Khuyết Tử Tâm Sa

Tịch Nhiên theo sau lưng Nhan Nhan, chàng bỗng nhiên dừng lại, nghiêng đầu nhìn nàng.

" Nha đầu, ta đưa muội về Hoa giới ở vài hôm, trong thời gian đó ta phải về Tàng Bảo Tước cùng các vị chưởng viện củng cố kết giới, bày trận lại một chút. Không đâu lâu, muội an tâm ở cùng sư phụ muội đi. Xong việc ta sẽ đến đón muội về Thiên giới, chuyện của Phượng thành này từ từ điều tra cũng chưa muộn. "

Nàng im lặng đồng ý. Thật ra nha đầu có rất nhiều lời muốn nói chỉ là sợ đối phương cảm thấy phiền hà nên đành im lặng. Hai người cưỡi mây từ tốn trở về Hoa Gian Lộ. Trình Tranh sớm đã ngồi đợi từ lâu. Phía đằng xa còn có bóng người uyển chuyển đang đến gần. Tịch Nhiên bay chậm lại, kéo tay áo Nhan Tức.

" Nè, khoan qua đó, là Tịch Hoa thiếu chủ, cô ấy mến mộ sư phụ lâu lắm rồi. "

Nhan Tức nghe thấy vậy bèn kéo tay nàng đến sang cây cổ thụ lớn, đứng ở trên quan sát hai người họ.

Tịch Hoa nhìn thấy Trình Tranh ngồi đó, vừa pha trà vừa đánh cờ thì mỉm cười. Nàng ấy cất bước đến gần.

" Trình Tranh, huynh đang đợi ai vậy? "

Trình công tử nhìn thấy người đến là thiếu chủ thì đứng dậy cúi chào. Đối phương cũng nhanh chóng đáp lễ. Tịch Hoa nhìn một vòng liền thắc mắc lên tiếng.

" Trình Tranh, nha đầu ấy đâu rồi? "

Tịch Hoa im lặng quan sát từng biểu cảm trên khuôn mặt của đối phương. Nàng ấy luôn mỉm cười dịu dàng, ánh mắt say mê hướng về Trình Tranh.


" Thiếu chủ an tọa. Nha đầu đã vui chơi cùng Thái tử rồi, có lẽ đến tối mới trở về. "

Nàng ấy nghe thấy thì nhẹ nhàng gật đầu, chầm chậm ngồi xuống bên kia ghế, không ngồi gần quá với Trình Tranh. Tịch Hoa nhìn thấy bàn cờ trên bàn thì dùng ánh mắt dò hỏi một cách vô cùng cẩn trọng, đến khi Trình Tranh gật đầu thì nàng mới lấy hộp gỗ đựng cờ đen qua chỗ mình.

" Lâu rồi không chơi cờ với huynh, ta dường như đã quên làm sao phải thắng rồi. "

Tịch Hoa vẫn cười mà đặt quân cờ ra. Nàng xinh đẹp nhẹ nhàng, cư xử nhẹ nhàng, lời nói cũng nhẹ nhàng. Khi nàng hiểu chuyện đã gặp Trình Tranh, khi ấy sương sớm se lạnh, nam nhân ấy vận một bộ y phục màu xanh lam có họa tiết lá trúc, tay cầm ô dù bước từng bước qua những khóm hoa nhỏ, dáng vẻ lạnh nhạt. Tịch Hoa thì chỉ mới là thiếu nữ mới lớn, trốn trên cây đào lớn mà vô tình nhìn thấy. Chỉ một lần trộm nhìn mà mang theo nỗi tương tư đến tận bây giờ. Dẫu nàng ấy biết Trình Tranh đã có người trong lòng nhưng vẫn tiếp tục thích. Nàng ấy vẫn luôn tin rằng, rồi sẽ có một ngày, chàng sẽ nhìn về phía nàng.

" Thiếu chủ đến đây chỉ để đánh cờ thôi ư? "

Tiếng nói bất ngờ khiến cho Tịch Hoa có hơi khựng lại.

" Không phải, chủ yếu vẫn là gặp huynh. "

Trình Tranh thu quân cờ đang chuẩn bị hạ xuống lại. Chàng mang vẻ mặt nghiêm trọng mà nhìn Tịch Hoa.

" Thiếu chủ, nếu đến đây chủ yếu là gặp ta thì vẫn mong thiếu chủ quay về đi. Hoa Gian Lộ này sẽ không chặt đi cây Linh Phù cũng không bón thêm cây Phượng Hoàng. Trình Tranh ta không muốn day dưa tình cảm, nếu muốn làm bằng hữu của ta thì chỉ cần im lặng chơi xong ván cờ này. Đừng nhắc chuyện khác nữa. "

Tịch Nhiên ngồi ở trên cao mà thấy có chút tức giận. Nhan Tức nhìn thấy cười cười.

" Hắn là như vậy, rõ ràng vô cùng, không thích day dưa về tình cảm đâu. "

Tịch Hoa vẫn giữ nụ cười một cách gượng gạo.

" Ta biết rồi. "

Hai người cứ thế mà nối tiếp ván cờ. Tịch Nhiên thấy thế liền có chút hụt hẫng, trong lúc mãi nhìn hai người họ mà liên tục vò tay áo của Nhan Tức cũng đang đứng bên cạnh. Nhan Tức nhìn thấy liền giựt lại tay áo khỏi bàn tay nhỏ trắng kia.

" Muốn giặt đồ sao? "

Tịch Nhiên nhìn tay áo nhăn nhúm thì cười, lấy tay vuốt cho nó thẳng lại, Nhan Tức gõ đầu nàng một cái, tay áo cũng thẳng trở lại.

" Nha đầu, học tiên pháp mà ngốc quá. "

Nhóc xoa xoa đầu rồi đánh tay Nhan Tức một cái mạnh.


" Đầu ta đâu phải cục đá lụm bên đường mà muốn làm gì thì làm với lại ta không học tiên pháp, ta học linh pháp của sư phụ. "

Nam tử cười cười, hơi cúi người xuống nhìn nha đầu.

" Nha đầu, linh pháp là cái gì? Trước nay Phi Phi của ta vẫn luôn học tiên pháp mà. "

Nha đầu vội đẩy Nhan Tức ra, đứng dậy xem lại y phục rồi bay xuống, rời khỏi cây cổ thụ. Trình Tranh nghe thấy tiếng động thì cười. Tịch Dao cảm nhận một chút liền đứng dậy đi về phía của Tịch Nhiên.

" Nhiên Nhiên, đi đâu chơi mà bây giờ mới về hả? "

Nhan Tức vẫn còn ngồi trên cổ thụ không chịu xuống. Tịch Nhiên vui vẻ chạy đến bên cạnh vị tỷ tỷ trước mắt, không kiềm được mà ôm chặt lấy tỷ tỷ kia.

" Tỷ tỷ, ta nhớ tỷ quá, đã hơn mấy tháng rồi tỷ mới đến gặp ta. "

Tịch Dao nhéo má của tiểu cô nương này, vô cùng cưng chiều mà vỗ về.

" Được rồi được rồi, đừng nhõng nhẽo nữa. Phải rồi, tháng sau Linh giới sẽ tổ chức lễ Mộng Nguyên, ta dẫn muội đi nhé, chịu không? "

Tiểu cô nương rất nhanh đã đồng ý. Tịch Dao sau đó liền rời đi. Trình Tranh nhìn thấy người đã đi xa, liền cầm lấy hộp đựng cờ mà dùng sức ném về hướng của Nhan Tức. Nam tử phản ứng nhanh, bắt lấy hộp cờ, bay xuống đứng cạnh nha đầu.

Tịch Dao vừa đi thì Tịch Nhiên liền thở dài. Nhìn vào lòng bàn tay đang dần xuất hiện những vệt đen không rõ ràng. Đợi tới lúc đó, có lẽ nàng đã không còn là Tịch Nhiên nữa. Thật tiếc. Tịch Nhiên không quan tâm đệ hai tên già bằm tham vui kia mà đi về phòng. Trình Tranh nhìn thấy bóng lưng mệt mỏi của nàng liền chau mày.

" Ngồi xuống nói chuyện. "


Nhan Tức từ từ ngồi xuống đối diện với Trình Tranh, vẻ mặt của người đối diện cực không hài lòng.

" Tuy nói nó là điện hạ của Phượng tộc, ta cũng chỉ coi là người cứu mạng của nó, hai tiếng ân sư cũng không dám chắc nhưng mà năm trăm năm qua dù sao cũng là ta nuôi nấng nó lớn lên. Dù cho ta ghét đám hoàng thất của Phượng thành kia nhưng đứa trẻ này khác với chúng. Tịch Nhiên là đồ đệ của ta, dù như thế nào cũng không thể chịu ấm ức. Từ khi nó nói muốn điều tra sự thật gì đó, từ khi nó mỗi lần đi với huynh về thì đều mang thêm một nỗi ưu phiền. Trình Tranh ta tuyệt không để cho việc đó xảy ra. Nếu ngươi cứ để nó buồn rầu như vậy thì ta sẽ đem nó giấu đi, không có các ngươi làm càn nữa. "

Sau khi y tuông ra một tràng dài như vậy, Nhan Tức nghe xong liền thở dài.

" Trình Tranh, huynh phải hiểu rõ một điều. Nó không phải là hoa linh nơi này, nó là điện hạ của Phượng thành, nó còn mang trong mình trách nhiệm cao cả, bản thân nó phải chịu ưu phiền của người dân Phượng thành, sau này mới trở thành Phượng Đế chí tôn được. Hiểu được trách nhiệm của bản thân, chịu được cái gọi là chông gai thử thách, sau này mới thành tài được. Ta và huynh đều hiểu rõ, Phi Phi cũng hiểu rõ. "

Trình Tranh nghe được thì lập tức đứng dậy, hậm hực cầm hộp gỗ ném đi. Nhan Tức thấy thế thì đưa tay thi pháp, kéo hộp gỗ về.

" Ta coi nó như muội muội mình, ta quyết không để cho nó chịu bất cứ tổn thương hay nỗi buồn rầu nào nữa. Từ bây giờ ta không cho huynh đem nó đi đâu nữa. "

Nhan Tức vẫn ngồi đó, kéo tay Trình Tranh ý muốn y ngồi xuống.

" Từ từ, buồn phiền mà nó mang về không phải kiểu nghĩ lâu sẽ tự vẫn. Trở về Phượng thành cũng không xa ta nửa bước. Với lại kẻ muốn hại muội ấy thì cho dù huynh đem muội ấy trốn ra Nam hải thì kẻ đó vẫn đuổi theo. Chi bằng giấu nó đi thì hãy để nó đối mặt. Huynh cũng không cần làm như cha già giữ con trẻ có được không. "

Trình Tranh đưa tay xoa xoa thái dương, nhìn về bàn cờ trên bàn thì lắc đầu.

" Được thôi, ta cho huynh đem nó đi điều tra tiếp nhưng ta còn phát hiện nó ưu tư thêm nửa phần thì ta cũng sẽ bắt nó về. Với lại cha già cái gì, ta vẫn còn rất trẻ, lấy đâu ra già. "


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận