Khứu Giác Không Nhạy

Hộp mật ong để trong tủ lạnh gần hai tháng trời cuối cùng cũng có tác dụng, Văn Nhạn Thư xé lớp băng keo quanh viền nắp, múc hai muỗng ra rồi khuấy cùng với nước ấm.

Trịnh Thừa Diễn ôm lấy anh từ phía sau, hắn hỏi: “Em mua mật ong lúc nào vậy?”

Muỗng sứ tạo ra tiếng vang ding dang khi va chạm với thành ly, Văn Nhạn Thư nói: “Lần anh ra ngoài nhậu xỉn được tài xế đưa về nhà.”

Trịnh Thừa Diễn nhớ ra: “Vậy sao lần trước không thấy em dùng?”

Văn Nhạn Thư mím môi không trả lời. Đêm đó tuy nói là uống say, nhưng Trịnh Thừa Diễn vừa lên giường còn sung mãnh hơn cả anh, cần gì mật ong để giải rượu nữa?

Trịnh Thừa Diễn đùa cũng có chừng mực, hắn chưa từng chạm đến giới hạn nổi giận của Văn Nhạn Thư, hắn cúi đầu cắn nhẹ lên phần sau gáy của Văn Nhạn Thư, đôi tay vòng trên eo của anh cũng nới lỏng: “Lên lầu tắm, anh có mở nước nóng sẵn cho em rồi.”

Ngày hôm sau không cần đi làm, Văn Nhạn Thư phá vỡ nguyên tắc chỉ cùng giường với Trịnh Thừa Diễn vào cuối tuần, chủ yếu là lúc nhìn thấy dáng vẻ Trịnh Thừa Diễn ôm gốn đứng trước cửa phòng ngủ mình, anh không nhẫn tâm đuổi hắn đi. Hậu quả là anh bị tên Trịnh Thừa Diễn lột đi lớp vỏ bọc quân tử kia đè trên giường tung hoành đòi hỏi.

Nhiệt độ phòng không quá cao nhưng cơn nóng khắp người Văn Nhạn Thư là do Trịnh Thừa Diễn dấy lên. Anh cuộn mình ở đầu giường ôm chân nhìn Trịnh Thừa Diễn đang giúp mình, cố tìm chủ đề: “Anh có đóng cửa chưa, đừng để Mocha vào.”

Trịnh Thừa Diễn nghiêng đầu nhìn phản ứng của anh, cong môi cười: “Khóa trái cửa rồi, nó ở bên ngoài không ở được đâu.”

“Coi chừng nó không vui cắn nát ga giường của anh đấy.”

“Em đang lo lắng cho Mocha hay là ga giường?” Trịnh Thừa Diễn nhìn anh: “Sao lại không biết lo lắng cho bản thân.”

Văn Nhạn Thư không lo sao được, giờ anh đã như cá nằm trên thớt, anh túm lấy một góc gối, lề mề đưa ra yêu cầu cuối cùng: “Đừng dây mùi lạ lên giường.”

Khóe môi mềm mại, Trịnh Thừa Diễn vội đến gần hôn anh: “Vậy em đừng run.”

Sau đó vì tránh để mền gối ga giường bị văng mùi lạ lên, Trịnh Thừa Diễn đã bế Văn Nhạn Thư đến cạnh cửa sổ, khiến rèm cửa rung lắc dữ dội.


Sau khi kết thúc Trịnh Thừa Diễn lấy khăn lông quấn lên người cả hai, kéo rèm ra cùng Văn Nhạn Thư ngắm nhìn đèn xe lưu thông và bùn lầy đất lấp dưới trời sao ngoài kia: “Đây là lần đầu anh ngắm cảnh đường phố ở đây vào giờ này.”

Bố cục của hai căn phòng giống nhau, nhưng cảnh tượng ngoài cửa sổ ở hai bên hoàn toàn ngược lại, bên phòng của Trịnh Thừa Diễn có thể nhìn thấy bên trong khu dân cư, toàn là cây xanh hồ mát không bao giờ thay đổi, sau khi màn đêm buông xuống cũng mất đi hứng thú thưởng thức, không thể bì với cảnh sắc đa dạng ở bên phía Văn Nhạn Thư.

Trên giấy tờ người đứng tên là Trịnh Thừa Diễn, Văn Nhạn Thư sau khi kết hôn mới dọn vào, anh hỏi: “Sao ban đầu anh không chọn căn phòng này?”

Căn nhà này sau khi trang trí lắp đặt xong vẫn luôn để trống, Trịnh Thừa Diễn lúc trước sống quen trong trung tâm thành phố, ban đầu vì muốn khiến chuyện hôn nhân với Văn Nhạn Thư vững vàng hơn mới dọn đến tự tay chuẩn bị việc ở chung: “Do anh nghĩ đến công việc của em cần nhìn thấy cảnh sự vật chuyển động nhiều hơn nên anh nhường cho em đấy.”

Trên cửa kính phản xạ bóng dáng cả hai dựa sát vào nhau, Văn Nhạn Thư vươn ngón tay lên chạm vào như đang vẽ lại đôi mắt của Trịnh Thừa Diễn, đèn đường như sao trời xa xăm rơi vào đáy mắt, đẹp đến lạ thường: “Biết nghĩ cho em như thế, từ lúc đó anh đã bắt đầu thích em rồi à?”

Tự luyến có lẽ cũng sẽ bị lây, Trịnh Thừa Diễn nhớ đến câu “Anh đừng tự suy diễn rồi tự cảm động” tối nay của Văn Nhạn Thư, không khỏi bật cười: “Em đừng tự mình đa tình, khi đó anh không hề có ý gì hết, chỉ đơn giản là thể hiện sự lịch thiệp của mình thôi.”

Văn Nhạn Thư khựng lại, nghiêng đầu nhìn người phía sau: “Là người khác anh vẫn sẽ săn sóc chu đáo như vậy sao?”

Trịnh Thừa Diễn hỏi: “Em ghen à?”

Văn Nhạn Thư lại dời tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: “Không đến nỗi.”

Trịnh Thừa Diễn không lật tẩy anh, nhưng hắn siết chặt vòng tay hơn khi nãy: “Không có chuyện người khác ở đây. Ban đầu lúc mẹ anh hối thúc việc kết hôn anh đã không định nghe theo, mấy chiêu do Bùi Dương đưa ra anh cũng chỉ nghe cho có lệ, tiêu chuẩn bạn đời cái sau gây khó dễ hơn cái trước, ai ngờ em lại có thể phù hợp hết được.”

Văn Nhạn Thư tò mò hỏi: “Tiêu chuẩn gì cơ?”

Trịnh Thừa Diễn bất ngờ: “Cái miệng bô lô bô la như cái loa của Bùi Dương chưa kể cho em nghe sao?”

Văn Nhạn Thư suy nghĩ: “Chưa.”


Trịnh Thừa Diễn nổi hứng: “Cũng khó trách không nói với em, nói ra em chắc chắn không chịu đến gặp anh.”

Từng điều một là ưu điểm chỉ anh mới biết ở Văn Nhạn Thư: “Đầu tiên, biết toàn bộ cách thắt cà vạt, biết khi anh đi xã giao uống rượu phải thắt nút chéo, đoán được buổi tối làm việc thì thắt nút vuông.”

Mới mở đầu Văn Nhạn Thư đã không muốn nghe tiếp nữa. Anh vừa định ngồi dậy, Trịnh Thừa Diễn lại kéo anh về lại trong lòng hắn, cúi xuống bên vai anh, giọng nói trầm thấp như buồn ngủ: “Điều thứ hai, uống say rồi phải gọi anh là ông xã.”

Bàn tay vốn đang đặt trên bụng của Văn Nhạn Thư từ từ chuyển động về phía sau véo mông anh: “Thứ ba, chỗ này phải biết ‘cắn người’.”

Chăn lông trên người trượt xuống theo từng cử động, Văn Nhạn Thư vội kéo rèm cửa lại ngăn cách với cảnh đêm ngoài kia, chân trần chạm đất nhìn con người đang ngồi yên trên đệm cạnh cửa sổ: “Anh nói vậy với Bùi Dương thật à?”

Trịnh Thừa Diễn trêu người ta xong biết kịp thời dừng lại: “Đây là những điểm tốt anh phát hiện ra trên người em sau này cơ. So với những yêu cầu sáo rỗng anh đưa ra lúc trước, những điều này có thể hình dung em một cách sống động chân thật hơn.”

Hắn bật người dậy, nhặt chăn lông vắt ở một bên, nắm tay Văn Nhạn Thư bước về phía giường: “Nhạn Thư, em dễ bị trêu quá đấy?”

Câu này nghe có vẻ như bông đùa, Văn Nhạn Thư gối đầu lên gối không buồn bực cũng không phản bác lại. Đương lúc Trịnh Thừa Diễn tưởng anh mệt mỏi đã ngủ say, hắn nhỏm người dậy định đắp mền cho anh, Văn Nhạn Thư bất chợt nói: “Thật ra em đều biết hết.”

Ngủ một đêm trong phòng của Văn Nhạn Thư, Trịnh Thừa Diễn để lại gối trong phòng anh luôn. Mocha không hiểu chuyện gì xảy ra nhân lúc trời sáng được ra vào tự do, bò lên giường của Văn Nhạn Thư mang gối của Trịnh Thừa Diễn về rồi lại bị Trịnh Thừa Diễn mang đi lại.

Hết lần này đến lần khác, Trịnh Thừa Diễn chỉ vào mặt nhóc con dạy dỗ một trận. Mocha cũng dỗi, cả tuần không thèm để ý đến Trịnh Thừa Diễn, chỉ vây quanh chân Văn Nhạn Thư, còn làm đổ cả thức ăn cho mèo lên giường Trịnh Thừa Diễn hòng tu hú chiếm tổ.

Vì thế Trịnh Thừa Diễn có lý do đầy đủ hơn nữa để ở lại trong phòng Văn Nhạn Thư.

Ngủ chung giường làm trầm trọng thêm căn bệnh lười dậy của Trịnh Thừa Diễn. Trong mười năm làm việc trước đây hôm nào cũng tự giác đúng giờ, nhưng thứ hai sáng vừa thức dậy nhìn thấy gương mặt của Văn Nhạn Thư hắn lại muốn đình công.

Nhớ đến chuyện mình nhắc nhở nhân viên trong tiệc tối hôm thứ sáu tuần trước không được đi trễ, đấu tranh giằng xé trong lòng không có kết quả, cuối cùng hắn chỉ đành chấp nhận dậy sớm, nhặt lại dép bông Văn Nhạn Thư không cẩn thận đá văng tối qua trên hành lang và cầu thang đặt lại bên cạnh giường rồi vào nhà vệ sinh bóp kem đánh răng cho anh.


Sáng sớm thứ hai là lúc Vưu Lâm đứng trước bàn làm việc giám đốc lâu nhất, cô báo cáo xong công việc hỏi thăm ý kiến, Trịnh Thừa Diễn nói: “Tối mai tôi không tăng ca, cô sắp xếp lại đi.”

“Vâng, mạn phép hỏi một câu, sếp định đón lễ cùng anh Văn ạ?”

“Cô gì cũng biết.” Trịnh Thừa Diễn gập bản báo cáo công tác đã được ký tên lại vứt sang một bên: “Sẵn tiện đặt một chỗ ở nhà hàng Luân Hà cho tôi.”

Vưu Lâm hỏi: “3016?”

Trịnh Thừa Diễn nhìn lên: “Đúng.”

Năm giờ chiều thứ ba, Trịnh Thừa Diễn tắt máy tính đúng giờ, vốn tưởng mình đã đủ nhanh rồi, ai ngờ có người còn sớm hơn cả hắn.

Cửa phòng làm việc không khép chặt lại vang lên tiếng gõ cửa, Trịnh Thừa Diễn tưởng là Vưu Lâm, cúi đầu dọn dẹp đồ đạc trên bàn không thèm nhìn lên: “Được rồi, cô cũng tan làm sớm đi chơi lễ với bạn trai đi.”

Văn Nhạn Thư ôm trong tay một bó hoa hồng sâm-panh đứng dựa bên cửa: “Đã tan làm rồi, bạn trai à.”

Trịnh Thừa Diễn ngẩng đầu lên: “Em về sớm à?”

“Buổi chiều em đi công việc.” Văn Nhạn Thư bước vào, cầm lấy bình sứ trắng trên bàn thay hoa Tử La đã nuôi được mấy ngày đi: “Hồi nãy lúc đợi thang máy em có thấy cậu ngôi sao kia.”

IDR từ sớm đến tối có không ít nghệ sĩ ra ra vào vào, Trịnh Thừa Diễn cả ngôi sao lớn còn không nhớ huống chi là một ngôi sao nhỏ: “Ai vậy?”

Văn Nhạn Thư quên mất tên người đó: “Cái cậu sáng chói đó.”

Trịnh Thừa Diễn bật cười trước ví dụ của Văn Nhạn Thư: “Cậu ta à, lần trước làm nền biểu hiện cũng không tệ, bây giờ được một khách hàng chọn, chắc hôm nay đến quay thử.”

Văn Nhạn Thư cắm hoa vào không đáp lại, quanh bình hoa rơi đầy cành lá dư ra được cắt tỉa lại, Trịnh Thừa Diễn không ngại bẩn nhặt lên: “Bên studio bọn anh có chụp cả ảnh cưới nữa, em định khi nào mới bù lại với anh đây?”

Đừng nói là ảnh kết hôn, cả ảnh đăng ký trên giấy chứng nhận kết hôn cũng do hai người bỏ thời gian ra chụp đối phó. Văn Nhạn Thư đơ mặt cả buổi khiến nhiếp ảnh gia tưởng hai người họ chụp xong sẽ ly hôn ngay lập tức.


Văn Nhạn Thư cắm cành hoa cuối cùng vào rồi nói: “Đợi khi nào em rảnh đi mua một bộ vest đã.”

“Vậy đợi cuối năm nghỉ lễ chúng ta cùng đi.” Trịnh Thừa Diễn lật giấy gói hoa ở góc bàn: “Không có thiệp đi kèm?”

Đối với hai người họ, giáng sinh không phải là ngày lễ quan trọng, Trịnh Thừa Diễn cố tình dành thời gian tăng ca ra chỉ đơn giản là đang tìm cớ để hẹn hò với Văn Nhạn Thư.

Đã hơn hai năm kể từ khi đó, cả hai lần nữa ngồi đối diện nhau ở gian 3016 trong nhà hàng Luân Hà, phút chốc đôi bên đều có hơi ngây người.

“Vị của món gân bò nướng than này có vẻ tiến bộ hơn trước.” Văn Nhạn Thư nói.

“Em cũng tiến bộ hơn rồi.” Trịnh Thừa Diễn lọc xương cánh gà Thụy Sĩ rồi gắp vào dĩa của Văn Nhạn Thư: “Lần đầu chúng ta gặp nhau, trừ tự giới thiệu và trả lời lại khi cần thiết, em không chịu nói thêm câu nào cả.”

“Anh cũng trưng ra vẻ lễ phép đạo mạo giả dối còn gì, làm em tưởng anh đàng hoàng lắm.” Văn Nhạn Thư gắp thịt bò chấm nước sốt vào dĩa của Trịnh Thừa Diễn.

Trịnh Thừa Diễn cười nói: “Chắc khi đó khiến Bùi Dương bị kẹt ở giữa khó xử lắm.”

“Lần tới hẹn ra cùng ăn một bữa.” Văn Nhạn Thư nhớ Bùi Dương cũng nhắc chuyện này mấy lần rồi.

Trịnh Thừa Diễn nhớ ra lần trước bị đụng khiến cả người đầy mùi: “Phải nhắc trước không cho dắt bồ theo nữa.”

Ăn no xong, cả hai bất chợt nổi hứng đi xem phim. Màn hình bán vé tự động không có phim tiếng Pháp không phụ đề, chỉ đành mua hai vé ủng hộ điện ảnh nước nhà.

Văn Nhạn Thư xem không được tập trung, anh thường xuyên nghiêng người dựa Trịnh Thừa Diễn. Trịnh Thừa Diễn tưởng hiếm khi anh chủ động muốn được ôm, vươn cánh tay ra ôm lấy anh, ai ngờ Văn Nhạn Thư lại rụt người lại, ngồi cực kỳ ngay ngắn.

Giữa phim, Trịnh Thừa Diễn rời khỏi phòng chiếu đi vệ sinh. Sau khi giải quyết xong hắn rửa tay trước bồn, ngẫu nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy túi áo trước ngực có một góc màu sâm panh lộ ra.

Hắn khó hiểu, lau khô tay xong kẹp lấy góc nhỏ đó, thì ra là tấm thiệp nhỏ mà hắn nhắc đến lúc trước.

Thì ra người dễ dàng bị trêu chọc là hắn, Văn Nhạn Thư nào biết thể hiện lãng mạn, anh chỉ là không giỏi bày tỏ nên đặt lãng mạn vào từng nét chữ —

“Trong hàng ngàn hương thơm, anh là mùi hương duy nhất mà em nhận sai.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui