Hiện giờ trong phòng vip của quán bar tràn ngập hương tiểu sim vừa nồng lại vừa đậm của Ưng Thanh Cừ xen lẫn với mùi thạch lựu thoang thoảng của Tập Nhạn.
Dưới trạng thái pheromone của Alpha mạnh mẽ như vậy, pheromone của Omega chỉ có thể lộ ra tư thái yếu ớt, ở trong không khí xin tha thứ, hùa theo và phục tùng.
Đây là lần đầu tiên bọn họ hôn môi trong trạng thái hoàn toàn tỉnh táo.
Nói Ưng Thanh Cừ hôn Tập Nhạn không bằng nói hắn đang cắn nuốt hô hấp của Tập Nhạn.
Bờ môi của hắn túm lấy Tập Nhạn, nghiền ép nó, g.ặm m.út nó, chiếm đoạt từng hơi thở không chịu buông tha.
Tập Nhạn bị hôn đến mức đau đớn, môi vừa nóng vừa tê dại, không biết hai cánh môi mỏng mềm mại có chỗ nào đáng giá để Ưng Thanh Cừ giày vò nhiều lần như vậy.
Ban đầu anh còn hôn đáp lại Ưng Thanh Cừ, hiện giờ chỉ có thể bị động mặc hắn hôn.
Hơi thở của Ưng Thanh Cừ vừa gấp gáp vừa khát khao, giống như một thiếu niên dốc hết sức lực mà chạy, cuối cùng nhìn thấy có người đang đứng đợi mình ở vạch đích, đến khi ôm lấy người ấy mới kiệt sức thở ra.
Nghe thấy tiếng thở d/.ốc khao cầu khó có thể kiểm soát này, Tập Nhạn cảm thấy như nghe được tình ý dạt dào đã sinh trưởng được mười năm của Ưng Thanh Cừ.
Anh mở mắt ra đối diện với Ưng Thanh Cừ.
Khoảng cách gần như vậy không ai thấy rõ vẻ mặt cụ thể của đối phương, nhưng dưới ánh đèn mờ, đôi mắt dưới hàng mi đen nhánh của Ưng Thanh Cừ rõ ràng là mơ màng nhưng lại sáng bừng như ánh đèn.
Vì vậy Tập Nhạn nghĩ, miệng có đau cũng không sao.
Hai người suýt nữa định làm tì.nh ở đây luôn.
Tập Nhạn không phản kháng hay đẩy ra, anh bị Ưng Thanh Cừ đè đến mức sắp hít thở không thông.
Khuôn mặt anh dần đỏ lên, vòng eo bị pheromone ảnh hưởng như sắp nhũn ra, cả người nóng bừng.
Mùi hương trên người Ưng Thanh Cừ không đơn giản chỉ là pheromone của Alpha, mà còn là khát vọng dồi dào hòa lẫn với hô hấp của hai người.
Trái tim Tập Nhạn đập thình thịch, đầu óc bắt đầu hỗn loạn.
Anh luôn tự xưng là mình không thua kém Alpha, lúc này mới chịu thừa nhận đúng thật là Ưng Thanh Cừ đang áp chế anh.
Cái hôn này của bọn họ có thể chứng minh hoàn toàn: Nếu Alpha muốn khống chế Omega trong lòng bàn tay thì Omega chỉ có thể đưa tay chịu trói.
Chẳng qua là, sở dĩ những việc trước mắt có thể xảy ra đều là do anh đồng ý.
Theo lửa tình bốc lên, pheromone của hai người càng ngày càng mạnh mẽ, gần như muốn lật tung nóc căn phòng.
Ưng Thanh Cừ ôm thắt lưng Tập Nhạn, chậm rãi nói: “Về nhà thôi.”
Pheromone của Alpha đã khiến ý thức của Tập Nhạn mơ hồ không rõ, chỉ hàm hồ đáp ứng: “Ừ.”
Một tay Ưng Thanh Cừ kéo Tập Nhạn vào lòng, sau đó đột ngột đứng dậy, cả hai người đều đứng lên.
Hắn nhìn Tập Nhạn đang dựa sát vào người mình, khoảng cách gần như vậy lại không nhịn được cúi xuống hôn lên môi anh.
Đôi môi đã sớm trơn bóng của bọn họ lại triền miên quấn lấy nhau.
Ưng Thanh Cừ vừa m.út vừa li.ếm, dường như hôn mãi không kết thúc.
Cảm giác đau đớn rất nhỏ trên môi làm lý trí Tập Nhạn hơi quay về, anh đẩy Ưng Thanh Cừ ra một chút: “Về nhà trước.”
Ưng Thanh Cừ rời môi, vùi đầu vào giữa cổ Tập Nhạn ngửi ngửi.
Hắn ngửi được hương thạch lựu trên người Tập Nhạn, môi dán vào làn da ấm áp của Tập Nhạn: “Được.” Sau đó nắm tay Tập Nhạn ra khỏi quán bar.
Gió đêm bên ngoài rất lạnh, tinh thần đâng mê loạn của Tập Nhạn bị thổi bay sạch, hòa vào trong gió.
Anh liếc thấy tay hai người nắm chặt lấy nhau, lúc ngẩng đầu lên thì chạm phải khuôn mặt anh tuấn của Ưng Thanh Cừ.
Tập Nhạn theo bản năng mỉm cười, dù môi đau nhức cũng càng muốn cười.
Tập Nhạn cười ngẫm nghĩ về hai người họ, một người hai mươi tám tuổi, một người hai mươi sáu tuổi nhưng vừa rồi lại như hai thiếu niên mười tám tuổi với mười sáu tuổi vậy, làm càn không biết xấu hổ gì cả.
Trong xe của Ưng Thanh Cừ đã có tài xế đợi sẵn rồi.
Ưng Thanh Cừ mở cửa xe ra trước rồi ngồi vào bên trong, cũng không buông tay đang nắm Tập Nhạn ra.
Tập Nhạn đành phải cúi người vào trong ngồi cùng.
Ưng Thanh Cừ bảo tài xế lái xe về nhà, sau đó ấn mở tấm kính ngăn cách giữa phần trước và phần sau của xe.
Ưng Thanh Cừ nắm chặt tay Tập Nhạn, vẫn nhìn anh không nói lời nào.
Tập Nhạn nhìn ra hình như Ưng Thanh Cừ có điều muốn nói.
Anh đợi một lát, đợi đến khi mình bị nhìn đến mức đỏ mặt vẫn không thấy Ưng Thanh Cừ nói gì, không nhịn được hỏi: “Vì sao vẫn luôn nhìn anh?”
“Anh đẹp.” Ưng Thanh Cừ nói.
Tập Nhạn: “Nhìn chằm chằm anh như vậy, em không thấy mệt à?”
Ưng Thanh Cừ nói: “Không mệt.”
Tập Nhạn hỏi: “Em không có gì muốn nói sao?”
Ánh mắt Ưng Thanh Cừ đang dừng lại trên mặt Tập Nhạn hơi giật một cái.
Hắn không mở mắt nữa, nhưng hai giây sau lại không kiềm được nhìn về phía Tập Nhạn lần nữa: “Anh, anh nói, tốn mười năm, là có ý gì?”
Tập Nhạn không nín được nữa, nhỏ giọng cười: “Chính em không biết à?”
Giọng Ưng Thanh Cừ hơi ngập ngừng, hỏi: “Ai nói với anh vậy?”
Tập Nhạn đáp: “Anh đọc được thư tình em viết cho anh.”
Ưng Thanh Cừ hơi ngây ra, sau một lúc lâu mới hỏi: “Anh đọc được thư tình của em… Ý anh là, bây giờ anh mới đọc sao?”
Tập Nhạn nói: “Sáng nay lúc nhân viên chuyển nhà tới chuyển đồ cho anh thì lỡ tay làm rơi thư tình của em, nên anh mới đọc được.
Hồi còn đi học anh không đọc một bức thư tình nào cả.”
Ưng Thanh Cừ ngây ngẩn một lát, mọi chuyện năm xưa ùa về trong trí nhớ.
Hắn không đợi được Tập Nhạn tới xem mình thi đấu, chỉ có thể một mình về ký túc xá.
Hắn cúi đầu nhìn chăm chú tấm ảnh chụp Tập Nhạn, thấy hoàng hôn tượng trưng cho thắng lợi và bản thân mất mát ngồi trên giường.
Lúc hoàn hồn lại thì trong mắt hắn chỉ có Tập Nhạn đang yên lặng nhìn mình.
Ưng Thanh Cừ dùng lực nắm lấy tay Tập Nhạn, nói: “Anh không chuyển đi nữa rồi.”
“Ừ.”
Ưng Thanh Cừ nói: “Chuyện của Ưng Phỉ…”
Tập Nhạn nói: “Ưng Phỉ gọi điện thoại cho anh.”
Ưng Thanh Cừ chậm rãi đáp: “Ừm.”
Tập Nhạn nắm lại tay Ưng Thanh Cừ, nói: “Lúc ấy, thái độ của em như thế thì ai mà tin được chứ, anh lại không biết em đã thích anh nhiều năm như vậy rồi.
Vốn gia đình như chúng ta có rất nhiều chuyện kiểu vậy, huống chi anh còn tận mắt nhìn thấy ảnh, em lại không giải thích rõ ràng, tất nhiên là anh tức giận rồi.”
Ưng Thanh Cừ nói: “Trong mắt em, Ưng Phỉ chính là em gái ruột.
Nó bảo em đừng nói ra ngoài, chuyện này với con gái mà nói…”
Tập Nhạn: “Được rồi được rồi, mọi việc đã qua cả rồi.”
Ưng Thanh Cừ nói: “Tối hôm đó em không kịp về nhà đúng giờ như đã hẹn, không nên nói dối anh.”
Tập Nhạn nói: “Chuyện này có liên quan đến việc riêng của Ưng Phỉ, anh cảm thấy em không có gì đáng trách cả, hiện giờ anh không giận em.”
Ưng Thanh Cừ: “Nhạn Nhạn.”
Tập Nhạn nở nụ cười: “Hử?”
Ưng Thanh Cừ chăm chú nhìn nụ cười trên mặt Tập Nhạn, sau đó nghiêng người tới làm bộ muốn hôn anh.
Tập Nhạn hơi né tránh, nói: “Trước tiên đừng hôn vội, miệng anh còn đau.”
Ưng Thanh Cừ ghé sát vào cẩn thận xem xét: “Để em xem.” Tập Nhạn mặc hắn xem.
Ở khoảng cách gần, Ưng Thanh Cừ nhìn thấy hai cánh hoa kia hơi sưng lên, đôi môi đỏ tươi trơn bóng, hầu kết hắn hơi trượt một chút.
Hắn nói: “Vừa rồi không nhịn được… Anh đau lắm sao?”
Tập Nhạn: “Vẫn ổn.”
Không khí bỗng nhiên trở nên ái muội.
Hô hấp của Tập Nhạn và Ưng Thanh Cừ hòa cùng với nhau quanh quẩn bên môi, ẩm ướt dính dính khiến lòng người cũng bị tẩm ướt đến mềm mại.
Ưng Thanh Cừ gọi: “Nhạn Nhạn.”
Tập Nhạn nghĩ đến câu nói cuối cùng trong phong thư tình kia, nói: “Em nói xin cho phép em được gọi anh như vậy, nhưng hình như em chưa được anh cho phép đã gọi anh như vậy rồi.”
Ưng Thanh Cừ chăm chú nhìn Tập Nhạn, nói: “Anh không cho phép sao?”
Tập Nhạn bị ánh nhìn chuyên chú của hắn làm thẹn thùng: “Tùy em.”
Ưng Thanh Cừ chậm rãi sáp tới gần, thấy Tập Nhạn không bài xích lập tức hôn lên hai má anh.
Hắn hôn lên đôi mắt anh, hôn lên lông mi anh, hôn xuống cằm anh.
Sau khi lưu luyến hôn vài chỗ mới chịu rời môi khỏi mặt Tập Nhạn.
Xe con về đến biệt thự, Ưng Thanh Cừ buông tay Tập Nhạn ra, bước xuống xe, sau đó tới mở cửa xe giúp anh.
Tập Nhạn liếc Ưng Thanh Cừ một cái, cũng đi xuống xe.
Ưng Thanh Cừ chậm chạp bước về phía phòng ngủ của mình, chỉ là chưa được hai bước đã nghe thấy Tập Nhạn ở phía sau gọi hắn: “Thanh Cừ.”
Ưng Thanh Cừ dừng lại, đột ngột xoay người nhìn Tập Nhạn.
Tập Nhạn hỏi: “Em còn muốn ngủ một mình à?”
Ưng Thanh Cừ vội đáp: “Em ngủ cùng anh.”
Da mặt Tập Nhạn căng thẳng, không nói tiếng nào.
Kinh nghiệm trên phương diện tình cảm của anh bằng không, cũng không am hiểu việc chủ động tìm đề tài nói chuyện dưới tình huống không có lợi ích thúc đẩy như lúc bàn việc làm ăn.
Nhưng anh nghĩ tới tình cảm mười năm nay của Ưng Thanh Cừ, lại cảm thấy mình chủ động vài lần cũng chẳng là gì cả.
Anh không nỡ nhìn thấy Ưng Thanh Cừ rụt rè sợ hãi nữa.
Thâm Khuy:
Có ngoại truyện 4 nữa, nhưng bị chặn rồi….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...