Sáng sớm hôm sau, nếu không phải Mocha dạo chơi chui vào phòng nhảy lên tủ đầu giường lấy móng vuốt quật đồng hồ báo thức điện tử đang kêu tích tích xuống đất, có lẽ hôm nay cả hai đều sẽ đi làm muộn.
Trên mặt đất có trải tấm thảm lông dày vừa phải, đồng hồ điện tử không đến nỗi bị hỏng. Trịnh Thừa Diễn bò ra thành giường nhặt đồng hồ điện tử lên để lại chỗ cũ rồi nằm trên giường xoa đầu Mocha như khen thưởng: “Ngoan, để tao ngủ thêm mười phút nào.”
Trịnh Thừa Diễn tự nhận rằng khả năng tự chủ của mình không hề thấp, ngày làm việc bình thường cũng ít khi xảy ra chuyện nằm ngủ chung một giường với Văn Nhạn Thư, nhưng tối qua sau khi nghe Văn Nhạn Thư uống say bày tỏ với mình đã thiêu đốt toàn bộ lý trí của hắn. Không chỉ vì Văn Nhạn Thư lúc say nói những lời đó quá quyến rũ, quan trọng là hắn hiểu hơn ai hết, Văn Nhạn Thư khi ấy rất nghiêm túc và chân thành.
Thế nhưng khi Văn Nhạn Thư tỉnh táo, cảm xúc của anh được che giấu quá kĩ, vì vậy hắn luôn cho rằng bản thân hy sinh nhiều hơn đối phương, nhưng trên thực tế anh cũng đã vì hắn bỏ ra rất nhiều.
Dựa vào bồn rửa mặt đánh răng, Trịnh Thừa Diễn nhìn thấy dấu răng mờ mờ trên vai của mình trong gương, đây là lần đầu tiên Văn Nhạn Thư không kiềm được để lại dấu vết trên người hắn. Hắn nhớ lại đêm qua cũng phải thừa nhận bản thân thực sự quá đáng quá mức, nếu không phải Mocha nhìn chằm chằm ở cửa suốt buổi, suýt nữa hắn đã bế anh lên làm một đường xuống lầu.
Trịnh Thừa Diễn bước nhẹ xuống lầu nấu bữa sáng, rồi chuẩn bị một ly nước mật ong để lên bàn. Hắn về lầu hai bóp kem đánh răng sẵn cho Văn Nhạn Thư xong mới gọi anh dậy.
Văn Nhạn Thư khi tỉnh táo đã giấu đi phần nào bản tính thẳng thắn bộc trực, anh nghiêm chỉnh gọi cả tên họ người ta, cả vẻ ngại ngùng trong mắt cũng khó mà tìm thấy: “Trịnh Thừa Diễn, lát nữa anh chở em đi làm.”
“Bịt mắt với đệm đã chuẩn bị xong rồi, nếu em buồn ngủ có thể chợp mắt một lúc trên đường, đến nơi anh gọi em dậy.” Trịnh Thừa Diễn vỗ cái túi bên cạnh chỗ ngồi, rồi đưa ly nước mật ong cho Văn Nhạn Thư: “Nhớ uống xong cái này, tối qua em say dữ quá.”
Văn Nhạn Thư cắn sandwich Trịnh Thừa Diễn làm gật đầu, anh vừa nhìn lên đã chạm ngay ánh mắt của Trịnh Thừa Diễn, rồi lại thản nhiên nhìn đi chỗ khác: “Ừm.”
Trịnh Thừa Diễn nhớ ra một chuyện, nhưng hắn không chắc có nên nhắc đến hay không, chỉ đành dò hỏi thử: “Bây giờ tâm trạng của em đã khá hơn chưa?”
Văn Nhạn Thư uống một ngụm nước mật ong làm dịu cổ họng. Sau khi đặt ly xuống, móng tay của anh khều hoa văn in trên thành ly, động tác nhỏ cũng khá nhiều: “Đêm qua vừa vận động vừa uống say còn…” Anh khựng lại, cực kỳ tự nhiên cắt mất đoạn sau: “Nên xõa đã xõa xong rồi.”
Trịnh Thừa Diễn rút giấy ăn lau miệng: “Theo tình huống bình thường, cậu ta chắc không thể ở lại Nefeli được nữa.”
Không chỉ rõ tên họ, nhưng đôi bên đều hiểu người đang được nhắc đến là ai. Văn Nhạn Thư nhớ lại tâm huyết mình từng bỏ ra và tiềm năng của Khương Nhĩ, ngoài thất vọng còn cảm thấy hơi tiếc nuối: “Ừm, hôm nay cậu ta sẽ về công ty làm thủ tục từ chức.”
Anh dựa vào lưng ghế dáng ngồi thoải mái, vừa ăn cho xong bữa sáng trên tay, vừa giơ tay phải lên xoa chân của Mocha để ổn định lại nỗi buồn trong lòng.
Trịnh Thừa Diễn đổi một tờ giấy ăn khác nhét vào tay trái Văn Nhạn Thư, lúc này mới nói ra chuyện đã kìm nén khá lâu: “Từng có thời gian anh nghĩ em khá thân thiết với cậu đồng nghiệp mới đó, không ngờ em vẫn luôn đề phòng cậu ta.”
Trong ấn tượng của Văn Nhạn Thư, anh không hề cố tình thân thiết với ai, cũng không hề dựng lên ảo tưởng cho bất kỳ ai, anh xoa lòng bàn chân của Mocha rồi hỏi: “Ảo giác đâu ra vậy?”
“Cái lần kỷ niệm kết hôn hai năm không thấy em đến.” Trịnh Thừa Diễn lật nợ cũ: “Lúc anh vào nhà hàng thực sự đã thấy em, nhưng khi đó em nghe cậu ta nói tập trung đến nỗi cả dao nĩa cũng buông xuống, còn mối quan hệ giữa chúng ta vẫn chưa thân mật đủ để anh có thể mang em đi ngay khỏi đó.”
Chuyện đó không đáng để có một chỗ trống trong trí nhớ của Văn Nhạn Thư, anh thả hồn hồi tưởng nửa buổi trời mới tìm lại được chút ký ức còn sót lại. Anh nhìn xuống mép bàn mà không nhìn Trịnh Thừa Diễn, trong mắt là ý cười hiếm có: “Sau đó anh đã ghen hết cả tối à?”
“Tổ trưởng Văn, logic của em chạy đâu mất rồi?” Trịnh Thừa Diễn không trả lời. “Chúng ta đang thảo luận về việc em từng thân thiết với cậu ta cơ mà.”
Thành tích môn tích hợp lý hóa sinh năm đó của Văn Nhạn Thư cũng nằm trong top đầu, sao có thể chấp nhận việc tư duy logic của bản thân bị nghi ngờ: “Ăn một bữa cơm với cậu ta đã có thể nói rằng có quan hệ thân thiết rồi à?”
Mocha cũng học theo dáng vẻ của Văn Nhạn Thư, cái đầu nhỏ gối trên chân, nhìn chằm chằm người ngồi đối diện.
Cảnh tượng này khiến Trịnh Thừa Diễn không khỏi bật cười, cảm thấy bản thân mới là người bị thẩm vấn: “Em ngồi ăn với anh còn xoa vuốt mèo cào thành ly, ánh mắt liếc đông ngó tây, còn lúc ăn với người ta đâu thấy em mất tập trung thế này?”
Hắn thấy Văn Nhạn Thư lại định quay đi chỗ khác, vươn tay ghì lại cằm của anh: “Em xem kìa.”
Văn Nhạn Thư cũng không hất tay hắn ra, anh chỉ trưng ra vẻ mặt lười biếng buồn ngủ trong tay hắn: “Giáo viên dạy lễ khi khi còn bé đã dạy em, lúc trò chuyện với người khác phải dừng lại việc đang làm, nhìn vào mắt người đối diện, vì vậy khi em trò chuyện với phần đông mọi người đều sẽ giữ thói quen đó.”
Anh lại ngẩng đầu lên nói: “Nhưng có khi phép tắc sẽ khiến người khác mệt mỏi, vì vậy trước mặt anh, em có thể thoải mái hơn, em biết anh sẽ bao dung em.”
Trái tim Trịnh Thừa Diễn khẽ rung, hắn đang cảm thấy cảm động, Văn Nhạn Thư đột nhiên rời khỏi bàn tay hắn, anh đứng dậy đẩy ghế về phía bàn: “Sao lại không nhìn anh á, em sợ nhìn anh thêm vài lần, hôm nay em sẽ thực sự không đi làm nổi mất.”
Câu nói này để lại dư âm rất lớn cho Trịnh Thừa Diễn, dọc đường đi cứ khi tắc đường do xe đông, Trịnh Thừa Diễn thậm chí còn mất tập trung nghĩ lần sau trước khi đi làm phải trêu Văn Nhạn Thư ở trước cửa mới được, nhưng khi nhìn thấy Văn Nhạn Thư đang nghiêng đầu ngủ bù ở ghế phụ, hắn lại bỏ đi ý định đó.
Văn Nhạn Thư không ngủ quá say, xe vừa dừng lại thì anh đã tỉnh, anh tạm biệt Trịnh Thừa Diễn dưới lầu Nefeli, xách theo túi bước vào sảnh lớn.
Kệ hoa ngoài thang máy đã thay bồn Bonsai khác, trong lúc đợi thang máy Văn Nhạn Thư đã miết nhẹ cánh hoa để cảm nhận mùi hương, bầu không khí trong lành bỗng phảng phất mùi bánh trứng hẹ, Văn Nhạn Thư quay đầu lại, Quan Nhung đang ăn sáng vừa chào anh: “Chào buổi sáng, tổ trưởng Văn.”
Văn Nhạn Thư lại mặc lên lớp áo lễ nghi, anh nhìn thẳng vào mắt đối phương rồi đáp lại: “Chào buổi sáng.”
“Nghe nói Đại Hồ đã đạt được tư cách vòng trong của hoạt động liên hợp rồi?” Quan Nhung rất nhạy khoảng tin tức.
Trừ Khương Nhĩ ra, Đại Hồ là người còn lại đại diện cho Nefeli tham gia hoạt động hôm qua, chiều qua lúc Văn Nhạn Thư ở ngoài hội trường thấy điểm của anh ta đã có dự đoán trước, sáng nay cũng hệt như những gì đã đoán thấy tin tức công bố trong nhóm chat của quản lý, anh gật đầu: “Ừm.”
Thái độ hời hợt của anh không hề khiến Quan Nhung dừng lại, Quan Nhung lại nói: “Vậy Khương Nhĩ…”
Từ đầu điểm thi của hoạt động này đã giữ vững tinh thần công chính công khai, giám khảo không hài lòng với tác phẩm của Khương Nhĩ, Đại Hồ cùng công ty không hề bị liên lụy. Dù là thế, danh tiếng của Nefeli cũng đã chịu tổn thất, Khương Nhĩ bị khuyên từ chức cũng đã trở thành sự thực, còn về việc Nefeli truy cứu trách nhiệm thế nào, không ai biết được.
Thang máy đến rồi, Văn Nhạn Thư bước vào nhấn giữ nút mở cửa, tốp nhân viên dồn vào phía sau đẩy Quan Nhung vào một góc thang máy, giúp Văn Nhạn Thư thành công thoát khỏi cuộc trò chuyện.
Không nói quá nhiều, chỉ là anh không muốn bị người bên cạnh nhắc nhở, về việc danh dự của Nefeli bị ảnh hưởng, anh thân là người tự tay dạy dỗ Khương Nhĩ cũng phải chịu trách nhiệm.
Nhưng căn cứ cống hiến của anh dành cho công ty, khả năng cao Nefeli sẽ không truy cứu anh, nhưng anh chỉ có thể nhanh chóng hoàn thành dự án nước hoa mới trên tay và cả mẫu mã phù hợp với chất lượng an toàn giao cho công ty, chỉ vậy mới có thể bù đắp lại được lỗi lầm anh phạm phải trong vụ việc này.
Thang máy dừng ở tầng mười hai, Văn Nhạn Thư vừa bước chân lên hành lang đã nhìn thấy Khương Nhĩ đi đi lại lại trước cửa phòng điều chế ở phía xa. Anh coi như không nhìn thấy, rút chìa khóa ra mở cửa, Khương Nhĩ rụt vai lại bồi hồi ngoài cửa không dám bước vào một bước: “Tổ trưởng Văn, em đến dọn đồ.”
“Vào đi.” Văn Nhạn Thư không hề quay đầu lại, anh đặt đồ xuống rồi vào nhà vệ sinh rửa tay.
Đến khi anh bước ra, Khương Nhĩ đã dọn sạch đồ trên chiếc bàn sát tường, đứng cạnh chiếc thùng giấy đựng đầy đồ cá nhân trên bàn: “Tổ trưởng Văn, quãng thời gian qua cảm ơn anh đã chăm sóc em, có thể được làm việc cùng anh em thật sự rất vui.”
Văn Nhạn Thư cởi áo khoác ra treo lên, lấy laptop ra, cả quá trình đều không nghe không hỏi.
Khương Nhĩ ôm thùng giấy lên: “Về cuộc thi, em đã giải thích đầu đuôi với công ty, là do em quá hấp tấp, tự tiện sửa lại rồi sử dụng công thức anh đã bỏ đi.”
Máy tính xài lâu rồi mở máy cũng dần chậm hơn, tầm mắt của Văn Nhạn Thư rời khỏi màn hình máy tính, dừng ở chiếc rổ đựng giấy nháp bên chân mình, tờ công thức giả đó đã bị anh vò thành cục vào ngày hôm qua, bây giờ vẫn còn nằm trong đó.
Ban đầu không bỏ vào máy cắt giấy, cũng là vì lo Khương Nhĩ sẽ quay ngược lại cắn anh bảo anh hãm hại cậu ta chỉ đạo sai lầm, vì vậy anh đã giữ lại một con đường lui cho bản thân, bây giờ xem ra cũng không còn cần thiết nữa.
“Còn công thức anh từng giúp em sửa chữa lại, em đã lấy danh nghĩa là sản phẩm do anh hướng dẫn nộp lại cho công ty rồi, khi Nefeli đưa ra sẽ mang tên của anh, quản lý chắc sẽ tìm anh thương lượng.”
Văn Nhạn Thư chợt nhìn lên, có vẻ như không ngờ rằng Khương Nhĩ sẽ làm vậy.
Khương Nhĩ đã lùi đến trước cửa: “Tổ trưởng Văn, tạm biệt.”
Cửa đóng chặt lại, phòng điều chế lại trở về với yên tĩnh, mặt trời ngày đông chiếu rọi cả phòng, ngay cả chiếc bàn nhỏ sát tường cũng được ánh nắng yêu thương.
Nhưng trên bàn đã trống không, dường như chưa từng có ai sử dụng.
Tay nắm lấy điện thoại của Văn Nhạn Thư buông ra rồi siết chặt, nên tha thứ hay không, sao có thể, cho dù không phải dòng dạ sắt đá, nhưng anh cũng không phải là người sẽ động lòng trắc ẩn chỉ vì hai ba lời xin lỗi.
Anh mở điện thoại, nhấn vào avatar của Khương Nhĩ, ngón tay gõ vài chữ, để lại một câu: “Cố gắng trưởng thành.”
Quay lại cuộc sống làm việc một mình không khác trước đây là mấy, Văn Nhạn Thư đã dồn hết tinh thần vào dự án nước hoa mới, dự án này đã nằm trong tệp khóa một khoảng thời gian rồi, đến tận buổi tối, dựa vào đầu giường, Văn Nhạn Thư cuối cùng cũng gõ dấu chấm cuối cùng.
Anh tắt máy tính nóng hổi đi, cầm cái ly trống trên bàn xuống lầu rót nước, trên đường đi ngang qua phòng làm việc để ý thấy đèn vẫn còn sáng. Trịnh Thừa Diễn đang ngồi trước bàn, cánh tay trái ôm Mocha, tay phải lật một bản báo cáo.
Văn Nhạn Thư dừng bước, dựa vào cửa hỏi: “Anh có mệt không?”
Tối qua câu hỏi này của Trịnh Thừa Diễn mang theo tấm lòng chân thành, mà bây giờ lúc anh hỏi ngược lại lại thêm chút bông đùa.
Tiếng giấy vang lên, Trịnh Thừa Diễn buông bản báo cáo xuống, bàn tay phải vỗ lên người Mocha, đuổi bé mèo xuống đất.
Trong lòng trống chỗ, Trịnh Thừa Diễn dựa vào lưng ghế, dưới ánh đèn sáng rõ trong phòng làm việc, hắn cười với Văn Nhạn Thư: “Đổi em vào nhé?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...