Phó Tranh hơi mù mờ, anh không biết Trần Thước này bị làm sao, lần nào cũng đều công kích tuổi tác của anh. Mỗi lần thấy anh, ánh mắt đó không chỉ đầy ý thù địch, nếu không phải Ninh Uyển có mặt, khí thế đó thậm chí giống như hận không thể đánh một trận với anh.
Trước đó anh vốn không quen biết cậu ta, không thù không oán với cậu ta, sao có thể chọc cậu ta hận anh được?
Nhưng tuy là Phó Tranh hơi buồn bực, vẫn nhanh chóng nghiêm túc đến nhà máy Diêu Khang điều tra lấy chứng cứ, chứng minh tai nạn lao động đầu tiên cần hợp đồng lao động, nhưng những tài liệu về Diêu Khang hiển nhiên đã bị tiêu hủy, “công ty đen” này cũng không đóng bảo hiểm cho anh ta, vì thế chỉ có thể thu thập chứng cứ tại hiện trường, bao gồm thu thập lời khai nhân chứng, vật chứng như chữ ký Diêu Khang trên bảng lương, đồng phục... Làm xong những việc này, lại quay về đồn cảnh sát ký hợp đồng đại diện với hai mẹ con Phi Phi sau khi thằng bé đã biết tình hình của bố. Sau đó lại chỉnh lý tài liệu, có thể đến thương lượng với nhà máy.
Đối với những vụ thương lượng thế này, Phó Tranh có kinh nghiệm vô cùng dày dặn, đã nắm chắc phần thắng của vụ án này.
Điều duy nhất khiến anh bận tâm là Trần Thước.
Đã làm sếp nhất định phải khoan dung độ lượng với cấp dưới, hơn nữa phải nhắm một mắt mở một mắt, kể cả trước đây gặp phải nhân viên năng lực nghiệp vụ yếu kém, Phó Tranh cũng có thể giữ bình tĩnh, thậm chí rất ít khi phản hồi lại sự công kích ngấm ngầm và khiếu nại của họ, nhưng mỗi lần gặp phải sự chủ động khiêu khích của Trần Thước, cũng không biết tại sao, Phó Tranh không nhịn được phải đáp trả.
Phó Tranh chân thành nghĩ về chuyện này, cảm thấy cứ như vậy không ổn, hiện tại hai người có thể phải cộng tác lâu dài ở xã khu, vạn sự dĩ hòa vi quý, anh cần chủ động giải quyết sự thù địch của đối phương.
Biết mình biết ta trăm trận trăm thắng, anh gọi cho Cao Viễn: “Nhân phẩm của Trần Thước này có phải rất tệ? Rất thích khiến đội nhóm bài xích người khác, gây tranh đấu nội bộ?”
Cuối cùng, câu trả lời của Cao Viễn hoàn toàn trái ngược với dự đoán của anh: “Không, danh tiếng cậu ấy tốt, trẻ trung có triển vọng, thực tế chăm chỉ, nhiệt tình năng nổ xử lý án, ngoại hình đẹp trai, rất nổi tiếng trong công ty.”
Phó Tranh sững sờ: “Thế có phải cậu ta không hòa hợp với đồng nghiệp cùng giới?”
“Không đâu, vài luật sư nam trong công ty có mối quan hệ khá tốt với cậu ta. Bình thường còn hay hẹn nhau đánh bóng vào cuối tuần. Hơn nữa EQ cao, dù khách hàng khó tính đến đâu, Trần Thước ra mặt cũng sẽ giải quyết được. Chúng tôi còn nói đùa, nếu ai không có quan hệ tốt với cậu ta, nhất định là do người đó có vấn đề, là một máy bay chiế,n đấu kỳ lạ!”
“...” Nghe đến máy bay c,iến đấu kỳ lạ, Phó Tranh ngừng lại, cười lạnh đáp: “Cậu phân cậu ta đến xã khu rốt cuộc là ý gì? Chê một đối tác cấp cao như tôi trấn thủ xã khu không làm được việc?”
“Sao tôi lại nghi ngờ năng lực của cậu chứ?” Cao Viễn giải thích với khát vọng sinh tồn mãnh liệt, “Tôi đặc biệt phê chuẩn cậu ấy đến xã khu cũng chỉ vì giúp người ta hoàn thành ước nguyện!”
Phó Tranh nhíu mày: “Cái gì?”
“Như cậu đã biết, vị trí trước đây của cậu là Trần Thước đã xin đến, về sau vì cậu nên người ta mới không thể đến. Nhưng nói thực, cậu xem xã khu có gì tốt? Quả thực là nghiệp vụ định biên, bình thường trong công ty chẳng ai đồng ý đi, đặc biệt Trần Thước lại đang ở trong một đội tốt, thực sự không nên đi xã khu, nhưng cậu ta năm lần bảy lượt đặc biệt muốn xin điều đến xã khu, cậu nói xem tại sao?”
“Vì muốn rèn luyện tại cơ sở?”
“Người ta lại không phải đối tác cấp cao như cậu, những luật sư trẻ này vốn đã quen thuộc với cơ sở rồi! Đâu cần phải đi tích lũy kinh nghiệm cơ sở nữa?” Cao Viễn cạn lời, “Rõ ràng Trần Thước là “ý của Túy Ông không phải ở rượu”!”
Phó Tranh mím môi: “Cậu ta muốn làm gì?”
“Cậu cũng biết Ninh Uyển và Trần Thước học cùng cấp 3 đúng chứ? Trên đơn đăng ký khi trước, dưới câu hỏi tại sao bạn lại chọn công ty chúng tôi, cậu ta chỉ viết rõ ràng hai chữ: Ninh Uyển, người ta đến vì Ninh Uyển! Cậu không phát hiện ánh mắt Trần Thước nhìn Ninh Uyển rất khác biệt sao? Đây rõ ràng là yêu thầm!”
Cao Viễn cảm thán: “Cậu nghĩ đi, cứ như vậy họ sắp trở thành giai thoại, tại sao tôi phải ngăn cản? Tự cậu cũng nói cậu không có ý đó với Ninh Uyển, vậy Trần Thước trước giờ luôn ý nặng tình thâm, tôi đành làm bà mối thôi! Hơn nữa Trần Thước với Ninh Uyển, trai tài gái sắc, xứng đôi vô cùng. Trần Thước nhiều lần xin đến xã khu muốn ở cùng một chỗ với Ninh Uyển không phải vì muốn gia tăng cơ hội tiếp xúc, dễ dàng theo đuổi đối phương hơn sao?”
Phó Tranh ngừng lại, phản bác lạnh lùng: “Nhưng Trần Thước không phải đàn em của Ninh Uyển sao? Nhỏ tuổi hơn Ninh Uyển, trẻ con, không trưởng thành, tình yêu chị em có thể có kết quả tốt không?”
“Cắt, cậu không hiểu, hiện nay tình yêu chị em rất phổ biến, cún con, chó săn nhỏ* rất được yêu thích!”
*(Cún con, chó săn nhỏ ám chỉ tình yêu chị em. Cún con là chỉ những phi công khá đáng yêu, chó săn nhỏ chỉ những phi công phong cách khá ngầu)
“Gì mà chó săn nhỏ? Tôi thấy đó là bệnh chó dại.” Không hiểu lý do gì, trong lòng Phó Tranh không vui lắm, anh nghĩ tới thái độ thù địch không rõ nguyên nhân của Trần Thước, đột nhiên cảm thấy khó chịu, thậm chí không vui, “Chỉ có những người đàn ông trưởng thành mới quyến rũ, loại người như Trần Thước hoàn toàn không hợp với Ninh Uyển...”
“Được rồi đó, còn đàn ông trưởng thành mới quyến rũ nữa! Cậu biết ở trên mạng người ta gọi những người độ tuổi chúng ta là gì không? Người ta gọi là chó già!”
“...” Phó Tranh nghẹn rất lâu, mới bật ra vài chữ: “Sao th.ô tục như vậy?”
“Nhưng mà sao bỗng nhiên hỏi chuyện Trần Thước?” Cao Viễn là người thông minh, liên hệ toàn bộ câu chuyện, hơi hiểu ra, “Thái độ cậu ta với cậu không tốt?”
“Ừm.”
“Thế cậu khoan dung chút, người ta có hormone tuổi dậy thì muốn hoàn thành cạnh tranh giống đực, giống như động vật đang muốn tìm bạn phối vậy, nhìn thấy giống đực khác, không nhịn được ham mu.ốn chiến đấu, Trần Thước còn trẻ mà, khó tránh có chút thù địch với cậu.” Cao Viễn chuyển chủ đề, nịnh nọt, “Dù sao, cậu phải nghĩ, sự thù địch của cậu ta là một sự khẳng định ngụy trang cho cậu, nếu cậu là một tên hói tai to mặt lợn, người ta sẽ không coi cậu là mối đe dọa đúng chứ? Chính bởi vì cậu rất xuất sắc, cậu nhóc Trần Thước này mới không kìm được tức giận.”
Trong lòng Phó Tranh bình tĩnh hơn, anh cảm thấy Cao Viễn nói đúng.
Cao Viễn tiếp tục khuyên giải: “Nhưng cậu xem, hai người họ mà thành đôi thực ra rất tốt mà. Vợ chồng cùng nghề rất ổn định, hay là sau này cậu thu nhận cả hai người họ vào đội đi, song kiếm hợp bích, cậu ấy, là nhân chứng tình yêu của bọn họ, cũng coi như bà mối một nửa, sau này tình cảm trong đội đi lên!”
Phó Tranh không muốn nghe nữa, chỉ nghĩ đến khuôn mặt Trần Thước, anh đã cảm thấy không dễ chịu, nhận cậu ta vào đội, không phải tự khiến mình mất vui sao?
Nhưng cho dù Trần Thước muốn theo đuổi Ninh Uyển, đó không thể trở thành lý do cậu ta bộc phát ý địch bất cứ lúc nào, chỉ yêu đương thôi, dụ;c vọng chiếm hữu mạnh mẽ như vậy thực sự là bệnh. Hơn nữa Ninh Uyển không nói chuyện yêu đương với cậu ta! Có vật tham chiếu như anh bên cạnh cô, Ninh Uyển còn có thể nhìn trúng cậu ta sao?
Ha!
“Được rồi, không nói nữa, tôi bận.”
Rõ ràng Cao Viễn vẫn chưa tán dóc xong: “Ấy ấy! Không nói nữa á? Cậu không còn gì muốn hỏi sao?”
Phó Tranh nghĩ ngợi, cảm thấy thực sự có một vấn đề hơi để tâm: “Còn một vấn đề.”
Cao Viễn vẫn nhiệt tình: “Chuyện gì?”
“Cậu cảm thấy Trần Thước rất đẹp trai sao?”
“Đúng vậy, một chàng trai đầy sinh lực.”
“Vậy so với tôi thì sao?”
???
Cao Viễn sững sờ, giọng điệu này của Phó Tranh, sao đang muốn ghen với cậu ta vậy? Lẽ nào mình chỉ khen Trần Thước đẹp trai, anh đã ghen? Nghe nói một số người có tính chiếm hữu đối với những người bạn mà họ đặc biệt quan tâm, không ngờ Phó Tranh lại coi trọng mình như vậy, thậm chí không cho mình nhìn người đàn ông khác quá nhiều.
Cao Viễn bỗng chốc cảm động: “Tranh, trong lòng tôi, cậu vẫn đẹp trai nhất!”
Kết quả chưa nói xong, đầu bên kia đã truyền đến giọng nói chán ghét của Phó Tranh: “Cái giọng điệu này của cậu quá ghê tởm, cúp đây, đợt này đừng gọi cho tôi.”
“...”
Cao Viễn rất ấm ức, cuộc điện thoại này là Phó Tranh chủ động gọi mình mà, câu hỏi cũng là Phó Tranh hỏi mình! Hơn nữa rõ ràng là hỏi một câu hỏi, anh còn hỏi hai câu nữa!
Phó Tranh và Cao Viễn kết thúc điện thoại, cảm thấy anh đã xây dựng tâm lý tốt, Trần Thước ít tuổi hơn Ninh Uyển, cũng chỉ là một hậu bối chưa trưởng thành, những hành vi khiêu khích đó, cười cho qua là được.
Khi Phó Tranh quay về văn phòng, Trần Thước không có mặt, chỉ có Ninh Uyển ngồi xổm ở giữa văn phòng, đang mân mê hộp giấy khổng lồ, cô nhìn thấy Phó Tranh, thở phào, lập tức thể hiện sự cầu cứu.
“May là anh về rồi.”
Những lời này nghe khá xuôi tai, dẫu sao Trần Thước còn trẻ, thời khắc quan trọng không đáng tin, vẫn là một người đàn ông trưởng thành càng đáng dựa dẫm hơn...
Nhưng rất nhanh, lời của Ninh Uyển cắt ngang suy nghĩ của Phó Tranh.
“Anh về đúng lúc lắm, lúc nãy tổng bộ có việc Trần Thước đi trước rồi, ngày mai mới chính thức đến xã khu làm việc, cái ghế này tôi giục đi giục lại, cuối cùng cũng ship đến, nhưng tôi không biết lắp lắm, anh qua đây giúp tôi làm đi.”
“...” Phó Tranh nhấn mạnh mỗi từ, “Cô bảo tôi, giúp Trần Thước, lắp ghế này?”
Ninh Uyển gật đầu như lẽ đương nhiên: “Đúng đó, chúng ta nhanh chóng làm xong, như vậy ngày mai cậu ấy đến sẽ có ghế để ngồi.”
Trong lòng Phó Tranh không rõ mùi vị gì, lúc đầu anh tới xã khu, Ninh Uyển đâu có nhiệt tình như vậy, cái ghế nhựa rẻ tiền đó, anh còn phải nhẫn nhục ngồi rất lâu, dựa vào sự cố gắng của mình mới khiến Ninh Uyển thay đổi suy nghĩ, sau đó mới được ngồi ghế tốt, sao đến lượt Trần Thước đã một bước lên mây rồi?
Tuy tâm trạng phức tạp, Phó Tranh vẫn hạ mình, tháo hộp giấy cùng với Ninh Uyển, mặc dù anh chưa từng làm loại việc này, nhưng Phó Tranh vẫn chịu nhục hoàn thành sứ mệnh, nhanh chóng lắp ráp xong cái ghế này.
Điều khiến anh khá yên tâm là, Ninh Uyển mua cho Trần Thước cùng loại ghế với anh, coi như đối xử bình đẳng.
Chiếc ghế được lắp xong, Ninh Uyển rất vui mừng, lấy khăn lau ghế, sau đó bảo Phó Tranh thu dọn hộp giấy, Phó Tranh rất phối hợp. Chỉ là đến khi Ninh Uyển lau sạch ghế mới, Phó Tranh vẫn chưa vứt xong hộp, Ninh Uyển ngẩng đầu, mới phát hiện anh đang đứng giữa phòng, trong tay cầm một tờ giấy, nhíu mày mím môi nhìn trân trân...
Ninh Uyển đến gần nhìn, mới phát hiện Phó Tranh đang nhìn hóa đơn mua hàng, trên đó viết tên ghế và giá ghế, cô đi đến vỗ vai Phó Tranh: “Mua cùng loại với anh đó!”
Vẻ mặt của Phó Tranh có phần kiềm chế, nhưng dường như cuối cùng anh cũng nhịn nổi, anh mím môi nhìn Ninh Uyển, rồi nhanh chóng quay mặt ra chỗ khác, hỏi thiếu tự nhiên: “Nếu đã cùng loại, tại sao ghế của Trần Thước đắt hơn của tôi?”
Ninh Uyển rất hài lòng, con người Phó Tranh tuy gia cảnh sa sút, nhưng vì trước kia diễn làm thiếu gia, có lúc không quá nhạy cảm với giá cả, lần này nhìn thoáng qua đã có thể nhìn ra cùng loại ghế mà giá khác nhau, Ninh Uyển cảm thấy anh thật sự ngày càng biết sống, quan sát ngày càng tỉ mỉ, rất vui mừng thay cho anh.
“Ghế của anh lúc đó cửa hàng đang giảm giá, ghế của Trần Thước lúc mua thì không còn hoạt động đó nữa, cộng thêm lạm phát, cho nên đắt hơn gần 100, nhưng thực chất ghế đều giống nhau. Ghế của anh là hàng ngon giá rẻ khá có lời đó!”
Nhưng tiếc là Ninh Uyển không hề biết chuyện có lời này không phải chuyện tốt gì trong mắt Phó Tranh, theo giá trị quan đơn giản của Phó Tranh, hàng ngon giá tốt có nghĩa rẻ mạt. Trong kinh nghiệm 10% cuộc đời anh đã sống, thà mua những thứ hào nhoáng bên ngoài còn hơn mua hàng ngon giá tốt.
Thật ra, kể từ khi đến xã khu, căn bệnh chết tiệt đó của Phó Tranh đã thay đổi rất nhiều, hiện giờ nhìn nội thất cũ trong nhà hơn 2200 tệ, thậm chí vẫn cảm thấy ổn, nhưng không so sánh sẽ không tổn thương, cùng là một chiếc ghế, dựa vào đâu mà ghế của anh rẻ, ghế của Trần Thước đắt? Lẽ nào anh rẻ mạt hơn Trần Thước sao?
Tính thiếu gia của Phó Tranh lại nổ ra, cảm thấy không thoải mái.
Nhưng anh cảm thấy không nên so đo làm gì, cuối cùng thì, Ninh Uyển và Trần Thước đều là cấp dưới của anh. Một ông chủ, nên rộng lượng một chút.
Sáng sớm ngày thứ hai, quả nhiên Trần Thước đến báo cáo, tuy luật sư xã khu cũng nên mặc trang phục chuyên nghiệp, nhưng trang phục từ đầu đến chân của Trần Thước, khiến Phó Tranh cảm thấy giống chim công đực xòe đuôi.
Nhưng chim công đực xòe đuôi cũng nên có giới hạn, cho dù thích Ninh Uyển muốn theo đuổi cô, cũng không thể ăn mặc cố làm ra vẻ quyến rũ phong tình, hào nhoáng quá mức như vậy?
Phó Tranh lạnh lùng trừ điểm Trần Thước, một luật sư chuyên nghiệp nên tập trung công việc, cho dù muốn kết hợp công việc “gần quan hưởng lộc” thuận tiện giải quyết vấn đề tình cảm, nhưng cho dù thế nào, công việc vẫn hàng đầu, người không hiểu nội tình còn tưởng rằng Trần Thước chuẩn bị kết hôn.
Nhưng Trần Thước chuẩn bị kết hôn vẫn không ý thức được điểm này, đôi mắt anh ta long lanh xuyên thấu nhìn Ninh Uyển không chút che đậy, giống như chó Pug, chốc lát lại hỏi, chốc lát lại hỏi một vấn đề...
“Đàn chị Ninh Uyển, loại tư vấn này ghi chép trong bản khai này sao?”
“Điện thoại tư vấn có cần gọi hỏi thăm lại không?”
“Trường hợp này phức tạp, tôi sẽ phân loại báo cáo và thảo luận với chị sau.”
Phó Tranh đứng ngoài lạnh lùng quan sát, con người Trần Thước rất mưu mô, rõ ràng những chuyện này anh cũng biết, nhưng vì để tranh đoạt sự chú ý của Ninh Uyển, chút chút lại gạt đi sự tồn tại của anh, lại giả vờ nhiệt tình ham học, Ninh Uyển ngốc nghếch, vốn không biết bàn cờ trong lòng người ta, còn vui tươi hớn hở tận tay chỉ dạy.
Tình cảnh này, không động tay không được.
Lần đầu tiên Phó Tranh nhìn nơi công sở từ góc độ của nhân viên, cảm thấy nhàn rỗi, phần nào đó hiểu rõ ràng, điều chỉnh biểu cảm của mình, tỏ vẻ thân thiện chân thật, nhìn Trần Thước.
“Trần Thước, có gì cậu không biết đến hỏi tôi là được, những thứ cơ bản này, tôi dạy cậu, Ninh Uyển còn phải xử lý vài việc từ tổng bộ.” Phó Tranh cười vừa dịu dàng vừa đứng đắn, “Dù sao lúc đầu tôi đến xã khu, Ninh Uyển cũng tận tay chỉ dạy tôi như vậy, tôi đều nhớ hết, lại dạy cho cậu là được, đối với tôi coi như ôn cũ biết mới.”
Đối với đề nghị của Phó Tranh, Ninh Uyển cũng rất vui, mấy ngày nay cô liên lạc mail với vị đại Par kia, đối phương giao cho vài việc nhỏ, cô liền hoàn thành chúng, gửi đi gửi lại, cô đều vô cùng mong đợi mail mỗi ngày. Suy nghĩ của đối phương vừa tỉ mỉ vừa từng trải, Ninh Uyển đều có thể gặt hái thêm hiểu biết mới từ mỗi lần đối phương “sửa chữa bài tập”.
Vấn đề đại Par giao cho cô tối qua cô còn chưa nghĩ ra, giờ đây Phó Tranh đồng ý giúp đỡ, cô cầu còn không được: “Vậy Phó Tranh, anh giúp Trần Thước làm quen môi trường đi, đúng rồi, còn phải gửi một bức ảnh cho chủ nhiệm Quý của xã khu nữa, anh giúp cậu ấy hoàn thành nốt quy trình giống lúc anh đến nhé.”
Ninh Uyển nói xong, thực sự đến chỗ khác bận việc của cô, câu hỏi tối qua rất khó, Phó Tranh tính rằng một khi cô chìm đắm trong vụ án, sẽ không rảnh để ý Trần Thước trong thời gian ngắn.
Quả nhiên như vậy, Trần Thước vừa nghe người dẫn dắt mình đổi thành Phó Tranh, vẻ mặt như gió xuân khi nãy lập tức biến mất, anh ta kiềm chế cảm xúc, nhìn Phó Tranh.
Phó Tranh mím môi, vẻ mặt tự nhiên bắt đầu hướng dẫn Trần Thước xử lý ghi chép tư vấn xã khu, cho biết những mục phải chú ý khi nghe điện thoại tư vấn, nhưng tiếc là Trần Thước sầm mặt cả quá trình, anh nhìn Phó Tranh thù địch, đè thấp giọng: “Anh cố ý à?”
Phó Tranh mỉm cười: “Tôi chỉ là một tiền bối văn phòng xã khu, dẫn dắt hậu bối mà thôi.”
Trần Thước cũng cười: “Luật sư Phó, tôi bước vào xã hội sớm hơn anh, xét về kinh nghiệm công việc, anh mới là hậu bối, cho nên không phiền anh chỉ dạy tôi nữa, vẫn nên để tôi tự mày mò.”
“Nhưng khác biệt công việc xã khu và tổng bộ rất lớn, có nhiều kinh nghiệm mà không thể tích lũy được ở tổng bộ, cậu thật sự chắc chắn không cần tôi chỉ dạy sao?”
Trần Thước mím môi: “Không cần.”
Ý thù địch nồng đậm, xem ra Trần Thước không muốn che giấu.
Người trẻ ấy, thật sự không kiềm chế tức giận, Phó Tranh cũng không bận tâm, bởi vì rất nhanh, có điện thoại tư vấn tới, anh bận rộn công việc. Đến lúc nhận cuộc gọi cuối cùng, mới phát hiện đã đến trưa.
“Đi thôi đi thôi, hôm nay là ngày đầu tiên Trần Thước đến nhậm chức xã khu chúng ta, tôi mời, chúng ta đi ăn bữa cơm!” Tâm trạng Ninh Uyển hăng hái, “Ăn đồ Nhật đi! Trần Thước thích ăn nhất!”
Trần Thước cười ấm áp: “Chị vẫn còn nhớ tôi thích ăn đồ Nhật nhỉ?”
“Phó Tranh, anh thấy đồ Nhật ok không?”
Đã quyết định xong xuôi, còn hỏi anh? Cái đó không phải trưng cầu ý kiến, mà gọi là thông báo, hình thức chủ nghĩa dân chủ giả tạo này, Phó Tranh nghĩ anh còn có thể làm gì? Là một đối tác cấp cao, vẫn nên lấy đại cục làm trọng, thuận nước đẩy thuyền không làm khó cấp dưới trẻ tuổi nữa.
“Ừm.”
“Vậy đi thôi!”
Ba người đi đến một nhà hàng Nhật đẳng cấp không tệ ở gần đó, vừa gọi xong món, dĩ nhiên là trò chuyện, thế nhưng rõ ràng chủ đề lúc bắt đầu là công việc xã khu, Trần Thước vừa tham gia, rất nhanh đã chuyển chủ đề sang phương hướng khác.
“Chị còn nhớ giáo viên chủ nhiệm giám thị hồi cấp 3 đó không? Không phải cô ấy ghét hiệu trưởng trường ta nhất sao? Hai người cấu véo nhau suốt ngày, kết quả chị đoán xem, lần trước tôi về trước thì biết tin gì? Hai người họ kết hôn rồi!”
“Và đàn anh Doãn Phong tốt nghiệp loại ưu tú trường cấp ba chúng ta, không phải làm việc trong một ngân hàng đầu tư sao? Nghe nói từ chức lập nghiệp, không ít người đầu tư vào anh ta, kết quả anh ta ôm tiền chạy mất.”
“Rừng động vật trong khu vườn nhỏ của trường vẫn còn, nhưng không chỉ có hai con thỏ, bây giờ là một bầy thỏ, đều là con cháu của hai con thỏ khi trước.”
Trần Thước không ngừng hồi tưởng quá khứ cấp 3 với Ninh Uyển, cười cười nói nói, mà Phó Tranh hoàn toàn bị bài xích như một người ngoài cuộc, anh chưa từng tham dự vào quá khứ của Ninh Uyển, nên không thể nói chen thêm gì.
“Còn nhớ trước đây chúng ta đến nhà thầy Quách học bổ túc tiếng Anh không? Thầy Quách nghiêm thật, hai tiếng bổ túc, tiếng đầu phát đề cho làm, đến tiếng thứ hai mới phê chữa.”
“Còn không phải sao? Thầy nghiêm chết đi được, mỗi lần lớp bổ túc hè kết thúc, xe đạp trở thành xe máy.”
Lần đầu tiên Phó Tranh bị ghẻ lạnh như vậy, chỉ uống trà không lên tiếng. Hành động này của Trần Thước rất ấu trĩ, với sự từng trải của anh, vốn không đến mức bận tâm chuyện này, thế nhưng nhìn Ninh Uyển cười tít mắt với đối phương như vậy, Phó Tranh cảm thấy buồn bực. Giờ phút này, dường như Ninh Uyển chỉ tập trung sức lực trên người Trần Thước, hoàn toàn quên mất trên bàn ăn còn có anh nữa.
Hai người này vẫn chưa yêu đương, anh đã giống như bóng đèn thừa rồi, cũng không biết có phải thời tiết oi bức, Phó Tranh cảm thấy càng bực bội.
Cũng may Ninh Uyển vẫn còn tinh tế, cô vẫn quan tâm cảm xúc của người ngồi cùng bàn, trò chuyện xong với Trần Thước, cô nhìn Phó Tranh, cố gắng để Phó Tranh tham gia chủ đề: “Phó Tranh, lúc anh đi học có gặp qua kiểu giáo viên như này chưa?”
Được đôi mắt long lanh của cô chú ý lại, Phó Tranh chỉ cảm thấy cơn buồn bực vì bị xa lánh dần dần lắng xuống, anh hắng giọng: “Không, trường cấp 3 của tôi không phổ biến học bổ túc tiếng Anh, không có người học bổ túc cái này, cho nên không gặp phải giáo viên như vậy...”
Ninh Uyển trừng to mắt: “Không hề có người đi học bổ túc?”
“Ừm.”
“Sao có thể chứ! Trường cấp 3 chúng tôi học bổ túc nhiều lắm!”
Trường cấp 3 Phó Tranh học là trường dân lập quốc tế, chỉ dùng tiếng Anh dạy học, đa số học sinh đều là người ngoại quốc, vốn không theo con đường thi đại học, thực sự không cần học bổ túc.
Thế nhưng vẫn chưa đợi Phó Tranh giải thích, Trần Thước đã xen vào: “Dù sao không cùng thế hệ, thời của luật sư Phó, cấp 3 có thể vẫn chưa phổ biến chuyện học bổ túc. Thời của anh ấy có thể chưa có chất lượng giáo dục.” Trần Thước khẽ cười, “Vì tuổi tác hơi chênh lệch, khả năng thời cấp 3 trải qua cũng khác biệt! Xét cho cùng, cải cách giáo dục diễn ra thường xuyên và nhanh chóng những năm gần đây.”
Nụ cười trên mặt Phó Tranh nhạt dần, biến mất.
Anh chỉ lớn hơn Ninh Uyển và Trần Thước vài tuổi, hoàn toàn không coi là già, nhưng Trần Thước này dường như chuẩn bị dùng cả một đời một kiếp.
Phó Tranh nhìn Trần Thước đang hăng hái hăm hở, cảm thấy lần này thực sự có chút không vui. Thế như chuyện lớn tuổi hơn Ninh Uyển với Trần Thước, đúng là sự thực...
Cao Viễn nhận được tin nhắn của Phó Tranh trong cuộc họp hội nghị điện thoại, thông thường mà nói, nếu không có chuyện công việc, Phó Tranh cũng sẽ không chủ động nhắn tin cho anh ấy, vì thế khoảnh khắc nhìn thấy tin nhắn có tên Phó Tranh vụt qua, tinh thần Cao Viễn hăng hái tới 120 nghìn điểm, có phải vụ án phá sản mà anh ấy với Phó Tranh thảo luận khi trước xảy ra vấn đề? Hay là chuyện khác?
Anh ấy cố ý đánh tiếng với khách hàng, tạm dừng cuộc họp giữa chừng, hẹn khách hàng vào thời gian khác, sau đó mới nghiêm túc mở tin nhắn...
“Tôi già sao?”
Đập vào mắt Cao Viễn là một tin nhắn gồm ba chữ, súc tích, kiệm chữ như vàng, vô cùng phù hợp với thói quen ăn nói của Phó Tranh, chỉ là... chỉ là nội dung của tin nhắn này, hoàn toàn khác với anh ấy nghĩ! Đây vốn không thể là câu hỏi của Phó Tranh!
Cao Viễn suy nghĩ, thận trọng không trả lời, anh ấy quyết định đợi. Theo kinh nghiệm cuộc đời của anh ấy, thường sẽ sử dụng mấy chữ giọng điệu thật giả khó phân biệt tiếp cận trước, sau 10 phút nữa, có lẽ đối phương sẽ gửi đến “Người anh em, thật ra tôi bị người ta chê là quá già, nhất thời mê muội sa vào mại dâm để xây dựng lại sự tự tin cho bản thân, kết quả bị bắt, bây giờ gấp rút nộp tiền phạt, chuyện này quá mất mặt, không dám nói với người khác, xin hãy gửi chút tiền vào thẻ của tôi, số thẻ của tôi là...”
Điện thoại của Phó Tranh, có lẽ bị rơi mất.
Chỉ là đợi 10 phút sau, lại đợi thêm 5 phút, đối phương không nhắn tin xin tiền. Cao Viễn nghĩ ngợi, cảm thấy hay là mình chủ động xuất kích, gọi cho tên lừa đảo bên kia thăm dò.
“Alo.”
Chỉ là đến khi kết nối cuộc gọi, bất luận là giọng điệu quý phái lạnh lùng, giọng điệu kết thúc mang hàm ý chán ghét, nhưng rõ ràng giọng nói bên kia chính là Phó Tranh.
Cao Viễn nghi ngờ: “Cậu không mất điện thoại?”
Giọng nói Phó Tranh quả nhiên mù mịt: “Tại sao tôi phải mất điện thoại?”
“Vậy tin nhắn của cậu có ý gì? Ai nói cậu già?”
Hỏi xong câu này, cũng không biết có phải ảo giác của Cao Viễn không, anh luôn cảm thấy Phó Tranh bên kia có hơi chột dạ, giọng nói cũng thiếu tự nhiên, hắng giọng: “Không có gì, chỉ là bỗng nhiên muốn hỏi, cậu cảm thấy 30 tuổi rất già sao?”
“Không già đâu! Đàn ông 30 tuổi là một cành hoa! Cuộc đời chỉ mới bắt đầu, sự nghiệp muốn nở rộ, ít nhất cũng phải 30 tuổi!”
“Ừm.”
Tuy chỉ có một chữ, nhưng Cao Viễn cảm thấy tâm trạng Phó Tranh đã khá hơn.
Con người Cao Viễn vì học luật nên có chút bệnh nghề nghiệp, trả lời bất cứ câu hỏi gì đều quen biện chứng toàn diện, phải thu thập tài liệu tiến hành luận chứng từ hai mặt vấn đề, vì thế anh tiếp tục nói: “Nhưng sự nghiệp là sự nghiệp, đứa cháu gái 15 tuổi của tôi, lần trước bắt gặp nó đọc tiểu thuyết ngôn tình, haizz, cậu nói đi tôi vừa đọc, nam chính tổng tài bá đạo trong đó cùng một loạt đều 23 24 tuổi, tôi hỏi tại sao trẻ như vậy, sao không có người ngoài 30 tuổi. Con bé nói với tôi, đàn ông 28 tuổi đã già nên xuống mồ rồi, làm gì còn xứng là nam chính trong truyện ngôn tình?”
“...”
Không biết có phải ảo giác của Cao Viễn không, tuy Phó Tranh không nói gì, nhưng Cao Viễn cảm thấy một loại áp lực nào đó không rõ lý do...
“Tôi có việc, cúp đây.”
Cuối cùng Phó Tranh chỉ vứt lại một câu, tự mình cúp điện thoại.
???
Cũng không biết phải ảo giác của Ninh Uyển không, Phó Tranh hôm nay có vẻ hơi suy sụp, tuy bình thường anh không nói nhiều, nhưng hôm nay đặc biệt im lặng, nhất là sau khi anh nhận điện thoại giữa chừng, cả khuôn mặt dường như đen lại...
Dù sao đi nữa, sau khi ăn no rượu say, 3 người lại quay về văn phòng, Ninh Uyển cũng nhận điện thoại giữa chừng, chủ nhiệm Quý yêu cầu cô đại diện xã khu đi họp.
“Tóm lại hai người cũng quen biết rồi, Trần Thước, cậu làm quen công việc xã khu trước đi, có chuyện gì không hiểu hỏi Phó Tranh.”
Ninh Uyển vừa đi, trong phòng chỉ còn lại Trần Thước và Phó Tranh, bầu không khí này hơi kỳ lạ...
Trần Thước liếc Phó Tranh: “Ban nãy Ninh Uyển bảo tôi gửi ảnh điện tử cho anh, nói anh giúp tôi hoàn thành quy trình, dán trên bảng tin tiểu khu. Tôi gửi ảnh cho anh.”
Rõ ràng là người mới đến, nhưng dáng vẻ này của Trần Thước lại giống như tiền bối, cái giọng điệu nói chuyện đó, giống như sắp xếp Phó Tranh chạy vặt cho cậu ta vậy. Khi nãy tâm trạng Phó Tranh không tốt, giờ lại thêm không vui.
Tuổi già và kinh nghiệm là một loại từng trải, Phó Tranh thấy với tư cách của một người lãnh đạo, thực sự cần thiết khiến Trần Thước nhận ra điều này.
Vì thế Phó Tranh không khó chịu, chỉ ôn hòa đáp: “Vậy cậu gửi ảnh cho tôi là được.”
Dĩ nhiên, không bao lâu, Trần Thước đã gửi một bức ảnh lý lịch tới, trong bức ảnh, anh tràn đầy tinh thần, Phó Tranh nhìn bức ảnh, để lộ nụ cười nhẹ chân thành, sau đó dứt khoát gửi nó cho nhân viên công tác xã khu.
Trần Thước không cần sự chỉ dạy của anh, cảm thấy hài lòng về bản thân, người trẻ tuổi như vậy, còn cần tiếp nhận sự rèn giũa của xã hội.
Nửa tiếng sau, Phó Tranh reload lại web, bức ảnh khá đẹp trai của Trần Thước đã được đăng lên web xã khu, anh đưa tay nhìn đồng hồ, trong lòng thầm đếm ngược...
Quả nhiên như vậy, một tiếng sau, một vài bà cô lớn tuổi xuất hiện ở cửa văn phòng, một lúc sau, người xuất hiện càng nhiều, bỗng chốc hàng người tràn vào văn phòng như giếng phun nước...
“Ôi trời, tôi có vấn đề pháp luật muốn tư vấn, luật sư Trần phải không? Luật sư Trần, tôi đến trước, tôi hỏi trước, cậu tốt nghiệp trường nào thế?”
“Luật sư Trần, cậu mới đến à? Diện mạo thật đẹp trai, không có đối tượng chứ?”
“Tiểu Trần à, tôi cũng muốn xin tư vấn...”
...
Cả đời Trần Thước chưa từng thấy cảnh tượng này, mặc dù khi ăn cơm Ninh Uyển cũng nhắc anh ta công việc xã khu rất nặng nhọc, nhưng anh ta chưa từng nghĩ sẽ thế này. Rõ ràng buổi sáng không có chuyện gì, kết quả buổi chiều nhiều tư vấn tại chỗ như ong vỡ tổ tràn đến, hơn nữa cũng không biết tại sao, những bà cô này cứ ló đầu nhìn về phía anh ta.
Bỗng chốc Trần Thước bị ép đến mức không thở được, anh ta chỉ có thể cố gắng hướng dẫn:
“Xã khu chúng ta có hai luật sư, những người không kịp tư vấn có thể đến chỗ luật sư Phó...”
Kết quả anh ta chưa nói xong, liền bị mấy người này cắt ngang.
“Chúng tôi chỉ muốn hỏi cậu Tiểu Trần à, bọn tôi đã sớm quen luật sư Phó rồi, cậu bao nhiêu tuổi?”
“Đúng đó đúng đó! Tiểu Trần, tôi muốn add wechat của cậu. Sau này có vấn đề pháp luật gì thì hỏi cậu!”
Trần Thước chưa hiểu những thói quen ở xã khu, lại không có Ninh Uyển ở đây, chỉ có thể bị vây quanh bởi một loạt các bà cô “giải đáp” câu hỏi luật pháp. Đến khi tiễn hết những người lằng nhằng lộn xộn này, anh ta đã bắt đầu hoài nghi cuộc đời, hoàn toàn không ngờ đến, đây là cuộc tàn sát chỉ vì một bức ảnh gây ra...
Phó Tranh điềm nhiên nhìn ngắm toàn bộ sự việc, thỉnh thoảng nhấp ngụm trà, hơi có chút cảm giác “việc đã xong, phất tay áo rời đi, không để lộ sơ hở, che giấu thân phận”. Có một vài người trẻ, thực sự phải chỉnh đốn lại, nhiều khi không phải không báo thù, mà là thời cơ chưa đến.
__________
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...