Hôm sau Văn Nhạn Thư tỉnh lại mới nhìn thấy tin nhắn này. Sau một giấc ngủ, một bụng đầy tâm sự lại chồng chất lên, anh nằm trên gối bắt đầu ưu phiền, Trịnh Thừa Diễn ép hỏi nhanh như vậy để làm gì? Là vì hắn rất thích ngôi sao nhỏ đó, một chút cũng không chờ được đã muốn cho cậu ta danh phận à?
Anh sử dụng ý thức mới vừa tỉnh lại của mình để lắp ghép khuôn mặt mờ nhạt của ngôi sao nhỏ. Khuôn mặt trái xoan, đôi mắt to tròn, chiếc bánh nhét vào miệng làm hai má phồng lên tròn tròn, nhìn qua chẳng khác gì một chú chuột hamster, nhưng lớp mi mắt sáng bóng kia lại khiến Văn Nhạn Thư liên tưởng đến loại đá kim sa.
Giống như hiểu rất rõ tiêu chuẩn thẩm mỹ của Trịnh Thừa Diễn, Văn Nhạn Thư nhớ lại nhiều lần các đặc điểm trên khuôn mặt và quần áo của người đó, sau đó anh làm ra một hành động điên rồ đó là cầm lấy cái gương trên tủ đầu giường xuống rồi ngắm nghía chính mình.
Đôi mắt hẹp dài với đuôi mắt hơi xếch lên, khóe miệng thẳng, xương quai hàm hiện rõ nhất khi ngửa đầu lên, nhưng lại vô cùng kiêu ngạo, ít khi cúi đầu trước người khác nên cảm giác xa cách bao trùm khắp nơi.
Anh thử tưởng tượng mí mắt của mình được bao phủ bởi một thứ gì đó sáng lóng lánh, sau đó anh quẳng cái gương trong tay đi ngay lập tức. Trịnh Thừa Diễn thích ai thì cứ thích đi, dù sao thì vẻ ngoài của anh cũng chỉ thế thôi.
Thời gian không cho phép Văn Nhạn Thư được nằm lâu ở trên giường. Hôm nay đồng hồ báo thức của anh kêu hơi sớm hơn so với thường ngày, anh phải quay lại công ty để lấy ít đồ, sau đó sẽ đi cùng với những người cùng bộ phận đến nơi tổ chức hội đánh giá.
Mocha từ dưới gầm giường chui ra rồi túm lấy góc chăn của anh. Anh vuốt ve móng vuốt làm việc xấu của nó: “Vẫn còn sớm, nhóc đừng đi cào cửa, anh không muốn nói chuyện với người ta.”
Rửa mặt một cách đơn giản xong, Văn Nhạn Thư đổi sang một bộ trang phục trang trọng hơn, bên trong mặc áo cổ lọ màu đen, bên ngoài mặc một cái áo khoác ba-đờ-xuy có phong cách vương tử oai phong. Anh đứng giữa một đống đồng hồ chọn đến chọn đi, cuối cùng vẫn quyết định đeo cái đồng hồ có mặt màu xanh mà ngày đó đã đeo khi đến tiệc rượu.
Vì phải tham gia hội đánh giá do Nafeli tổ chức nên anh xịt thêm mùi hương mới của thương hiệu lên đường viền cổ áo. Nếu hôm nay trong buổi thử nghiệm mùi hương anh phải cúi người giải đáp thắc mắc của khách hàng thì người đó nhất định sẽ lưu ý đến mùi hương trên người của anh trước, điều này sẽ vô tình trở thành một loại thủ đoạn đẩy mạnh tiêu thụ.
Chuẩn bị thoả đáng, Văn Nhạn Thư đẩy cửa phòng, không ngờ đúng lúc đó anh lại bắt gặp ánh mắt vừa nhìn qua của Trịnh Thừa Diễn khi hắn cùng lúc mở cửa ra.
Bây giờ là mấy giờ rồi? Văn Nhạn Thư kéo cổ tay áo lên để nhìn đồng hồ, Trịnh Thừa Diễn vừa nhìn thấy mặt đồng hồ màu xanh kia liền nở nụ cười: “Hôm nay phải tham dự một dịp quan trọng à?”
Thời tiết tốt cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của Văn Nhạn Thư, anh “Ừ” một tiếng rồi vừa bước xuống cầu thang mà chẳng thèm nhìn sang bên cạnh. Trịnh Thừa Diễn đè mạnh chân mình xuống, giữ một khoảng cách không quá khích đi đằng sau: “Đêm nay có về ăn cơm không?”
Văn Nhạn Thư xuống tới tầng một liền di chuyển tầm mắt, sofa, bàn ăn, quầy bar, thậm chí ngay cả chậu cát mèo của Mocha anh cũng không bỏ qua, nhưng vẫn luôn không nhìn thấy bó hoa kia.
Có lẽ là đã tặng nó đi thành công rồi. Văn Nhạn Thư đi đến phòng bếp uống nước, nín lại đáp án vốn có, trả lời ngược lại với nó: “Không biết nữa.”
“Mấy ngày nay em đều phải tăng ca không thấy mệt hả?” Trịnh Thừa Diễn mở tủ lạnh, cầm lấy bình nước khoáng rồi mở ra: “Đã nhiều ngày em không quay về nhà ăn cơm rồi.”
Vừa mới mở nắp bình, Văn Nhạn Thư đã không nhịn được mà nhắc nhở hắn: “Sáng sớm ngày ra đừng có mà uống nước lạnh.”
“Tôi không uống, cái này là chuẩn bị cho em mang đi đường.” Trịnh Thừa Diễn lấy mấy quả dương mai rửa sạch rồi ném chúng vào bình nước khoáng, sau đó đưa cái bình cho Văn Nhạn Thư.
Phương pháp uống này là thói quen của Văn Nhạn Thư, tay anh đụng phải thân bình nước lạnh như băng, nói: “Cảm ơn.”
Trịnh Thừa Diễn nhìn vào góc nghiêng của anh khi anh cúi đầu, hỏi: “Bao giờ em đi?”
Văn Nhạn Thư thậm chí còn không thèm nhìn đồng hồ, anh cầm nước xong liền rời khỏi phòng bếp: “Bây giờ đi, nếu chút nữa đi thì sẽ bị tắc đường.”
Mới đi được hai bước, trước mặt anh đã xuất hiện một cánh tay, Trịnh Thừa Diễn nghiêng người ngăn anh lại: “Em thật sự gấp đến vậy à? Có thể cho tôi khoảng mười lăm phút được không?”
Văn Nhạn Thư thầm nghĩ, rốt cuộc thì ai mới là người gấp gáp hả? Tối hôm qua lửa cháy đến nơi rồi mới gọi anh đến phòng 3016 mà còn không để anh kịp chuẩn bị gì, bây giờ ngay cả thời gian anh đi làm cũng muốn chiếm dụng là sao.
Anh khẩy khẩy góc nhãn dán in tên nhãn hiệu của chai nước khoáng, tự thuyết phục bản thân rằng vấn đề vẫn chưa được giải quyết sẽ chỉ ảnh hưởng đến trạng thái tham dự buổi đánh giá của anh.
Xoay chân, Văn Nhạn Thư quay lưng lại rồi dựa lưng vào tủ lạnh, trưng ra dáng vẻ chăm chú lắng nghe: “Anh nói đi.”
Bỗng nhiên eo Văn Nhạn Thư bị kéo lấy, Trịnh Thừa Diễn nắm lấy thắt lưng anh kéo anh tránh khỏi tủ lạnh. Không đợi anh kịp phản ứng lại, Trịnh Thừa Diễn đã mở tủ lạnh rồi lấy ra hai hộp cơm.
Khi cánh cửa tủ mở ra, Trịnh Thừa Diễn như đang đùa giỡn mà buông tay anh để anh đứng thẳng lại. Hắn mở nắp hộp khiến nó kêu “lách cách”, lấy đồ ăn bên trong ra rồi để vào đĩa men: “Tối hôm qua tôi có đặt trước một vài món tráng miệng ít đường cho em, nhưng em lại không đến. Chính vì thế nên tôi quyết định đóng gói chúng lại rồi mang về nhà cho em.”
Đĩa đựng đồ ăn nhẹ được đẩy vào lò nướng, Trịnh Thừa Diễn ấn xuống nút làm nóng, nói: “Cho dù không có thời gian nhìn điện thoại thì cũng không thể đến thời gian ăn sáng cũng không có chứ.”
Lời nói mà anh dự đoán không hề được nói ra, lưng Văn Nhạn Thư đang dựa vào tủ lạnh ngay lập tức thả lỏng. Nếu hắn không đề cập đến thì anh cũng sẽ giả vờ câm điếc: “Hôm nay Nafeli cử hành hội đánh giá, mấy ngày nay tôi vội là vì phải mất thời gian bổ sung một số chi tiết.”
Trịnh Thừa Diễn đang canh lò nướng, hai tay đặt trên bàn nấu nướng bị ánh lên màu sắc ấm áp: “Tôi có thể đến dự thính không?”
Văn Nhạn Thư ngây ra: “Nhưng danh sách đã bị tranh hết rồi.”
Trịnh Thừa Diễn cũng nương theo đó mà hỏi: “Ngay cả người nhà nhân viên cũng không được à?”
Văn Nhạn Thư nhanh chóng làm ấm nước khoáng, cũng không muốn hiểu ý nghĩ thực sự của Trịnh Thừa Diễn nữa.
Trước đó thì tặng hoa cho ngôi sao nhỏ để xin danh phận, một giây sau lại cắn chặt lấy anh rồi luôn miệng nói mình là người nhà của anh. Đây thật đúng là một chuyện tốt vẹn cả đôi đường. Văn Nhạn Thư chịu đựng hết lần này đến lần khác, lúc này ngọn đèn của lò nướng chợt tắt đã thay anh trả lời câu hỏi.
Trịnh Thừa Diễn đeo găng tay vào rồi lấy cái đĩa men ra: “Em muốn ăn ở nhà hay ăn trên đường đi?”
Văn Nhạn Thư lại nhìn thời gian, lần này không phải là vì muốn lảng tránh ánh mắt của hắn: “Ăn trên đường vậy, sắp không kịp rồi.”
Trịnh Thừa Diễn lần lượt bỏ mọi thứ vào hộp cơm, Văn Nhạn Thư hỏi: “Anh gói cho tôi cái bánh này, không sợ người kia ghen ghét à?”
“Ai ghen ghét cơ?” Trịnh Thừa Diễn hỏi: “Mocha á?”
Mocha nghe thấy tiếng có người gọi nó liền thò đầu ra kêu một tiếng.
Bầu không khí có chút hỗn loạn, một tay Văn Nhạn Thư cầm cặp lồng, một tay cầm nước khoáng, tay trái thì cầm thứ ấm áp, tay phải lại cầm đồ lạnh lẽo. Anh không thể nói rõ là mình đang âu lo điều gì, chỉ biết là tất cả cảm xúc và độ ấm lạnh đều là do Trịnh Thừa Diễn gây ra.
Nếu không đi thì sẽ muộn, Văn Nhạn Thư bước từng bước ra khỏi phòng bếp. Lần này Trịnh Thừa Diễn không đưa tay ngăn cản anh nữa, nhưng anh lại xoay người rồi nhìn chằm chằm vào hắn: “Lần trước anh nói chúng ta có thể thử một lần, đây là nói thật hả?”
Trịnh Thừa Diễn trong mắt anh đa số là diện quần áo mặc nhà, tóc không hề được xử lý một cách đặc biệt, một chiếc găng tay còn chưa được tháo ra. Hắn đứng dưới ánh đèn nhà bếp lúc này so với khi mặc chính trang thì thiếu một chút nghiêm túc, nhưng ngược lại ánh mắt lại như cất giấu dịu dàng.
Tuy nhiên, khi Trịnh Thừa Diễn vừa nói chuyện thì sự dịu dàng này lại biến thành trêu ghẹo: “Lần trước là lần nào?”
Văn Nhạn Thư nắm chặt quai cặp lồng, trong lòng cả hai đều hiểu rõ, anh kiên quyết ngậm miệng không nói chuyện.
Trịnh Thừa Diễn cố ý muốn đề cập đến: “Là cái lần em tặng mình cho tôi sao?”
Mười lăm phút Văn Nhạn Thư dành ra cho hắn đã tiêu hao gần hết, anh xoay người định đi lại bị Trịnh Thừa Diễn gọi với theo từ phía sau: “Nhạn Thư.”
Dùng cả đêm để sửa lại phần ghi chép, Trịnh Thừa Diễn đã biết đáp án từ lâu, hắn nghiêm mặt nói: “Tôi nói nghiêm túc đấy.”
Văn Nhạn Thư nói thêm một câu: “Tối hôm qua anh ăn cơm một mình à?”
Nói đến đây lại cảm thấy tủi thân, Trịnh Thừa Diễn bất đắc dĩ nói: “Nếu em đến thì sẽ thành ăn hai mình.”
Không biết có phải là áo giác hay không nhưng dường như hắn cảm thấy Văn Nhạn Thư đã liếc mắt nhìn mình một cái thật sâu, sau đó anh quay người rồi bước nhanh về phía huyền quan.
Lúc Trịnh Thừa Diễn đi theo ra ngoài thì Văn Nhạn Thư đã đổi giày xong và đang bước ra cửa, đáng tiếc là cả hai tay đều đang cầm đồ. Trịnh Thừa Diễn không đợi Văn Nhạn Thư mở miệng đã tiến đến hỗ trợ mở cửa, khi đụng vào vai anh, hắn còn ngửi thấy mùi nước hoa rất rõ ở cổ áo Văn Nhạn Thư.
Sự kì diệu của nước hoa có lẽ là ở chỗ này. Trịnh Thừa Diễn cam tâm bị nó dụ dỗ, nhưng lại không cam lòng người bị dụ dỗ là mình. Hắn rất tận hưởng cảm giác đụng chạm một cách lơ đãng này. Nếu lại đến gần hơn một chút thì mũi hắn có thể chạm vào vành tai của Văn Nhạn Thư.
Nhưng mọi thứ đã vượt quá mức bình thường, hắn cũng sợ Văn Nhạn Thư chạy trốn cho nên đã cố gắng tuân thủ các quy tắc và làm cho hành vi của mình có vẻ hợp lý: “Nhạn Thư, nếu hôm nay tan làm sớm thì về nhà đi, Mocha rất nhớ em.”
Văn Nhạn Thư bị tiếng mèo kêu vang dưới chân kéo lý trí trở về. Anh quay đầu theo hơi thở bên tai mình, hai người gần gũi như vậy, không cần mở miệng cũng có thể đọc hiểu từ ánh mắt đối phương, nhưng anh vẫn lựa chọn không nói ra: “Tan tầm tôi sẽ đến gặp anh.”
Cửa đóng lại, Trịnh Thừa Diễn đứng cạnh tủ giày chờ cho mùi nước hoa kia tan đi mới ngồi xổm xuống, nắm lấy cái đuôi của Mocha vừa quét qua bắp chân mình rồi nói: “Nếu vừa rồi tao không kiềm chế thì hôm nay em ấy đã không thể đi tham dự hội đánh giá rồi.”
Không biết Văn Nhạn Thư danh tiếng đồn xa có đến muộn mười phút không, nhưng dù sao thì Trịnh Thừa Diễn cũng đến chậm hơn mười phút so với bình thường. May mà hắn không cần phải chen chúc, còn có thể thờ ơ quan sát mấy người nhân viên đang lo lắng bấm nút thang máy rồi dương dương tự đắc một lúc.
Vưu Lâm đã cầm bản ghi chép đứng đợi sẵn ở tầng ba mươi, trên bàn còn bày cả bữa sáng đang nóng hầm hập.
Trong phòng rất ấm áp, Trịnh Thừa Diễn cởi áo khoác ra rồi vắt nó lên lưng ghế dựa, sau đó hắn uống một ngụm cà phê cho nhuận giọng rồi vừa ăn sáng vừa nghe Vưu Lâm báo cáo lịch trình ngày hôm đó.
Hôm nay nhịp nói của Vưu Lâm có chút nhanh, Trịnh Thừa Diễn còn chưa ăn xong thì cô đã báo cáo xong hết từ đầu đến cuối lịch trình: “Bảy giờ đêm mai ngài sẽ ăn tối với nhà sản xuất Tây Hà, ngài đừng quên giao lưu với người ta, báo cáo hết.”
Nhắc đến Tây Hà hắn lại nhớ đến Hi Hòa, Trịnh Thừa Diễn nói: “À đúng rồi, hai giờ chiều nay Ninh Lạc của bên giải trí Hi Hòa sẽ qua đây quay thử, cô tìm người dẫn cậu ta đi đi.”
Vưu Lâm trả lời với giọng khàn khàn, xuất phát từ sự quan tâm đến nhân viên, Trịnh Thừa Diễn hỏi thăm một câu: “Cô không khỏe hả?”
Vưu Lâm bật cười: “Không sao đâu ạ, tối hôm qua tôi cãi nhau với bạn trai một trận ấy mà.”
Trịnh Thừa Diễn nắm lấy những cánh hoa tử la lan khô héo, nói: “Cãi nhau không phải còn dễ nhìn ra vấn đề hơn là yên lặng à?”
Vưu Lâm nghe ra hắn đang ám chỉ gì đó, chần chờ nói: “Ý sếp là…”
Trịnh Thừa Diễn cầm lấy một quyển tài liệu, cầm bút bắt đầu tiến vào trạng thái làm việc: “Quay về chỗ ngồi uống miếng nước rồi điều chỉnh lại tâm lý một chút đi.”
Hơn mười hai giờ rưỡi, Văn Nhạn Thư và các đồng nghiệp đã hoàn thành các bước cuối cùng cho buổi đánh giá, không những mời mọi người dùng bữa ở gần đó mà còn đóng gói trà chiều cho mọi người mang về nhà.
Khương Nhĩ kiểm kê lại một lần, nói: “Sao lại nhiều hơn một phần thế này?”
Văn Nhạn Thư lập tức cầm lấy hai phần trà, nói: “Vì giảng viên chủ trì thương hắn tự mình vất vả.”[1]
Họ phân công nhau hành động ở bãi đỗ xe, có người về công ty tăng ca, có người thì được về nhà nhàn hạ. Văn Nhạn Thư đêm hôm trước còn tỉ mỉ săn sóc mà đưa người về đến cửa tiểu khu, hôm nay đã bỏ lại Khương Nhĩ mà nghênh ngang rời đi.
Anh không quay về công ty, cũng không quay về dinh thự Tinh Đàm nổi tiếng mà đến IDR theo lịch hẹn trước khi khởi hành vào buổi sáng. Không những thế anh còn tìm một lý do rất tốt cho bản thân, anh không thể hoàn thành buổi trà chiều một mình.
Lúc đến đoạn dốc xuống để tới dưới tầng của IDR, anh đạp phanh, tiếng rít của lốp xe cọ sát xuống đất bị đài phun nước trước cửa át đi.
Đồ uống nóng hổi bên người lắc lư trong cốc nhựa do phanh gấp, cũng giống như nhịp tim cuồng bạo của Văn Nhạn Thư lúc này.
Cách đó vài mét, một chiếc taxi bắt đầu rời đi, một ngôi sao nhỏ ở tuyến mười tám đến kính râm khẩu trang cũng không dùng từ trên xe đi xuống, sau đó nghênh ngang tiến vào bên trong tòa cao ốc IDR.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...