Khuyên anh nên sớm thích em

Ninh Uyển nói xong, Thái Trân hoàn toàn kinh ngạc, vô thức hỏi: “Sao chị biết? Em… Em không hề nói với ai mà?” Giọng Thái Trân đẩy hoảng loạn: “Anh ta nói nếu em nói ra, sẽ tố cáo em! Chị.... Sao chị lại biết? Anh ta nói với chị sao?”

Gần như lập tức, cả người Thái Trân căng thẳng, ánh mắt nhìn Ninh Uyển cũng đầy cảnh giác và sợ hãi.

“Em đừng sợ, không ai nói với chị hết.”

Trong sự ngờ vực của Thái Trân, Ninh Uyển hít sâu một hơi: “Chỉ đơn giản vì chị đã trải qua chuyện em gặp phải, Kim Kiến Hoa cũng từng quấy rối chị.”

Thái Trân rất kinh ngạc, chậm chạp phản ứng: “Chẳng trách chị Lệ Lệ nói trước đây chị cũng từ chối lời mời của anh ta. Thì ra là như vậy.”

Ninh Uyển liếc nhìn Thái Trân: “Cho nên nếu như không có Kim Kiến Hoa, em muốn ở lại công ty Chính Nguyên, ở lại thành phố Dung làm luật sư đúng chứ?”

Lúc này, Thái Trân đã hoàn toàn buông bỏ sự phòng bị ban đầu, không gì có thể khơi dậy sự đồng cảm lẫn nhau hơn thân phận người cùng bị hại, cô ấy cũng không cười gượng nữa, nét mặt sụp đổ, trút hết nỗi khổ với Ninh Uyển: “Đúng vậy. Thực ra em rất thích công ty Chính Nguyên, cảm thấy có rất nhiều nghiệp vụ cấp cao, có thể học được rất nhiều thứ, em cũng không muốn rời khỏi thành phố Dung, nhưng...”

Ninh Uyển chau mày, nghiêm túc hỏi: “Anh ta đã làm gì với em? Nếu em bằng lòng nói với chị, chị sẽ giúp em nghĩ cách.”

Tuy Kim Kiến Hoa là Par của công ty Chính Nguyên, nhưng chỉ là một đối tác bậc trung, còn lâu lắm mới đến tầng lớp một tay che trời hô mưa gọi gió trong vòng pháp luật. Cho dù Thái Trân ở lại Chính Nguyên có lẽ bị Kim Kiến Hoa chèn ép chơi khăm như cô, nhưng trường Thái Trân tốt nghiệp tốt hơn cô nhiều, ngoài công ty Chính Nguyên, ở thành phố Dung còn rất nhiều công ty tiềm năng khác có thể chọn lựa...

Thái Trân rõ ràng đã kìm nén khổ sở vì chuyện này, giờ đây gặp được Ninh Uyển đã trải qua chuyện giống mình, vốn đã hoang mang lo sợ, giờ tâm trạng càng suy sụp đến mắt cũng đỏ hoe.

“Lúc đầu em cảm thấy mình khá may mắn khi có thể được chọn vào thực tập tại công ty Chính Nguyên. Sau vài tháng thực tập, Kim Kiến Hoa nói anh ta cảm thấy em nghiêm túc được việc, đồng ý dẫn dắt em. Em đã cùng làm trong đội của anh ta. Lúc bắt đầu thực sự khá tốt, Kim Kiến Hoa rất quan tâm em, làm vụ án nào cũng dẫn em theo, khiến em học được nhiều thứ. Bình thường có thắc mắc nào anh ta đều giải thích cặn kẽ cho em, anh ta đi công tác vẫn thường mang quà về cho mỗi người trong đội, đến em cũng có phần...”

“Tóm lại, ban đầu em thật sự cảm thấy gặp được anh ta là phúc ba đời của em, cũng rất cố gắng thể hiện bản thân trước mặt anh ta, hy vọng sau khi thực tập xong có thể chuyển chính thức rồi gia nhập đội anh ta. Dù sao gặp một người sếp tốt như vậy không phải dễ. Anh ta còn thường nói chuyện với em về kế hoạch nghề nghiệp và cuộc sống, ý kiến anh ta đưa cũng rất xác đáng, cho mọi người cảm giác bình dị dễ gần, vừa là thầy vừa là bạn, em thật sự đã tôn sùng anh ta một thời gian...”

Bây giờ nhớ lại quá khứ, trong mắt Thái Trân toàn là sự hối hận: “Có lẽ em thực sự quá non trẻ, nhất thời đã buông lỏng cảnh giác với anh ta. Sau đó có lần có một vụ án phải đi công tác gần thành phố, Kim Kiến Hoa lấy danh nghĩa những luật sư khác trong đội đều đang bận xử lý án, hỏi em có đồng ý đi theo làm một trợ lý nhỏ không. Em không nghĩ nhiều về việc đó, cứ vui vẻ mà đi, còn cảm thấy đây là cơ hội hiếm có...”


“Kết quả anh ta nhân cơ hội đi công tác quấy rối em?”

“Lúc đầu thực ra anh ta rất nghiêm chỉnh, đặt khách sạn cũng đặt hai phòng, em hoàn toàn không nghĩ nhiều. Thế nhưng đến chín giờ tối, đột nhiên anh ta nhắn tin cho em, sai em đưa một phần tài liệu đến phòng anh ta, em đã đi...” Vừa nói đến đây, Thái Trân đã không nhịn được, nước mắt cô rơi xuống, “Kết quả em vừa vào phòng đưa tài liệu cho anh ta, anh ta đột nhiên ném em lên giường, sau đó hôn em, còn cưỡng ép kéo xé quần áo của em...”

Ninh Uyển nắm lấy bàn tay run nhẹ của Thái Trân, nhẹ nhàng vỗ về: “Đừng sợ, từ từ nói, đều là chuyện đã qua, cuối cùng không xảy ra chuyện chứ?”

“Không... Em cứ chống cự, hơn nữa còn rất kịch liệt, còn cắn tay anh ta một cái, lợi dụng lúc anh ta phân tâm nhanh chóng chạy khỏi phòng. Sau đó chẳng đoái hoài đến vụ án gì nữa, trong đêm đó đã đặt vé tàu hỏa chạy khỏi thành phố Dung.”

Nhìn Thái Trân giờ run rẩy, dáng vẻ nhớ lại chuyện hoảng sợ, trong lòng Ninh Uyển vừa phẫn nộ vừa tự trách. Hiện tại Thái Trân đã trải qua tất cả những chuyện này, không phải cô chưa từng trải qua, lịch sử luôn giống nhau đến kinh ngạc.

Lúc đầu bởi vì công ty Chính Nguyên đến trường tuyển dụng, với bối cảnh trường đại học Ninh Uyển tốt nghiệp nên mới có thể vào công ty. Chỉ là sau đó vẫn luôn không thể gia nhập vào đội của Par, cũng là lúc đó, Kim Kiến Hoa xuất hiện, đối xử với cô vừa dịu dàng vừa quan tâm, anh ta chủ động ân cần hướng dẫn thao tác thực tế xử lý vụ án, đến mức khi Ninh Uyển biết Kim Kiến Hoa đồng ý thu nhận cô vào đội, cảm giác hưng phấn khao khát cùng mong đợi đến giờ cô vẫn nhớ rất rõ. Cho dù không xuất thân từ trường danh tiếng, nhưng cuối cùng cũng có con đường và cơ hội để làm việc chăm chỉ.

Thật tiếc khi hiện thực nhanh chóng giáng cho Ninh Uyển một bạt tai vang dội. Bởi vì gần như cùng lúc Ninh Uyển gật đầu, tay Kim Kiến Hoa xoa lên má cô, đến giờ Ninh Uyển vẫn nhớ ánh mắt anh ta nhìn cô và giọng điệu tán tỉnh khi đó, anh ta nói:

“Ninh Uyển, em đẹp như vậy, làm luật sư chơi bời là được, không cần mệt quá. Tôi sẽ giúp em gánh áp lực, em phụ trách xinh đẹp như hoa, còn về nguồn án, em đi theo tôi đương nhiên không phải lo lắng, em biết tôi có ý gì mà...”

Kim Kiến Hoa vừa nói, bàn tay chạm vào Ninh Uyển vừa muốn di chuyển xuống dưới tiếp tục vu.ốt ve eo và cơ thể Ninh Uyển. Mặc dù Ninh Uyển đã nhanh chóng thoát khỏi sự đụng chạm của anh ta, nhưng cảm giác đụng chạm ghê tởm nhây nhớp đó dường như vẫn còn lưu lại trong tâm trí cô đến giờ.

Sau đó, đôi khi Ninh Uyển đã mơ về chuyện này giữa đêm, thế nhưng luôn cảm thấy như một giấc mộng, cô giống như người ngoài cuộc, nhìn thấy mình tát Kim Kiến Hoa một bạt tai trong sự phẫn nộ và nhục nhã, nhìn Kim Kiến Hoa chửi rủa bản thân bằng những lời lẽ ác độc, hơn nữa còn uy hiếp cô nếu không biết thức thời, sau này đừng nghĩ sẽ sống yên ổn ở công ty...

Kim Kiến Hoa đúng là khá giữ chữ tín, nói đến đây, sau đó Chính Nguyên vì danh tiếng của công ty nên đã mở rộng nghiệp vụ hữu danh vô thực “luật sư xã khu”. Ninh Uyển đành bị lưu đày dưới sự “hết lòng tiến cử” của Kim Kiến Hoa. Lần lưu đày này đã hai năm, mà năm nay công ty Chính Nguyên thậm chí còn gia hạn hợp đồng với xã khu Duyệt Lan...

Loại công việc đóng quân trực ban này vốn mang tính chất phục vụ, tiền ít việc nhiều, vốn dĩ chẳng có ai muốn đi. Việc luân phiên và thay đổi người đã nêu rõ lại “sống chết mặc bay”. Ngay từ đầu thực ra Ninh Uyển cũng không cần trực ban nghiêm túc, nhưng không thể làm gì được sự báo thù của Kim Kiến Hoa, anh ta nhìn chằm chằm Ninh Uyển và yêu cầu quy định công ty đề ra không cho phép tồn tại chủ nghĩa hình thức “giả đóng quân”, luật sư phải đến xã khu, mà Ninh Uyển cũng dứt khoát tán thành, vì vậy cứ thế tiếp tục làm ở xã khu.

Lúc đó sự việc phát sinh đột ngột, Ninh Uyển cũng không có bất kỳ kinh nghiệm thực tế nào, căn bản không nghĩ đến việc ghi âm làm bằng chứng, hơn nữa Kim Kiến Hoa sau khi ăn một bạt tai cũng không bám lấy nữa, chỉ là âm thầm khiến mọi chuyện trở nên khó khăn, Ninh Uyển cũng không có cách nào thu thập bằng chứng. Điều luật sư chú trọng nhất đó chính là bằng chứng, bản thân cô đã không có bất kỳ bằng chứng nào, mà Kim Kiến Hoa đó cũng là đối tác bậc trung, vì thế cuối cùng Ninh Uyển chỉ có thể chọn cam chịu.


Trước đây cô luôn cảm thấy mình giải quyết chuyện đó như vậy là đúng, nhưng bây giờ nhìn Thái Trân trước mặt đau khổ hốc mắt đỏ hoe, mới bắt đầu tự trách và áy náy.

Con người sẽ không thay đổi, Kim Kiến Hoa có thể duỗi bàn tay hắc ám với cô, cũng có thể duỗi tay với người khác. Nếu như lúc đầu cô dũng cảm đứng ra, cho dù không có chứng cứ nhưng ít nhất có thể náo loạn một trận long trời lở đất, khiến Kim Kiến Hoa không thể duy trì bộ mặt đạo đức giả của anh ta nữa, như vậy có phải Thái Trân sẽ không bị hại?

Lúc này Thái Trân vì tâm trạng kích động, giọng nói có chút lộn xộn: “Em vừa chạy về thành phố Dung, Kim Kiến Hoa đã gọi điện tới. Rõ ràng trên người anh ta không có chút mùi rượu, nhưng trong điện thoại anh ta viện cớ bản thân đã uống nhiều, tóm lại xin lỗi em, sau đó hỏi em có thể đừng nói chuyện này ra không, em muốn bù đắp thế nào cũng được hết...”

Ninh Uyển nói đến đây, gần như vô thức hỏi: “Em ghi âm chưa?”

“Em không...” Thái Trân có chút ủ rũ, “Lần đầu em gặp phải chuyện này, hoàn toàn không có chủ ý, tay chân run rẩy, vốn không nhớ đến lưu lại chứng cứ. Hơn nữa nghĩ lại mọi chuyện sau đó, trong điện thoại anh ta nói năng rất chú ý chừng mực, vốn không nhắc đến đã làm những chuyện gì, chỉ nói anh ta không đúng, hy vọng em không để bụng...”

Cũng đúng, Kim Kiến Hoa vốn đã không phải lần đầu tiên làm chuyện này, kết quả đến giờ vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, bản thân anh ta lại là người làm luật, dĩ nhiên là cáo già xảo quyệt, cho dù Thái Trân ghi âm, sợ là cũng không chứng minh được gì.

Nhưng mà hỏi Thái Trân muốn bù đắp thế nào...

Trong lòng Ninh Uyển có dự cảm không lành: “Anh ta hỏi em muốn bù đắp thế nào, em đã nói những gì?”

Không hỏi thì hơn, vừa hỏi nước mắt Thái Trân đã rơi xuống, cô ấy bắt đầu nghẹn ngào, vừa đau khổ vừa tuyệt vọng.

Phản ứng này của cô ấy, trong lòng Ninh Uyển đã có tính toán: “Có phải anh ta ám chỉ với em anh ta đã làm sai, có thể cho em bồi thường vật chất, hơn nữa không ngừng dẫn dắt em nhắc tiền bạc? Thế nhưng trong lời lẽ của anh ta ngược lại không hề nhắc đến một chữ tiền?”

Thái Trân sững người, sau đó gật đầu: “Chị Ninh Uyển, lẽ nào lúc đầu chị cũng gặp phải chuyện này sao?”

“Chị không.” Ninh Uyển thở dài, cô đã đoán được tám chín phần đường đi nước bước của Kim Kiến Hoa, “Anh ta nói như vậy, chắc chắn em đã bị suy nghĩ của anh ta lừa gạt, nhắc đến tiền rồi đúng chứ?”


“Lúc đầu em không muốn nói đến, nhưng sau đó cứ như anh ta đã tẩy não em, em muốn bù đắp anh ta mới yên lòng, nếu không cứ tiếp tục gọi điện cho không ngừng, em sợ anh ta lại quấn lấy em, dưới sự thuyết phục của anh ta, em thực sự cảm thấy mình có lý do được đền bù nên đã nói...”

“Em đòi bao nhiêu?”

“Em muốn mười nghìn.”

Mức khởi điểm để lập một vụ án tống tiền là một nghìn đến ba nghìn tùy thuộc trình độ kinh tế của địa phương, nhưng mười nghìn cho dù thế nào cũng đã vượt qua tiêu chuẩn này.

Thái Trân khóc lóc giải thích: “Sau đó em liền hối hận, nhìn thấy chỗ tiền này cứ cảm thấy bỏng tay, em nhanh chóng trả lại cho anh ta.”

“Nhưng anh ta vẫn nói với em, em như vậy đã coi như hoàn thành tống tiền anh ta đúng chứ?”

Thái Trân đỏ mắt gật đầu: “Đúng vậy. Cũng là lúc đó em mới phát hiện, tuy em không ghi âm, nhưng Kim Kiến Hoa lại ghi âm nội dung cuộc điện thoại, hơn nữa anh ta cắt đầu cắt đuôi rất khéo léo, cuối cùng bản chỉnh sửa ra nghe giống như hoàn toàn là em đơn phương đòi anh ta một khoản phí bịt miệng.”

“Anh ta nói với em rằng dù sau này có hoàn tiền những vẫn đã tống tiền, việc hoàn tiền vẫn cần sự tha thứ của đương sự mới có thể xem xét tình hình cụ thể, cho dù thế nào có thể em sẽ bị lưu lại hồ sơ phạm tội...”

“Cho nên em mới sợ hãi tới mức quyết định rời khỏi thành phố Dung, hoàn toàn tránh xa người này, không chần chừ lập tức kết thúc thực tập, từ chối vào làm ở Chính Nguyên bỏ trốn về quê?”

Thái Trân lau nước mắt gật đầu: “Anh ta tỏ vẻ khoan dung độ lượng sẽ không tính toán, chỉ cần em biết sửa sai, chuyện này cứ thế che giấu. Tuy anh ta không nói thẳng nhưng ý tứ của anh ta là chuẩn bị lấy chuyện này để đe dọa em. Nếu như em vẫn còn ở công ty Chính Nguyên thậm chí còn ở thành phố Dung, đều có khả năng bị anh ta bắt chẹt quấy rối, em không biết sẽ còn gặp phải chuyện gì nữa...”

Hóa ra chân tướng là như vậy. Ninh Uyển cố gắng nén lửa giận trong lòng mới không bộc phát tại chỗ. Trước đây cô đã cảm thấy Kim Kiến Hoa tâm địa đen tối, nhưng không biết anh ta lại có thể vô liêm sỉ như vậy.

Thái Trân thậm chí còn chưa được coi là một sinh viên đã ra ngoài xã hội, kết quả Kim Kiến Hoa dựa vào địa vị ông chủ, cậy thế quen thuộc với pháp luật và biết cách khai thác sơ hở, không những không sợ còn mưu đồ quấy rối tình d/ục dùng quy tắc ngầm với Thái Trân, thậm chí sau đó còn có thể bình tĩnh cài bẫy Thái Trân, từng bước từng bước đẩy cô gái xuống vực.

Ninh Uyển ở xã khu đã lâu, tiếp xúc với đủ loại vụ án, không ít trường hợp chỉ cần bất cẩn một chút, nạn nhân có thể dễ dàng bị pháp luật xác định là kẻ phạm tội.

Kim Kiến Hoa ám chỉ Thái Trân như vậy, bản thân hắn im lặng không nhắc đến tiền, thực chất đợi Thái Trân ra giá lớn đòi hắn tiền coi như bồi thường, sau đó có thể dễ dàng để Thái Trân bị buộc tội tống tiền.

Về mặt đạo đức, Thái Trân thật sự là nạn nhân, nếu nói ra chuyện này sẽ không ai bênh vực Kim Kiến Hoa. Nhưng chính vì như vậy, nạn nhân như Thái Trân rất dễ thả lỏng cảnh giác khi tâm trạng xúc động, cảm thấy bản thân thực sự có lý do để được bồi thường, mà thứ như bồi thường thì một lời xin lỗi đương nhiên vô giá trị. Dĩ nhiên phải được đo bằng tiền, cho nên khi mở miệng nhắc tiền vốn sẽ không để ý thực ra đối phương đang đào hố.


Tuy nhiên đạo đức và pháp luật quả thực là hai chuyện khác nhau. Nếu bất cẩn một chút sẽ rất dễ rơi vào tròng, cuối cùng không những không giành được bồi thường còn bị đè bẹp bởi bốn chữ lừa đảo tống tiền, bản thân vô duyên vô cớ bị hãm hại, cuối cùng ngược lại còn phải van xin sự tha thứ của kẻ quấy rối tình/ dục để tránh bị điều tra tống tiền.

Một sinh viên đại học như Thái Trân và một lão hồ ly giới luật chính như Kim Kiến Hoa hoàn toàn không cùng một đẳng cấp. Ninh Uyển có thể tưởng tượng Kim Kiến Hoa sẽ thận trọng từng bước rút lui thế nào, thậm chí nhìn vào phương thức xử lý bình tĩnh khéo léo của anh ta, có thể thấy Ninh Uyển không phải nạn nhân đầu tiên, Thái Trân cũng không phải nạn nhân cuối cùng.

Mặc dù Thái Trân chưa từng trải qua những cạm bẫy xã hội, nhưng dù sao cũng là sinh viên luật, trải qua chuyện này đã nhanh chóng tìm ra logic trong sự việc, chỉ là sự việc xảy ra đột ngột, hoàn toàn không thể sửa chữa nữa, hiện giờ Thái Trân vừa hối hận vừa tự trách: “Tất cả do em vô dụng, học bốn năm luật, chưa nói đến dùng pháp luật bảo vệ mình mà giờ đây còn bê đá đập chân mình. Không thể chọc vào Kim Kiến Hoa chỉ có thể trốn tránh. Em nghĩ nếu như vẫn ở thành phố Dung, trong tay anh ta còn có đoạn ghi âm đó, ngộ nhỡ sau này lại đến quấy rối em… Cho nên...”

“Lúc đầu em cũng từng nghĩ vạch trần anh ta, nhưng một là em không chú ý ghi âm lưu lại bằng chứng, hai là nhỡ như em vạch trần anh ta trên weibo, anh ta cũng đăng đoạn ghi âm bị cắt đầu cắt đuôi đó lên, em dám đảm bảo dư luận đều sẽ chửi em, sẽ chửi em cố ý dụ dỗ tống tiền đàn ông, thực chất em muốn lừa tiền...”

Nói đến đây, Thái Trân không nhịn được đỏ mắt lần nữa: “Là do em không tốt, nếu lúc đó em cứng rắn từ chối bồi thường sẽ không rơi vào bước đường xấu hổ thể này, dù tệ đến thế nào cũng có thể “cá chết lưới rách” cùng anh ta, tóm lại không đến mức bị khống chế...”

“Em không sai, nạn nhân muốn bồi thường có gì sai? Đây vốn dĩ là điều em nên nhận được, sự kháng nghị của em là chính đáng, chỉ là không chú ý dùng cách có thể bảo vệ bản thân để đàm phán.” Ninh Uyển đưa cho Thái Trân khăn giấy, “Nạn nhân không hoàn hảo cũng không sao, bởi vì người sai là kẻ phạm tội.”

Câu nói này đã thốt ra từ miệng Phó Tranh cách đây không lâu, hiện giờ tình huống thay đổi, Ninh Uyển trở thành người an ủi người khác, nói những lời giống như Phó Tranh, hy vọng có thể tiếp thêm sức mạnh cho nạn nhân. Trong một khoảnh khắc Ninh Uyển luôn cảm thấy hoảng hốt rằng khi cô đang âm thầm làm bất cứ chuyện gì, dường như Phó Tranh đều đứng sau lưng cô. Anh không quá chói mắt, cũng không có cảm giác xa cách do sự xuất sắc tạo nên, rõ ràng chỉ là một luật sư thực tập, nhưng lại cho người khác cảm giác dịu dàng mạnh mẽ cùng đáng tin không thể giải thích được, đến mức Ninh Uyển thường nghĩ đến anh trong giây phút cô mù mịt.

Anh rất quan trọng, quan trọng hơn những gì Ninh Uyển tưởng tượng.

Nhưng mà chuyện của Thái Trân chỉ an ủi cũng vô dụng, nói đến cùng, mặc dù cô có thể tin tưởng Thái Trân vì đã trải qua cảnh ngộ tương tự nhưng vì không có chứng cứ, một khi vạch trần, thực sự không nhiều người sẽ bênh vực Thái Trân, hơn nữa hiện giờ trong tay Kim Kiến Hoa còn có đoạn ghi âm.

Sau khi Thái Trân khóc xong, cảm xúc đã ổn định hơn nhiều, ánh mắt nhìn Ninh Uyển cũng mang sự cảm kích: “Chị Ninh Uyển, cảm ơn chị đã an ủi em. Vốn dĩ không dám nói chuyện này với ai, hiện giờ nói ra em đã thấy khá hơn nhiều. Ôi, chỉ trách em đã ngu ngốc...”

“Nên em vẫn quyết định rời khỏi thành phố Dung sao?”

Nhắc đến vấn đề này, ánh mắt Thái Trân lại ảm đạm: “Em không có cách nào khác..”

“Em đừng vội kết thúc kỳ thực tập, cũng đừng vội từ chối cơ hội gia nhập công ty Chính Nguyên. Cho chị thời gian vài ngày, có lẽ không những có thể trả lại sự trong sạch cho em, còn có thể công khai bộ mặt thật của Kim Kiến Hoa trước công chúng.”

Trên mặt Thái Trân tuy mang vẻ cảm kích nhưng rõ ràng đã không còn ôm hy vọng với chuyện này: “Chị Ninh Uyển, có chị tin tưởng em là được rồi.”

Cho dù Thái Trân đã có chút từ bỏ, nhưng lần này Ninh Uyển lại không muốn dễ dàng từ bỏ. Chuyện cô nên làm trong quá khứ dù có muộn, nhưng đã là chuyện nên làm vẫn phải làm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui