Càn cầm lấy cẩm khăn, nhẹ nhàng lau đi những thứ ái dịch còn tồn động sâu trong cơ thể của Tiếu Khuynh Vũ.
Nhìn thân thể trắng nõn thuần khiết bị những dấu hôn ngân làm cho đỏ ửng, toàn bộ đều là dấu vết hắn vừa lưu lại, trong lòng không khỏi cảm thấy thỏa mãn, hắn hơi kéo lấy y rồi ôm chặt vào lòng, chăn được phủ lên che kín cả hai, Phương Quân Càn dùng chính nhiệt độ cơ thể mình để giúp y sưởi ấm.
“Khuynh Vũ, làm đau ngươi rồi...” – Phương Quân Càn nhẹ giọng thì thầm bên tai y.
Tiếu Khuynh Vũ chậm rãi lắc đầu, nhẹ nhàng chạm đến gương mặt mà y muốn vĩnh viễn khắc sâu, yêu thương nở ra một nụ cười nhợt nhạt.
“Khuynh Vũ của ta, ngươi phải hứa...” – Phương Quân Càn ôm siết người trong lòng, cằm dựa lên trán y rồi nghẹn ngào nói: “... đừng bao giờ rời khỏi ta...”
Tiếu Khuynh Vũ thùy hạ mi mắt nhẹ nhàng gật đầu, quyến luyến tựa vào vòng ngực ấm áp của người mà y yêu thương.
Hoa nến tựa hồ như run lên, tim đèn chập chờn rồi từ từ ngã xuống, ánh sáng leo lắt chìm dần vào bóng đêm, tất cả quay lại một màn đêm yên tĩnh.
Trăng dần dần lên cao, nhu hòa tản ra một thứ ánh sáng êm đềm mà thuần khiết.
Trên giường, hai hân ảnh tuyệt mỹ dựa sát vào nhau, từ từ chìm vào giấc ngủ say ngọt ngào….
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...