Buổi sáng Trầm Thiên Ảnh dậy muộn hơn Lộ Tiểu Vũ. Lúc anh tỉnh dậy, Lộ Tiểu Vũ đang ở phòng bếp làm bữa sáng, Trầm Thiên Ảnh đến cọ cọ chân cậu, cậu cũng không cúi đầu liếc một cái.
Trầm Thiên Ảnh ngẩng đầu, thấy hai tai Lộ Tiểu Vũ đều đỏ hết lên rồi.
Thế là Trầm Thiên Ảnh cúi đầu lê đuôi bỏ đi.
Lộ Tiểu Vũ lòng loạn tùng phèo, vất vả lắm mới trôi qua buổi sáng, ăn cơm trưa xong cậu lấy lý do buổi chiều đi học xe, vội vã chuồn ra ngoài từ sớm.
Trầm Thiên Ảnh đến bước chân của Lộ Tiểu Vũ cũng không đuổi theo kịp, nằm trên sofa tái phát cơn thèm thuốc, kích động không ngừng cọ cọ đầu vào ghế.
Lộ Tiểu Vũ học lái xe không chuyên tâm, thầy giáo đứng đằng xa gào to, “Ngoặt sang trái ngoặt sang trái! Lộ Tiểu Vũ cậu chú ý cho tôi!”
Lộ Tiểu Vũ vừa chảy mồ hôi lạnh, vừa vội vòng bánh lái sang trái, lại nghe tiếng thầy giáo thét lên, “Quá rồi quá rồi!” Cậu liền cuống cuồng vòng bánh sang phải.
Lái xe không khó lắm, nhưng vòng xe thì quả thực rất cần có kỹ thuật, Lộ Tiểu Vũ luyện cả chiều, chống một thân mệt mỏi đứng ở trạm xe chờ xe bus tới, trên đường về tranh thủ vào siêu thị, mua ít đồ ăn về làm cơm chiều.
Ban nãy bận rộn nên không để ý, đợi đến lúc rảnh rỗi, Lộ Tiểu Vũ lại nhớ tới chuyện tối qua, hai tai thoắt cái đỏ bừng.
Xe bus tới, Lộ Tiểu Vũ xếp hàng lên xe, đột nhiên nghe thấy tiếng ai từ xa gọi cậu, cậu quay đầu lại, thấy Thư Minh Viễn đang ngồi trên xe, bấm còi gọi cậu.
“Sư huynh?” Lộ Tiểu Vũ chen ra khỏi đám người, chạy về phía Thư Minh Viễn, “Sao anh lại tới đây?”
Thư Minh Viễn nâng tay nhìn đồng hồ, “Hơi trễ một chút.”
“Sao cơ?” Lộ Tiểu Vũ nghe mà không hiểu.
Thư Minh Viễn mở cửa xe, “Lên xe đi.”
Lộ Tiểu Vũ ngồi lên xe, thắt dây an toàn.
Thư Minh Viễn vừa khởi động xe vừa nói, “Anh đã gọi điện hỏi khách sạn kia rồi, họ nói có thể mang theo thú cưng, nhưng không được đem vào khu suối nước nóng. Em thấy thế nào?”
“Có thể mang theo chó?” Lộ Tiểu Vũ bắt đúng trọng tâm.
Thư Minh Viễn “Ừ” một tiếng.
Lộ Tiểu Vũ bám ngón tay vào dây an toàn, “Vậy em về bàn với anh ấy rồi nói cho anh sau.”
Thư Minh Viễn hỏi, “Với ai?”
Lộ Tiểu Vũ lỡ miệng nói, “Với…” rồi im bặt. Cậu đổ mồ hôi lạnh, suýt nữa đã nói thành “Với anh em” rồi. Cậu nghĩ nghĩ, sửa lại, “Em nói với Tử Phàm, xem xem anh ấy có muốn đi không.”
Thư Minh Viễn “À” một tiếng, không hỏi nữa.
Thư Minh Viễn đi cùng Lộ Tiểu Vũ tới siêu thị, Thư Minh Viễn đi sau đẩy xe, Lộ Tiểu Vũ bước thẳng tới quầy rau củ, chọn cải thảo.
Thư Minh Viễn đứng trước quầy thực phẩm một lúc lâu, hô với Lộ Tiểu Vũ, “Tối nay ăn lẩu nhé?”
Lộ Tiểu Vũ sửng sốt, hỏi, “Chó có ăn lẩu được không?”
Thư Minh Viễn nghiêm túc ngẫm nghĩ, “Không nghe thấy ai bảo không ăn được.”
Lộ Tiểu Vũ còn đang hoài nghi, không ngăn được Thư Minh Viễn bỏ một túi gia vị lẩu vào xe.
Lộ Tiểu Vũ nhận mệnh, đi mua xương về hầm canh.
Thư Minh Viễn tìm được nhân viên siêu thị, hắn bảo người ta mang một két bia đến cho mình, bỏ vào xe.
Ra khỏi siêu thị, Thư Minh Viễn vác két bia bỏ vào cốp xe, quay đầu lại thấy Lộ Tiểu Vũ hai tay hai túi đứng trước cổng siêu thị, vẻ mặt bất an.
“Sao vậy?” Thư Minh Viễn hỏi cậu.
Lộ Tiểu Vũ bình tĩnh trở lại, nhìn Thư Minh Viễn, lắc đầu, cậu không thể nói là vì mình nghĩ phải về đối mặt với Trầm Thiên Ảnh nên mất tự nhiên được.
Thế nhưng Lộ Tiểu Vũ không cách nào che giấu cảm xúc nôn nóng bồn chồn của mình, chỉ cần nghĩ tới chuyện kia, hai má cậu lại không kìm được mà đỏ rực lên.
Thư Minh Viễn cứ cảm thấy có gì đó kì quái, song hắn không hiểu nổi rốt cuộc tại sao trên mặt Lộ Tiểu Vũ lại có vẻ e thẹn bất an như vậy, trong đầu nháy mắt nhớ tới một người một chó ở nhà Lộ Tiểu Vũ, dường như… cả hai đều có điểm khả nghi.
Trước khi lên xe, Thư Minh Viễn nhận được một cuộc điện thoại, “Ngay bây giờ?”
Đối phương có vẻ đang rất lo lắng, Lộ Tiểu Vũ ngồi bên cạnh cũng nghe được tiếng người đó truyền ra.
Thư Minh Viễn nói, “Bây giờ tôi sẽ tới đưa cho cậu, khoảng mười phút nữa.”
Vậy là Lộ Tiểu Vũ theo Thư Minh Viễn về trường học, Thư Minh Viễn lên lầu đưa tài liệu, Lộ Tiểu Vũ ngồi trong xe chờ hắn.
Thư Minh Viễn đi khoảng nửa giờ, lúc quay về, hắn phát hiện Lộ Tiểu Vũ vẫn ngồi ở ghế phó lái, hai má đỏ bừng, đôi mắt ướt nước nhìn thẳng về phía trước.
Thư Minh Viễn ngẩn ra, vừa mở cửa xe, mùi cồn đã phả vào mặt.
Lộ Tiểu Vũ uống say, dưới chân vẫn còn mấy vỏ lon rỗng.
Lộ Tiểu Vũ không uống giỏi lắm, nhưng cũng không phải là người vừa uống đã say, cậu chưa uống say thành ra vậy bao giờ.
Thư Minh Viễn ngồi vào xe, đặt tay lên đầu cậu, khẽ gọi, “Tiểu Vũ?”
Lộ Tiểu Vũ thuận theo tay ngả đầu về sau, rầu rĩ nói, “Đồ lưu manh.”
Thư Minh Viễn sửng sốt, hỏi, “Ai?”
Lộ Tiểu Vũ, “Em.”
Thư Minh Viễn chẳng hiểu ra sao.
Lộ Tiểu Vũ vốn chỉ muốn uống chút bia để tiếp thêm can đảm, cậu sợ về vừa nhìn thấy Trầm Thiên Ảnh đã xấu hổ không biết làm sao, nào ngờ lại uống say túy lúy thành vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...