Cửa phòng hòa giải mở toang vì bị Thư Ninh đẩy ra, cũng lúc này, Phó Tranh ở trong phòng cuối cùng đã nhìn thấy Ninh Uyển ngoài cửa.
“Ninh Uyển?”
Ninh Uyển kìm nén tâm trạng phức tạp, chỉ dời ánh mắt không nhìn Phó Tranh nữa. May là cùng vào lúc này, giọng nói của Thư Ninh đã phá vỡ sự bối rối của Ninh Uyển, cô ấy quay đầu nhìn Ninh Uyển.
“Luật sư Ninh, tôi... Tôi muốn nói chuyện đàng hoàng với cô.”
Có lẽ những lời nói của con gái cuối cùng khiến Thư Ninh tỉnh ngộ, mặc dù thái độ cô ấy vẫn rất đấu tranh, nhưng lần đầu tiên đã thể hiện sự sẵn sàng giao tiếp của mình.
Người dù có hèn nhát đến đâu, khi làm mẹ đều sẽ mạnh mẽ, Thư Ninh có thể chịu đựng sự bạo hành của Ngu Phi Viễn, nhưng không thể nào khoanh tay đứng nhìn những tổn thương tâm lý của con gái: “Tôi... Có lẽ từ trước đến giờ tôi vẫn luôn trốn tránh, là tôi tự tê liệt bản thân, nhưng điều này có thể thực sự sai lầm...”
Thư Ninh lau nước mắt: “Là tôi có lỗi với con gái, luật sư Ninh nói đúng, là tôi yếu đuối còn đem lý do ly hôn đổ hết lên con gái, nhưng có lẽ ly hôn mới là điều thật sự tốt cho con...”
...
Một khi thái độ của Thư Ninh dịu đi, mọi việc sau đó sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Phó Tranh mượn phòng hòa giải của cảnh sát, mọi người cùng ngồi xuống thẳng thắn với nhau, Ninh Uyển không kiêng dè khiếu nại của Thư Ninh, mà trao đổi với Thư Ninh một cách rất nghiêm túc và tỉ mỉ về những tình hình và chi tiết cô và Phó Tranh đã điều tra đến công ty và trường học khi trước.
“Bởi vì có rất nhiều chuyện trôi qua đã lâu, tôi không có cách nào để chứng minh, nhưng những chi tiết này, tôi nghĩ cô cũng tự hiểu, thực ra không cần tôi vạch trần, cô cũng có thể hiểu rõ những khúc mắc bên trong.”
Ninh Uyển nhìn Thư Ninh, cô hít sâu một hơi, cuối cùng lấy hết can đảm: “Từ nhỏ tôi đã sống trong một ngôi nhà bạo hành gia đình, bố tôi ngoài trình độ văn hóa thấp, cũng chẳng khác Ngu Phi Viễn là bao về chuyện đánh người. Tôi cố gắng quên đi đoạn ký ức này, cũng không muốn nhớ lại, nhưng tôi biết vết sẹo này vẫn để lại trong tim tôi. Tôi không hy vọng Thi Âm cũng lặp lại cuộc sống giống như tôi, cũng không hy vọng cô sống một cuộc sống như vậy. Thư Ninh, cô vốn dĩ xứng đáng với điều tốt hơn...”
Từ trước đến nay, Ninh Uyển chưa bao giờ muốn chia sẻ đoạn ký ức này với người khác, thế nhưng lần này, cuối cùng cô đã quyết định đối mặt với quá khứ không tốt đẹp này...
“Tôi có thể nói một cách có trách nhiệm rằng, bạo hành gia đình sẽ không thể thay đổi. Bố tôi lần nào cũng thừa nhận sai lầm của mình như Ngu Phi Viễn, nhưng lần thứ hai, lần thứ ba... Mãi mãi tiếp tục tái phạm, bạo hành gia đình chỉ có số không và vô số lần, đây là câu tôi đã tự mình nghiệm ra...”
Khi nhớ lại hồi ức đã qua hoàn toàn là một chuyện bới lại vết sẹo đối với Ninh Uyển, thế nhưng cô vẫn phải nghiến răng nói tiếp, có lẽ đối với Thư Ninh, chỉ bằng cách cho cô ấy thấy Ninh Uyển thực sự đồng cảm, mới có thể càng giành được sự tin tưởng của cô ấy, chứng minh Ninh Uyển không có xung đột lợi ích nào trong vụ án này. Mà nếu như tự bới lại vết sẹo có thể khiến Thư Ninh chấp nhận cô từ đó được trợ giúp pháp lý, vậy những gì cô làm là có ý nghĩa và đáng giá.
“Bởi vì mẹ tôi là người cho dù khuyên đi khuyên lại thế nào, cuối cùng vẫn chùn chân không chịu ly hôn, đến tận hôm nay, bà vẫn chưa thể ly hôn với bố tôi, cho nên đã nhiều năm như vậy, thực ra trong lòng tôi vẫn rất oán hận bà, tôi cảm thấy tại sao bà ấy cứ phải như vậy?”
Ninh Uyển hít sâu một hơi, hạ tầm mắt xuống, siết chặt nắm tay: “Lẽ nào rời khỏi loại đàn ông rác rưởi như bố tôi thì không thể sống nổi sao? Tôi biết mẹ tôi sống không dễ dàng gì, nhưng giờ tôi đã trưởng thành rồi, có khả năng sống độc lập, cũng có thể chăm sóc bà ấy, tại sao bà ấy vẫn không chịu ly hôn? Là vì cảm thấy mình là thánh nữ có thể cứu rỗi loại người như bố tôi sao? Hay là có xu hướng thích ngược đãi, cảm thấy đánh là hôn, mắng là yêu? Thực sự lúc đầu tôi rất đồng cảm với mẹ tôi, nhưng nói thật, theo thời gian loại đồng cảm này xen lẫn bất bình và tức giận, tôi không thể hiểu tại sao mẹ tôi sống chết không chịu ly hôn? Thậm chí tôi còn cãi nhau với mẹ vì chuyện này, đã nói những lời rất quá đáng với bà ấy...”
“Cho nên nói thẳng ra khiếu nại của cô với tôi không sai, xử lý vụ án của cô, tôi thực sự đã quá chìm đắm trong cảm xúc của mình, vì hy vọng cô đừng tiếp tục vòng luân hồi trong một cuộc hôn nhân tồi tệ như mẹ tôi, cho nên vô thức mang tình cảm riêng. Khi biết cô lại không chịu ly hôn, vô thức phát tiết hết sự phẫn nộ và oán hận đối với mẹ tôi lên người cô.” Ninh Uyển cắn môi, trịnh trọng xin lỗi Thư Ninh, “Thực xin lỗi, trước đây tôi đã nói những lời kích động như vậy.”
Những lời bộc bạch của cô cũng khiến Thư Ninh vô cùng xúc động: “Người nên xin lỗi là tôi, xin lỗi! Thực ra trong lòng tôi cũng biết cô muốn giúp tôi, nhưng tôi lại không có dũng khí cũng không có cách nào thoát khỏi vòng luẩn quẩn này...”
“Tôi biết nếu như người khác biết tình hình này của tôi, nhìn thấy tôi bị đánh không ngừng không những không chịu ly hôn còn bào chữa giúp đối phương, họ sẽ chỉ cảm thấy người đáng thương có điểm đáng hận, cảm thấy một nghiên cứu sinh tiến sĩ như tôi lại cam chịu sống trong bạo hành gia đình đúng là đáng đời, tự tìm cái chết, là ngu xuẩn, có lẽ chẳng có bao nhiêu người đồng cảm với tôi, ngược lại sẽ cảm thấy tôi làm mất mặt phụ nữ, thà chịu đánh cũng không thể ly hôn độc lập.”
Hốc mắt Thư Ninh đỏ lên: “Tôi biết sự giải thích hiện tại của tôi chưa chắc cô đã tin, nhưng có lẽ tôi cũng có thể thấu hiểu tại sao mẹ cô luôn không thể ly hôn.”
“Người khác nhìn chúng tôi, có vẻ như cảm thấy ly hôn rất đơn giản, nhưng người sống trong bạo hành gia đình và bị kiểm soát tinh thần lâu dài vốn dĩ không có cách phản kháng. Bởi vì chúng tôi bị đánh tới tê liệt rồi, đối với thói quen cuộc sống này, lâu dần cảm thấy như vậy là ổn. Vì sự thay đổi ngẫu nhiên thậm chí sẽ gặp phải sự bạo hành nghiêm trọng hơn, đến mức sợ hãi đề cập ly hôn. Vì sợ sau khi đề nghị ly hôn sẽ bị đánh càng nặng hơn...”
Ninh Uyển nghĩ rằng với tư cách là người chứng kiến bạo lực gia đình, lẽ ra cô đã hoàn toàn hiểu tâm lý nạn nhân. Thế nhưng lúc này cô mới ý thức được cho dù là người chứng kiến tận mắt, có lẽ cũng không thể thực sự đồng cảm với nạn nhân.
Thư Ninh cúi đầu lau nước mắt: “Bởi vì bị đánh nhiều, bị mắng nhiều, lâu dài sự tỉnh táo sẽ rơi xuống đáy thấp nhất. Có lần tôi cảm thấy mình thực sự đã sai, thực sự không nên đi tìm việc, tôi biết loại suy nghĩ này rất ngu ngốc, tại sao bị đánh nhưng vẫn tìm lý do trên bản thân mình? Nhưng nếu như không tìm lý do trên bản thân, tôi không thể nào tự thuyết phục mình tại sao người mình yêu từng tốt đẹp lại biến thành như vậy? Bởi vì đã từng yêu anh ấy, nên càng không thể chấp nhận hiện thực này. Bởi vì muốn cứu vãn cuộc hôn nhân và tình yêu này, cho nên không ngừng nhượng bộ.”
“Tôi tự thuyết phục mình anh ấy yêu tôi, mà sau mỗi lần đánh tôi, anh ấy đều thể hiện tình yêu và sự hối hận dành cho tôi, đến mức tôi không thể ly hôn, tôi... Tôi không biết phải diễn tả cảm xúc của mình như thế nào, tôi cảm thấy hình như mình đã mắc phải bệnh tâm lý nào đó. Rõ ràng người bị đánh là tôi, nhưng vẫn còn tình cảm với người đánh tôi, ngược lại muốn bênh vực anh ấy, không thể dứt khoát ly hôn... Tôi biết có lẽ hai người không thể tin nổi...”
“Tôi tin.” Phó Tranh luôn im lặng không ngờ lại mở lời, anh nhìn Ninh Uyển một chút, sau đó mới nhìn Thư Ninh, “Hội chứng Stockholm còn được gọi là quan hệ bắt cóc. Nói một cách đơn giản, nạn nhân khi đối mặt với nỗi sợ hãi tột độ và khả năng bị tổn hại, nạn nhân sẽ nảy sinh tâm lý dựa dẫm với hung thủ do cơ chế tự bảo vệ. Giống như tình trạng của cô, Ngu Phi Viễn đánh cô, cô lại không đánh lại anh ta, giữa hai người có quan hệ hôn nhân, sự an toàn của cô nằm trong tay anh ta ở một mức độ nào đó. Cô bị anh ta khống chế, anh ta lại biết tẩy não cô, về lâu về dài, khi cô ở trong tình trạng cực đoan sẽ cảm thấy Ngu Phi Viễn ngày nào không đánh cô, mà hỏi han ân cần cô, cô sẽ mang ơn đội nghĩa với anh ta, cảm thấy rất cảm kích anh ta, sẽ rất dựa dẫm anh ta, ở cùng chiến tuyến với anh ta. Khi đối mặt với người ngoài, sẽ vô thức bảo vệ anh ta, hỗ trợ anh ta, thậm chí không muốn chủ động rời khỏi anh ta.”
“Lý thuyết hội chứng Stockholm cho rằng con người có thể bị thuần hóa, cũng giống như việc kí/ch thích hay đánh đập quá mức có thể khiến một người bị rối loạn tâm thần, khi PUA lặp đi lặp lại cũng có thể phá hủy tinh thần tự do của một người, thậm chí đánh mất ý chí của bản thân.”
Phó Tranh nói đến đây, anh dừng lại: “Vì thế đây quả thực là một căn bệnh tâm lý, đôi khi nạn nhân không ý thức được điều đó, nạn nhân của bạo lực gia đình không muốn ly hôn, thực ra chỉ vì do thật sự mắc bệnh. Cho dù thế nào, cô là người bị hại, cô không làm sai, người sai là người đã bạo hành gia đình với cô.”
“Nhiều khi xử lý các vụ án bạo hành gia đình trong nước đều không nhận ra, thực chất nạn nhân cần được can thiệp và điều trị tâm lý. Bạo lực gia đình cũng vậy, bị PUA khống chế tinh thần cũng vậy, nạn nhân thường không chỉ bị tổn thương về thể chất mà còn về tâm lý. Chỉ là mọi người có thể biết đến bệnh trầm cảm, thế nhưng chưa đặt mình vào để hiểu những bệnh nhân như cô.”
Giọng của Phó Tranh bình tĩnh, thế nhưng ánh mắt anh không có chút phán xét Thư Ninh, anh chỉ vô cùng dịu dàng, cũng vô cùng bao dung: “Ninh Uyển có người bạn là bác sĩ khoa tâm thần, nếu như cô không phiền thì có thể đi khám. Nhưng bất kể lúc nào cũng đều nhớ, cô không hề sai, người khác không phải là cô, người khác không gặp phải những chuyện cô phải chịu đựng, cho nên không có ai có tư cách phán xét cô, cũng không có ai có tư cách chỉ trích cô.”
“Cô tự thuyết phục mình tha thứ cho hành vi bạo hành gia đình của Ngu Phi Viễn là vì tìm lý do cho mình, vì để cô tiếp tục sống sót. Thế nhưng chúng ta không thể tha thứ bạo hành gia đình, vì như vậy, hàng nghìn hàng vạn phụ nữ như cô mới có thể tiếp tục sống.”
Nếu Thư Ninh ban đầu khóc đau đớn chỉ vì phản ứng của Thi Âm thì giờ đây khi nghe Phó Tranh nói, sự ấm ức, nỗi lo lắng và hoang mang cuối cùng đã bùng nổ. Cô ấy gần như khó kiềm chế được cảm xúc của mình, chỉ khóc như mưa, khóc đến khi nghẹn ngào.
Kể từ khi bị Ngu Phi Viễn bạo hành đến nay, sự nhận thức và tự đánh giá bản thân của cô ấy đã rớt xuống đáy cùng. Sau những lần bị bạo hành liên tiếp, cô ấy gần như đã cắt đứt những mối quan hệ trước đây, càng không dám nhờ người khác giúp đỡ, chỉ lén lút đăng một bài cầu cứu lên mạng, thế nhưng khi cư dân mạng biết được cô ấy vẫn chưa ly hôn, những lời an ủi tốt đẹp đó lại biết thành sự mỉa mai và chửi bới...
“Đã bị đánh thành như vậy còn chưa ly hôn, chẳng trách cô muốn chịu đòn!”
“Sở dĩ những tra nam có thị trường là bởi vì loại tiện nữ như cô đó!”
“Mẹ nó! Một học sinh cấp ba như tôi còn biết không thể kết hôn với một người đàn ông bạo hành gia đình, sao chủ thớt có thể học đến tiến sĩ vậy? Trong đầu cô chứa đầy hồ dán sao?”
“Được rồi, được rồi. Mọi người đừng khuyên nữa, đợi đến khi chủ thớt bị chồng đánh chết đưa tin lên tin xã hội, mọi người tiễn cô ấy một đoạn đường bằng lời nói tốt đẹp nhé!”
...
Và đây gần như là lần đầu tiên có người nói với cô ấy rằng cô ấy không sai, cô ấy chỉ bị bệnh, cô ấy không ngu, cũng không hạ tiện, chịu đựng tất cả mọi chuyện không phải đáng đời, chỉ là bị tổn thương, không có ai có tư cách phán xét cô ấy, người sai trước giờ đều không phải là cô ấy, cô ấy xứng đáng được cứu rỗi, và vẫn có thể được cứu rỗi.
Cô ấy rơi nước mắt, thật lòng cúi đầu với Phó Tranh: “Luật sư Phó, cảm ơn anh! Thật sự cảm ơn anh!”
Thư Ninh nghẹn ngào nói tiếp: “Luật sư Ninh, cảm ơn cô! Gặp được cô là do ba đời tôi có phúc.”
Nhiều khi người ta chỉ nhìn thấy những tổn thương thể xác của nạn nhân trong vụ án bạo hành gia đình mà bỏ qua những vết sẹo trong lòng. Thư Ninh chưa bao giờ nghĩ rằng cô có thể gặp được hai luật sư như vậy: Ninh Uyển không bỏ rơi cô, ngay cả khi cô khiếu nại Ninh Uyển như lấy oán trả ơn, cô ấy vẫn kiên trì vươn tay cứu giúp cô ấy; Phó Tranh đã làm hết sức mình để giúp đỡ cô ấy, cho cô ấy sự thấu hiểu và bao dung mà chưa ai làm được, khiến Thư Ninh bước ra khỏi sự tự trách và hối hận, có thể chấp nhận và tha thứ bản thân.
Một cuộc nói chuyện sâu sắc, Thư Ninh dần có chủ kiến, tư duy rõ ràng, cuối cùng hạ quyết tâm ly hôn, chỉ là....
“Tất cả là do tôi không nghe lời của luật sư Ninh trước đó, bỏ qua việc thu thập chứng cứ, cũng không biết chứng minh chồng tôi bạo hành thế nào khi kiện tụng.”
Vì đương sự không coi trọng việc bảo vệ bằng chứng nên nhiều khi họ sẽ phải đối mặt với những kết quả như vậy trong các vụ án bạo lực gia đình. Nhưng cũng không phải không có cách, Ninh Uyển giải thích rõ ràng bằng logic rành mạch: “Nếu hiện tại không có chứng cứ, muốn ly hôn vẫn có thể ly hôn, chỉ là phải kéo dài thêm thời gian. Tôi kiến nghị cô nên cùng con gái sống riêng trước đã.”
Thế nhưng vẫn chưa nói xong, Thi Âm vốn đang ôm chặt Thư Ninh bỗng nói: “Mẹ ơi, con có chứng cứ.”
Trong ánh mắt của ba người, Thi Âm nhảy khỏi vòng ôm của Thư Ninh như một người lớn nhỏ, con bé chớp chớp mắt: “Lần trước lúc bố đánh mẹ, con lén quay video...” Con bé ngừng một chút, tiếp tục nói: “Là điện thoại cũ của mẹ, con đã chụp ảnh, còn quay video. Nhưng sau đó có một lần bố đánh mẹ còn vứt đồ đạc, cũng đập cả cái điện thoại này, con không mở máy được, cho nên không thể cho chú cảnh sát xem...”
Mắt Ninh Uyển sáng lên: “Cháu đúng là đứa bé rất giỏi!” Nói xong, cô quay đầu nhìn Thư Ninh, “Chúng ta có thể tìm người sửa chữa khôi phục lại điện thoại, khả năng cao video trong đó vẫn có thể xuất ra, như vậy đã có tài liệu video trực tiếp, Ngu Phi Viễn không thể nào phủ nhận sự thật đã đánh cô.”
Thư Ninh ôm chặt Thi Âm gật đầu.
“Hơn nữa, bây giờ cô tạm thời án binh bất động. Đừng nhắc chuyện ly hôn, một là để không chọc giận Ngu Phi Viễn, đề phòng anh ta lại bạo hành cô. Hai là chúng ta có thể thử lấy bằng chứng lần nữa.”
Khi đến giai đoạn xử lý án, Ninh Uyển thu lại cảm xúc của mình, đưa ra kiến nghị chuyên nghiệp và nghiêm túc: “Cho dù chúng ta đã có chứng cứ video, bởi vì đó là bằng chứng duy nhất, cũng chỉ có thể chứng minh Ngu Phi Viễn đánh cô một lần, nếu như anh ta diễn cảnh khóc lóc ăn năn trước thẩm phán, rất có thể thẩm phán sẽ nhận định quan hệ tình cảm của hai người chưa đổ vỡ, sẽ không phán quyết ly hôn trong lời khởi kiện đầu tiên. Cho nên tốt nhất vẫn phải có bằng chứng hỗ trợ, nếu như lần này anh ta lại đánh cô, khả năng cao anh ta sẽ lại nhận lỗi, vậy cô có thể dẫn dắt anh ta viết một giấy thú tội cho cô không? Hiệu lực chứng minh của bằng chứng tài liệu vô cùng cao.”
Thư Ninh gật đầu: “Tôi sẽ đi mua camera, lắp đặt ở trong nhà và phòng khách ngộ nhỡ mấy ngày này anh ta lại đánh tôi, coi như đã thu thập được chứng cứ.”
“Nhớ nhất định phải báo cảnh sát.” Phó Tranh quan tâm, “Trước hết tự bảo vệ mình, sau đó mới lấy chứng cứ.”
Về đề nghị của Ninh Uyển và Phó Tranh, Thư Ninh đã ghi lại, bọn họ đã giao ước khôi phục điện thoại trước, sau đó mới từng bước tìm kiếm chứng cứ bổ sung khác. Mà trong khoảng thời gian này, Thư Ninh cũng gửi CV đi, tranh thủ tìm công việc ổn định chính đáng để tranh giành quyền nuôi con gái.
Những vụ án như ly hôn, một khi đương sự đã hạ quyết tâm, lúc thúc đẩy sẽ đạt hiệu quả rất nhanh. Ninh Uyển đã sắp xếp rõ ràng các chi tiết, cũng đưa cho Thư Ninh một danh sách tài liệu để cô ấy bổ sung, công tác chuẩn bị vụ án ly hôn kiện Ngu Phi Viễn đã kết thúc
Lúc sắp tạm biệt, Ninh Uyển liên tục cảm ơn hai người họ một lần nữa, một lần nữa xin lỗi Ninh Uyển: “Xin lỗi luật sư Ninh, tôi nhất định sẽ nhanh chóng hủy bỏ đơn khiếu nại cô với công ty, cô thật sự là một luật sư vô cùng vô cùng tốt.”
Ninh Uyển vốn không ôm hy vọng vào vụ án của Thư Ninh nữa, thế nhưng không ngờ cuối cùng cả vụ án và đơn khiếu nại cô được giải quyết thuận lợi.
***
Sau khi Thư Ninh dẫn con gái đi, Ninh Uyển và Phó Tranh cũng về văn phòng xã khu từ đồn cảnh sát.
Ninh Uyển không thể nào không vui khi mọi chuyện được giải quyết một cách hoàn hảo như vậy. Thế nhưng ngoài vui mừng, cô còn có tâm trạng khác: Chua chát dâng tràn, có chút phức tạp, có chút ngỡ ngàng, thậm chí không biết nên diễn tả thế nào, Phó Tranh bên cạnh không nói gì, thậm chí cũng không nói một câu giành công.
Cuối cùng Ninh Uyển cũng không nhịn được nữa, cô đá viên đá trước mặt một cái:
“Phó Tranh.”
Phó Tranh dừng lại nhìn cô, dáng vẻ điềm đạm bình thường.
“Hử?”
Cô nhìn chằm chằm anh một lúc, sau đó dời ánh mắt, nhìn thấy viên sỏi nhỏ trên đường như muốn chọc tức cô, lại đá một cái: “Anh ngốc sao?”
“Cái gì?”
Còn hỏi không biết ngại?
Ninh Uyển hít sâu một hơi, cố gắng hết sức để giọng điệu bình tĩnh: “Anh là một luật sư thực tập, luật sư thực tập không thể xử lý án độc lập, anh không nhớ sao? Ai cho phép anh lén lút chạy đến gặp đương sự sau lưng tôi?”
Phó Tranh cười không nói, nhưng anh tỏ thái độ như này, cảm xúc trong lòng Ninh Uyển càng cuồn cuộn, cô trừng mắt nhìn Phó Tranh, cố gắng bày ra giọng điệu thái độ hung ác: “Tình hình vụ án của Thư Ninh phức tạp không phải anh không biết, hơn nữa cô ấy đã khiếu nại tôi, anh có biết nếu như anh lén lút tiếp xúc với con gái cô ấy ngộ nhỡ dẫn tới cô ấy nổi loạn, khả năng cao cũng khiếu nại anh. Tốt xấu gì tôi cũng là luật sư hành nghề được vài năm, ảnh hưởng khiếu nại lên tôi không quá lớn, nhưng anh vẫn chỉ là một luật sư trong thời gian thực tập, một khi bị khiếu nại, tổng bộ sẽ xử lý nghiêm khắc, rất có khả năng trực tiếp sa thải anh.”
Thấy Phó Tranh vẫn chưa nhận ra rủi ro tiềm ẩn của việc này, Ninh Uyển càng tức giận: “Anh bước vào nghề ở độ tuổi này trước kia lại không có kinh nghiệm công việc, nếu như trong thời gian thực tập anh bị khiếu nại và sa thải, sự nghiệp sau này của anh sẽ bị hủy hoại! Sau này gặp phải vũng nước bùn như Thư Ninh, anh không cần làm vậy.”
“Tôi muốn thử.”
“Thử cái gì mà thử?! Đây không phải là lúc một luật sư thực tập như anh xông pha lên trước, anh thử cái gì chứ? Thử xem bản thân có thể tự giải quyết không? Con người phải tiến bộ từng bước, tôi biết anh rất để tâm đến vụ án này, nhưng...”
“Tôi muốn thử xem có thể khiến cô ấy hủy bỏ khiếu nại với cô không.”
Giọng nói của Phó Tranh dịu dàng và bình tĩnh, không xen lẫn phức tạp, cũng không có ý tứ vòng vo, thế nhưng chính sự thẳng thắn dịu dàng này lại khiến Ninh Uyển không còn chút sức chống đỡ nào.
Thực ra cô cũng biết, biết Phó Tranh tự ý tìm bước đột phá mới là vì cô, nhưng càng vì như vậy, Ninh Uyển mới cảm thấy càng không thể tha thứ cho bản thân.
“Anh là tên ngốc sao?” Cô cố gắng hết sức kìm nén vị chua trong khoang mũi, lại đá một viên đá nhỏ, “Lúc này chỉ lo thân mình là tốt nhất, đi tìm đương sự gì chứ? Tôi là một luật sư thâm niên vài năm kinh nghiệm, bị khiếu nại đương nhiên cũng có cách giải quyết riêng, sau này đừng làm chuyện ngốc nghếch như này nữa, làm luật sư bước đầu tiên phải học cách tự bảo vệ bản thân.”
“Không phải chuyện ngốc nghếch.” Giọng nói Phó Tranh lại rất kiên định, “Cô là một luật sư hướng dẫn rất tốt, cô không nên làm lỡ dở bản thân vì loại chuyện này. Vào đội của Par lớn, đứng ở vị trí cao hơn, đây đều là những điều cô xứng đáng nhận được.”
Lúc này hốc mắt Ninh Uyển đã thật sự không nhịn được đỏ lên, tuy vẫn luôn ân cần dạy bảo tự xưng là luật sư thâm niên, chỉ dẫn cho anh nhiều thứ, nhưng trong lòng Ninh Uyển biết rõ giá trị của mình: “Tuy tôi làm việc sớm hơn anh vài năm, nhưng những thứ tôi dạy anh chỉ có một chút, tôi vốn chưa từng làm qua những vụ án thương mại phức tạp, cũng không có kinh nghiệm xử lý những án lớn, tôi vốn không phải là một luật sư hướng dẫn tốt.”
“Chính vì anh chưa thấy sự đời, mới cảm thấy học được rất nhiều thứ ở đây. Nhưng có nhiều Par lớn lợi hại hơn tôi, sau này cố gắng vào đội tốt, nhưng cho dù thế nào cũng phải ghi nhớ, đừng hết lòng hết dạ cố chấp với bất kỳ ai, tất cả mọi chuyện phải nghĩ đến mình trước.”
Mặc dù tâm trạng cô không ổn định, nhưng Phó Tranh vẫn rất ôn hòa, anh nhìn Ninh Uyển: “Vậy lúc cô xử lý án, đã từng nghĩ cho mình chưa? Theo quy định của tổng bộ, nếu năm nay cô bị khiếu nại không thể hủy bỏ, sẽ ảnh hưởng đến chuyện cô xin gia nhập đội của bất cứ Par nào.”
Chuyện của Thư Ninh cũng may đã giải quyết êm đẹp, thế nhưng ngộ nhỡ xảy ra sai sót, vốn chỉ có mình cô bị khiếu nại, mà Phó Tranh lại chủ động can thiệp như vậy, chắc chắn khó tránh khỏi bị ảnh hưởng.
Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, đối với những việc và người không khách khí với cô, trước nay Ninh Uyển đều phản kích, đây không phải vì cô hiếu chiến, mà bởi vì nếu như cô không vùng lên cho mình, vậy sẽ không có ai ra mặt cho cô.
Nơi công sở trước giờ luôn tàn khốc. Ở công ty Chính Nguyên, Ninh Uyển không có đội, không có luật sư hướng dẫn, vì thế cũng không có nơi nương tựa. Khi trước gặp chuyện oan ức, bỗng nhiên bị cướp vụ án, hay bị cưỡng ép phân việc đầu thừa đuôi thẹo, cô chỉ có thể tự mình chống đối, chống đối không lại thì nhẫn nhịn. Đây gần như là lần đầu tiên có người chủ động đứng ra bảo vệ cô.
Ninh Uyển chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày cô được bảo vệ bởi một luật sư thực tập không có thâm niên, không có bối cảnh. Thế nhưng trong lòng cảm động chua xót, cũng cảm thấy tội lỗi và buồn bã.
Nhẽ ra nên là cô bảo vệ Phó Tranh, chứ không phải để anh mạo hiểm vì cô.
“Sau này đừng làm vậy. Học lực tôi không ổn, tốt nghiệp đại học hạng hai, cũng không có kinh nghiệm vụ án lớn, cho dù không có ghi chép bị khiếu nại, đại Par chưa chắc đã chọn tôi. Nhưng anh không giống tôi, học lực của anh hoàn toàn không vấn đề, năng lực học tập mạnh, tuy tuổi lớn một chút, nhưng bởi vì là đàn ông nên việc kết hôn sinh con ảnh hưởng ít đến nghề nghiệp. Chăm chỉ làm việc, lần này không chừng đại Par sẽ chọn anh.”
Ninh Uyển nhìn anh chân thành: “Còn nữa, ở nơi làm việc đừng quá nghĩa khí như vậy, cũng đừng mất cảnh giác nghĩ người khác quá tốt, nhỡ như con người tôi thực ra cũng không tốt đẹp thì sao? Cuối cùng thì đại Par mới đến chỉ nhận ba người vào đội, anh cũng là một đối thủ cạnh tranh ngầm với tôi. Biết mặt biết người không biết lòng, không chừng vẻ ngoài tôi tốt với anh, nhưng lại đâm anh sau lưng thì sao?”
Kết quả Ninh Uyển đã tranh thủ giảng dạy từng bước phổ cập nguy hiểm nơi làm việc cho Phó Tranh như vậy, ngốc bạch ngọt Phó Tranh không những không get những thâm ý của cô, thậm chí không nghĩ ngợi mà cắt lời cô bằng lời nói sâu xa, anh nhìn Ninh Uyển, giọng nói kiên định.
“Cô sẽ không làm thế.”
Ninh Uyển thực sự không thở nổi. Bình thường trông Phó Tranh học một biết mười, tại sao khi nói đến quan hệ giữa người nơi công sở lại bướng bỉnh hồ đồ như vậy?
Chỉ là cô vừa muốn tiếp tục giải thích, đã nghe Phó Tranh tiếp tục nói.
“Tôi không hy vọng cô có ghi chép khiếu nại.” Đôi mắt đẹp của anh nhìn chằm chằm Ninh Uyển, “Bởi vì chúng ta phải cùng nhau gia nhập đội đại Par.”
“Tôi và cô, sau này sẽ tiếp tục cộng sự.”
Giờ phút này, Ninh Uyển có cảm giác như bị bắn trúng giữa tim, nhưng cảm giác tiếp theo không phải đau đớn, mà là hoảng sợ căng thẳng như muốn vỡ tung, giống như bị rút cạn hơi thở. Chỉ khi bình tĩnh lại, mới nhận ra trái tim mình vẫn đang đập trong lồng ngực, nhưng nhịp đập quá nhanh khiến cô không thể làm ngơ.
Rõ ràng Phó Tranh không nói những lời kỳ lạ, anh chỉ muốn tiếp tục cùng làm việc với cô mà thôi...
Nhưng dáng vẻ anh nhìn chằm chằm vào mắt cô nói chuyện khiến Ninh Uyển cảm thấy không thể nhìn thẳng. Bỗng chốc dường như toàn thân trở nên khó xử lúng túng. Thậm chí Ninh Uyển không biết tay chân mình phải đặt thế nào.
Trước đây, bất kể một vụ án xã khu phức tạp thế nào, cô cũng chưa từng sợ sệt. Thế nhưng câu nói của Phó Tranh hiện tại lại khiến cô muốn kích động muốn trốn chạy. Gì mà tôi với cô, cứ dừng như vậy, trực tiếp nói chúng ta thì không được sao?
Kẻ đầu sỏ Phó Tranh không nhận ra điều không ổn của bản thân, anh vẫn nhìn Ninh Uyển như cũ, tiếp tục nói: “Với đồng nghiệp khác tôi sẽ không như vậy, chỉ có làm vậy với cô.”
Cả khuôn mặt của Ninh Uyển đỏ bừng, cảm thấy nhiệt độ cơ thể cũng tăng lên không thể kiểm soát được. Loại người như Phó Tranh không biết mình có khuôn mặt như vậy thì phải tránh nói những lời ban nãy với người khác giới hay sao? Nghe có vẻ dễ hiểu lầm!
“Một luật sư thực tập như anh...”
“Tôi biết với tư cách là một luật sư thực tập, không nên hấp tấp can thiệp vào vụ án này, nhưng tôi không làm điều này từ lập trường của một luật sư thực tập, cũng không phải từ lập trường của bất kì thân phận nghề nghiệp nào khác.” Phó Tranh mím môi cười, “Tôi dựa vào lập trường của Phó Tranh.”
Nói xong anh lại nhìn Ninh Uyển đề nghị: “Như vậy có thể ngừng giáo huấn tôi được rồi chứ?”
Đã nói như thế... sao còn giáo huấn được chứ? Hơn nữa hiện giờ đừng nói đến giáo huấn, dáng vẻ ôn nhu dịu dàng của Phó Tranh, đến một câu nặng lời cô cũng xấu hổ không dám nói...
Sinh vật như ngốc bạch ngọt, thực sự kíc/h thích khát vọng bảo vệ của người khác.
Chỉ là Ninh Uyển thực sự chưa bao giờ nghĩ một ngày nào đó cô lại được bảo vệ bởi một tên ngốc bạch ngọt.
Mặc dù không có sự bảo vệ của luật sư hướng dẫn, thế nhưng có sự bảo vệ của Phó Tranh, cảm giác dường như không tệ.
Nhưng trong lòng cô ngoài sự xúc động cảm kích và căng thẳng hoảng hốt, còn có những cảm xúc khác: “Chuyện lần này cảm ơn anh, nhưng Phó Tranh à, tôi thực sự không tốt đẹp như anh nghĩ đâu...”
Có lẽ là người mới, nên Phó Tranh có những tình huống non nớt. Vì anh nhìn sự dạy dỗ ngẫu nhiên của cô qua lăng kính, thế nhưng Ninh Uyển thấy xấu hổ, không xứng với lời khen ngợi của Phó Tranh.
“Cô rất tốt, cô đều rất trách nhiệm với mỗi khách hàng. Ngoài pháp luật lạnh lùng, cô đang nỗ lực tìm kiếm sự cứu giúp cho đương sự trong vụ án ngoài pháp luật, cô muốn dùng pháp luật bảo vệ người khác, cũng muốn dùng pháp luật thay đổi cuộc sống của người khác trở nên tốt đẹp hơn.”
Giọng Phó Tranh thâm trầm và nhẹ nhàng, nhưng rất kiên định: “Đối mặt với Thư Ninh, cô sẵn sàng không ngừng thử sức, sẵn sàng thực hiện những cuộc điều tra có vẻ vô nghĩa với nhiều luật sư khác, đi thăm dò công ty và trường học của cô ấy, sẵn sàng làm những gì người khác cho là “việc vô ích”. Cô là một luật sư vô cùng tài giỏi và ấm áp.” Giọng Phó Tranh dịu lại, “Trong vụ án này, cô giúp Thư Ninh và Thi Âm thoát khỏi vũng bùn.”
“Tôi không tốt như vậy.” Ninh Uyển mím môi, đấu tranh một lúc, vẫn quyết định thú nhận, “Thực ra từ một khía cạnh nào đó, Thư Ninh và Thi Âm không nên cảm ơn vì đã gặp tôi, có lẽ tôi nên cảm ơn vụ án này đã chọn tôi.”
Ninh Uyển lại đá viên sỏi nhỏ, sự việc đến mức này, cô cũng không che giấu tình cảnh gia đình mình: “Bởi vì từ nhỏ đã trải qua bóng tối của gia đình nên tôi căm hận đến tận xương tủy bạo hành gia đình, tôi có thể hiểu tâm trạng của Thi Âm vì tôi đã từng trải qua. Từ trước đến giờ tôi luôn khuyên mẹ ly hôn, nhưng mỗi lần đều thất vọng, đến cuối cùng, tôi không những hận bố tôi mà cũng oán giận mẹ, tôi không thể tha thứ cho bố, nhưng từ sâu trong lòng dường như cũng không thể tha thứ cho mẹ, vì tôi luôn cảm thấy nếu như bà sớm quyết đoán ly hôn rời khỏi người đàn ông này, tôi và bà đã có thể có cuộc sống tốt hơn.”
Ninh Uyển chưa bao giờ bộc lộ những cảm xúc trong lòng này với người khác, cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày bản thân sẽ nói ra. Thế nhưng dường như Phó Tranh có sức mạnh như vậy, khiến cô cảm thấy an toàn và dựa dẫm, dường như cô đã mổ xẻ những cảm xúc đen tối trong lòng với anh, anh không khinh thường cô, anh giống như biển, đủ bình tĩnh và sâu thẳm bao dung cô.
“Trước vụ án này, tôi luôn cho rằng mình là người hoàn hảo trong chuyện bố tôi bạo hành gia đình, tôi đã làm mọi chuyện một người con gái nên làm, động viên mẹ lấy bằng chứng, ly hôn, cố gắng phấn đấu, không để mẹ bận tâm lo lắng, độc lập kinh tế, thu nhập có thể chống đỡ mẹ ly hôn, cho nên đến giờ mẹ vẫn không ly hôn, hoàn toàn là lỗi và lựa chọn của mẹ.”
Ninh Uyển nói đến đây, hốc mắt dần đỏ lên: “Nhưng cho đến hôm nay tôi mới ý thức được bản thân đã ích kỷ và ngu xuẩn bao nhiêu, tôi chưa từng thực sự đồng cảm với mẹ, tôi hoàn toàn xuất phát từ lập trường của mình, chưa từng đặt mình vào hoàn cảnh của mẹ suy nghĩ cho bà.”
Ninh Uyển chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề tâm lý nạn nhân, và cũng không bao giờ nghĩ rằng mẹ ruột của cô cũng có thể hình thành hội chứng Stockholm dưới sự bạo hành lâu năm và sự đàn áp lặp đi lặp lại của bố. Bạo lực gia đình không chỉ tổn thương thể xác mà cả tâm hồn, sau nhiều năm bị tổn thương, mẹ cô có thể đã không thể tự rời bỏ cuộc sống này, mất đi tự do tinh thần và khả năng phản kháng, trở nên tê liệt và ngược lại chấp nhận nó.
Nhưng ngay cả như vậy, đôi mắt đen của Phó Tranh sâu thẳm: “Cô có gì sai nào? Cô chỉ là một nạn nhân không hoàn hảo.”
“Không, là lỗi của tôi.” Ninh Uyển hít sâu một hơi, nhìn xuống đất, “Tôi quá ích kỷ, giống như tất cả anh hùng bàn phím cao cao tại thượng trong lòng chỉ trích oán giận mẹ tôi, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ mình chủ động giúp đỡ mẹ tôi thoát khỏi cuộc sống này.”
“Đến cả Thi Âm mới sáu tuổi không ngừng muốn báo cảnh sát, lén lút quay video bằng chứng, cố gắng hết sức giúp mẹ, nhưng còn tôi? Tôi mở miệng giảng giải đạo lý khuyên bảo mẹ, nhưng trên thực tế chưa làm được gì cho mẹ.”
Nỗi đau dằn vặt khôn nguôi của mẹ trong những năm qua đến giờ Ninh Uyển nghĩ lại, ngoài đau lòng cũng đầy hối hận và tự trách, cô đã thật sự làm hết sức mình cho mẹ sao? Hoàn toàn không có!
Cô vốn không đủ tư cách làm con gái!
“Mẹ tôi chọn cách im lặng và sợ thay đổi trước những trận bạo hành lâu dài, cho nên bà không dám ly hôn, nhưng tôi lại từ bỏ mẹ một cách dễ dàng như vậy...”
Nói đến đây, Ninh Uyển đã không còn kiềm chế được cảm xúc, tự trách, hối hận và đau đớn ngập tràn trong tim như dây leo độc. Cô biết mình không nên khóc, như vậy đã quá thất lễ, thậm chí Phó Tranh quen cô chưa lâu, thế nhưng lúc này, Ninh Uyển không thể kìm nén được chút nào, nhưng lời nói của Thi Âm sáu tuổi như cây búa đấm thẳng vào cảm giác tốt đẹp của cô, nếu như thật sự muốn bảo vệ một người, chỉ mở miệng thôi là chưa đủ.
“Nếu không có thái độ quyết liệt của Thi Âm có lẽ đã không thể đánh thức Thư Ninh. Tôi đang nghĩ, nếu như lúc đầu tôi có thể giống như Thi Âm, có phải mẹ tôi đã sớm ly hôn với bổ thoát khỏi biển khổ rồi không?”
Ninh Uyển cúi đầu, cố gắng che giấu những giọt nước mắt không ngừng chảy xuống: “Rõ ràng tôi... tôi có thể đón mẹ đến thành phố Dung sớm hơn, như vậy cho dù bà không ly hôn, cũng có thể sống xa bố tôi, tôi có thể mời bác sĩ tâm lý can thiệp và điều trị cho bà ấy, ly thân đủ hai năm, không chừng đã sớm cắt đứt hoàn toàn với bố... Nhưng tôi không ngờ, tôi không làm gì cho mẹ hết, tôi chỉ muốn không thấy mà chạy trốn khỏi bỏ, một mực cho rằng mẹ tôi u mê không tỉnh, tôi vốn... tôi vốn không phải là người tốt, thậm chí còn không thể bảo vệ mẹ...”
“Cô không sai.” Giọng nói của Phó Tranh cắt lời Ninh Uyển, cho dù chỉ là một câu nói đơn giản nhưng dường như có sức mạnh xoa dịu lòng người.
Ninh Uyển cảm nhận được xúc cảm ấm áp trên mặt, Phó Tranh trước mặt đã đưa cho cô một tờ giấy.
“Trong văn hóa của nước ta trước giờ luôn thích tìm nguyên nhân từ nạn nhân, một người phụ nữ bị bạo hành gia đình, lập tức có người tìm ra nguyên nhân sâu xa, liệu có phải cô ấy có lỗi không? Có phải cô ấy đã nói lời khiêu khích trước không; Một cô gái bị bạn trai cũ đuổi đánh sau khi chia tay, lại bắt đầu kéo tơ lột kén, có phải cô ấy tiêu rất nhiều tiền của bạn trai khi yêu đương không mà sau khi chia tay bị báo thù?”
Nếu hiện giờ Phó Tranh chỉ trích Ninh Uyển, có lẽ Ninh Uyển sẽ cảm thấy tốt hơn, thế nhưng anh không như vậy. Anh dịu dàng, bao dung, không đánh giá kiêu ngạo, thế nhưng như vậy Ninh Uyển càng muốn khóc.
“Tóm lại, dường như nạn nhân phải hoàn hảo, không có tì vết, như vậy mới xứng được đồng cảm. Nhưng thực ra không phải vậy.” Phó Tranh khẽ khom lưng, ánh mắt ngang tầm với Ninh Uyển, “Dù thế nào nạn nhân chính là nạn nhân, cô không cần trách bản thân không hoàn hảo, cô cũng giống mẹ cô, đều là nạn nhân, cho nên không cần tự trách bản thân làm chưa tốt không bảo vệ người khác, bởi vì bản thân cô xứng đáng nhận sự bảo vệ.”
Nước mắt của Ninh Uyển vẫn không kìm được rơi xuống, Phó Tranh thấy bất lực, anh nhẹ nhàng xoa đầu Ninh Uyển, nhìn vào đôi mắt đẫm lệ của cô: “Thật sự không phải lỗi của cô, sai ở người gây ra bạo lực, cô cũng giống như tất cả nạn nhân khác, không nên chỉ trích chính mình.”
Ninh Uyển kìm lại sự nghẹn ngào của mình, dáng vẻ thảm hại dời ánh mắt.
Từ trước đến giờ, Ninh Uyển luôn là người luôn không chịu thua mạnh mẽ như ánh nắng trong mắt người ngoài, thế nhưng lúc này, cô lại cảm thấy không muốn mạnh mẽ nữa. Phó Tranh quá dịu dàng, dịu dàng đến mức Ninh Uyển cảm thấy nếu cô luôn được anh bảo vệ thì tốt, dịu dàng đến mức cô muốn dựa dẫm, dịu dàng đến mức Ninh Uyển thật sự đã tha thứ cho mình. Cô cũng là người bị hại, cho dù làm không đủ tốt, cũng không có gì sai.
“Hơn nữa, tôi luôn muốn xin lỗi cô vì quan điểm trước đây về trình độ học vấn của cô.” Giọng Phó Tranh rất nhẹ nhàng, “Xin lỗi cô, là cô khiến tôi thay đổi suy nghĩ, học vấn không nói lên tất cả, học vấn cũng chỉ là bước đệm và điểm xuất phát mà thôi, cô rất giỏi, trưởng thành trong môi trường như vậy, còn có thể trở thành một luật sư xuất sắc, thật sự rất tài giỏi. Nếu tôi là cô, chưa chắc tôi đã có thành tựu như cô.”
“Cho nên đừng khóc nữa, phải cười mới đẹp hơn.” Phó Tranh cười, dẫn dắt từng bước, “Được rồi, cô muốn ăn gì? Ăn kem matcha không? Để chúc mừng cô hòa giải với đương sự, khiếu nại sắp bị hủy bỏ? Chuyện tốt như vậy, nên vui mừng mới đúng.”
Ninh Uyển cũng không giả đò nữa, cô lau nước mắt, dứt khoát nói: “Ăn!”
Quá khứ đã qua, tương lai thì chưa tới, cho dù thế nào thời gian cũng không thể quay ngược. Nhưng nếu đã nhận ra khuyết điểm của mình, nắm bắt khoảnh khắc này, hiện giờ vẫn có thể bù đắp.
Đôi khi cuộc sống có thể là một vòng luân hồi kỳ diệu. Ninh Uyển giúp đỡ Thư Ninh, nhưng trên một ý nghĩa nào đó, vụ án của Thư Ninh đã thức tỉnh Ninh Uyển. Thông qua việc này, cuối cùng Thư Ninh sẽ trưởng thành. Không phải Ninh Uyển là luật sư đại diện của vụ án này sao?
Nhiều khi giữa luật sư và đương sự không phải những người riêng rẽ, cũng có thể sưởi ấm cho nhau và cùng nhau trưởng thành.
Sau khi khóc và trút ra cảm xúc, Ninh Uyển đã biết mình phải làm gì. Nạn nhân của bạo lực gia đình có thể không bao giờ chỉ cần lời khuyên bằng miệng mà cần phải chủ động tiếp cận duỗi tay kéo họ ra khỏi cuộc sống bùn lầy.
Cô sẽ là những gì cô ấy không thể làm trong quá khứ, để bảo vệ mẹ mình và để thay đổi cuộc sống của mình.
Nhưng hiện giờ cô phải đi cùng Phó Tranh ăn kem matcha của cô trước đã.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...