“Tin tưởng.”
Văn Nhạn Thư đã thêm từ này vào cột giữa của cuốn sách công thức nhưng khi đặt nó cùng một chỗ với các từ xúc động, xâm chiếm và dục vọng thì lại có vẻ không hợp lắm. Nếu điều chế thất bại thì có lẽ phần bình luận về mùi hương sẽ bị công kích bởi câu “Ngu dốt”.
Nhưng tối ngày hôm qua anh đã có ý nghĩ này với Trịnh Thừa Diễn, cho dù là bị hắn ôm ấp hay trêu đùa thì khi anh thấy Trịnh Thừa Diễn đứng dưới ngọn đèn màu sắc dịu dàng hỏi anh có tình nguyện tin tưởng hắn lần nữa không, anh vẫn chọn quay đầu lại và bước về phía đối phương.
Có lẽ là dựa vào phán đoán tin tức vô cùng chính xác lần trước nên dù cho anh trải qua kiểu xâm lược tương phản mạnh mẽ đến thế nào thì anh cũng không thể phủ nhận một điều là: Câu nói “Đừng sợ” mà Trịnh Thừa Diễn nói vào ngày họ kết hôn đã khiến anh cảm thấy vô cùng an tâm.
Và khi họ cùng nhau đi ngủ trên giường vào đêm qua, Trịnh Thừa Diễn thật sự không hề bắt nạt anh như anh nghĩ. Anh nằm sát mép giường, quay lưng về phía hắn. Chờ đến khi tất cả sự đề phòng của anh dần hạ xuống, trong lúc anh đang mơ màng ngủ lại cảm thấy bàn tay của Trịnh Thừa Diễn đang giúp anh chỉnh lại chăn phía sau lưng.
Cửa sổ lớn đón gió và nắng cuối thu, Văn Nhạn Thư ở trong hoàn cảnh như vậy mà rơi vào trong ưu phiền với việc điều chỉnh lại dữ liệu công thức, hoa diên vĩ, mộc dược và cây nhục đậu khấu.
Khi một loại nước hoa xuất hiện, thường chỉ có khoảng hơn chục thành phần với các đặc tính rõ ràng được ghi trên bao bì sản phẩm và mục giới thiệu trên phần trang chủ của website, nhưng để có thể sử dụng được thì phải phối đến mấy chục thậm chí là mấy trăm loại.
Văn Nhạn Thư bây giờ đã suy nghĩ rất kỹ lưỡng, dù là mùi hương nồng đậm hay thoang thoảng nhẹ nhàng thì đều không phù hợp với Trịnh Thừa Diễn, phải mãi đến khi hương thơm từ từ giống với cảm giác anh mong muốn thì anh mới điền một phần giá trị xác định vào bảng rồi đóng sổ lại, tiếp tục thực hiện công việc tiếp theo.
Còn bài giảng cho hội đánh giá, Văn Nhạn Thư đã hoàn thiện nó được bảy bảy bốn chín ngày. Anh cứ nghĩ mình có thể xả hơi và ngồi đợi đến cuối tháng, ai ngờ lúc chuẩn bị tan làm, trưởng phòng đột nhiên gọi anh đến để mở một cuộc họp, thông báo buổi đánh giá sẽ tạm thời được thêm một mục trải nghiệm hương thơm.
Điều này có nghĩa là tất cả các phân đoạn đặt ra đều phải bố trí thời gian lại một lượt. Sau khi tan họp, Văn Nhạn Thư đến gặp trưởng phòng để hỏi nguyên nhân, trưởng phòng nói: “Vì những người được mời đến hội đánh giá để trải nghiệm nước hoa này không chỉ là những người đam mê nước hoa mà còn có cả những người ngoài nghề nữa. Ý của công ty là muốn mở rộng phạm vi khách mời.”
Văn Nhạn Thư là giảng viên chuyên biệt nên công việc cũng phải làm nhiều nhất. Trưởng phòng thấy mặt anh lộ ra sự mệt mỏi liền nói: “À đúng rồi, ngày mai tổ nước hoa sẽ đón một người mới. Hay là để cậu ta đi theo cậu học tập đi, cậu có việc vặt gì cũng có thể quăng cho cậu ta để cậu ta luyện tập.”
Nói nghe thật là dễ dàng, người mới thì cũng có người có năng lực, cũng có kẻ vụng về, chỉ biết lửa cháy đổ thêm dầu. Văn Nhạn Thư quay về phòng chế hương thu dọn đồ đạc, suy nghĩ một lúc lại ngồi vào chỗ rồi lấy ra một tờ giấy trắng, vừa làm bạn với hàng nghìn ngọn đèn ngoài cửa sổ vừa viết đề cương huấn luyện cho người mới.
Một khi bận rộn liền quên thời gian, chỉ đến khi điện thoại để bên cạnh rung lên Văn Nhạn Thư mới dừng bút. Anh không đợi Trịnh Thừa Diễn nói chuyện đã mở miệng trước: “Tôi quên mất không báo về nhà hôm nay tôi phải tăng ca.”
Ở nhà, Trịnh Thừa Diễn suy nghĩ một chút rồi nói: “Đã ăn cơm chưa?”
Bên phía Văn Nhạn Thư chỉ có tiếng lật giấy sột soạt: “Chưa ăn, anh ăn trước đi, tôi sẽ giải quyết bữa tối ở nhà ăn của công ty.”
Mocha lại tới quấy rối, Trịnh Thừa Diễn đợi nó vừa há mồm là nhét miếng cá đã được gỡ xương vào miệng nó, vừa kịp lúc ngăn lại tiếng kêu hăng hái của Mocha: “Hôm nay tình cờ là tôi cũng phải tăng ca, hay là tôi qua đón em nhé?”
Văn Nhạn Thư dễ bị phân tâm khi nói chuyện điện thoại, đầu óc trống rỗng một lát rồi ghi nội dung chèn vào giữa hai dòng: “Không cần đâu vì tôi đoán có lẽ tôi sẽ bận đến muộn.”
Cúp điện thoại, Trịnh Thừa Diễn đứng cạnh bàn ăn, sững người trong vài giây, mãi đến khi Mocha ăn xong miếng cá rồi kéo vạt áo hắn thì hắn mới lấy lại tinh thần. Trịnh Thừa Diễn bóp bóp mặt nhóc mèo: “Ngày ấy ở trên giường đáng yêu biết bao, sao giờ lại trở nên lạnh lùng quá thế nhỉ?”
Bữa ăn mà dì giúp việc để trong nồi vẫn còn bốc khói, Trịnh Thừa Diễn lấy bình giữ nhiệt được một nhãn hàng tặng hồi trước ra khỏi tủ bát, sau đó hắn để đồ ăn vào từng tầng của bình.
Trịnh Thừa Diễn tùy tiện gói hai phần đồ ăn rồi cầm một túi to ra cửa. Trước khi đi, hắn đẩy con mèo đang đi theo trở về, hơi ngồi xổm xuống khuyên nhủ: “Phải làm sao bây giờ, em ấy muốn tách hai việc đó ra, nhưng em ấy đi đâu để có thể hiểu được những cảm xúc này chứ? Nhưng mày cũng không thể ngăn cản tao, hiểu chưa?”
Mocha vẫn đang đặt móng lên cánh cửa, Trịnh Thừa Diễn kiên nhẫn kéo chân nó về: “Mày ngoan nào, tao không làm loạn đâu.”
Dường như Mocha bị câu “ngoan nào” làm cho vô cùng thoải mái, nó lùi về sau, không tiếp tục ầm ĩ nữa. Trịnh Thừa Diễn suy nghĩ, mơ hồ nhớ ra lúc ấy Văn Nhạn Thư nghĩ nát óc cũng chỉ có thể dùng một câu này để dỗ mèo, hắn tự hỏi không biết bản thân anh có thích được dỗ dành hay không.
Đèn đã sáng lâu lắm rồi, Trịnh Thừa Diễn lái xe đến trụ sở chính công ty Nafeli. Đường đi buổi tối sau khi hết giờ cao điểm rất thoáng đãng, hắn lái xe rất nhanh, chưa đến hai mươi phút đã đến tầng dưới toà nhà.
Vì không có lịch hẹn trước nên Trịnh Thừa Diễn vừa đến quầy lễ tân đã bị chặn lại. Danh thiếp cũng không dùng được, hắn đành phải biến từ tạo bất ngờ thành cầu xin giúp đỡ, điện thoại vừa thông đã nói Văn Nhạn Thư xuống tầng đón mình.
Trong khi đợi anh xuống, một cô gái ở quầy lễ tân nhỏ giọng hỏi: “Thưa ngài, ngài và tổ trưởng Văn có quan hệ như thế nào vậy ạ?”
Trịnh Thừa Diễn đang cầm điện thoại di động đã tắt màn hình nhưng không cho vào túi, tay hắn đặt lên mép bàn khiến chiếc nhẫn cưới rực rỡ dưới ánh đèn chùm: “Vậy thì phải xem em ấy nói thế nào.”
Còn chưa khoe khoang được hai lần thì cửa thang máy cách đó không xa cũng mở ra, Văn Nhạn Thư dứt khoát khoác áo khoác trắng đi xuống đón. Trịnh Thừa Diễn chưa bao giờ thấy Văn Nhạn Thư ăn mặc như vậy, bàn tay đang để trên mặt bàn của hắn nắm lại thành quyền, móng tay cào vào lòng bàn tay, cảm giác ngứa ngáy như xuyên thẳng vào tim hắn.
Văn Nhạn Thư đi đến chỗ hắn: “Sao anh không đi lên?”
Trịnh Thừa Diễn buông thõng tay, nhét điện thoại vào túi: “Tôi chưa có đăng ký tên nữa.”
Văn Nhạn Thư nghe vậy liền quay đầu ý bảo “Tôi sẽ đưa anh ấy lên” với cô gái ở quầy lễ tân, sau đó vươn tay về phía Trịnh Thừa Diễn định giúp hắn cầm ít đồ.
Trịnh Thừa Diễn cố ý hiểu lầm, hắn nâng tay nắm lấy tay anh: “Đi thôi.”
Trước mặt đồng nghiệp, phản ứng của Văn Nhạn Thư luôn chậm hơn một nhịp. Việc đầu tiên anh làm không phải là gạt ra mà là xoay người đi trước đối phương, dẫn hắn chạy nhanh về hướng thang máy.
Sau khi cửa thang máy đóng lại, Văn Nhạn Thư mới thở phào nhẹ nhõm. Trịnh Thừa Diễn bật cười: “Đâu đến mức phải vậy đâu, em chủ động đưa đến mà sao cứ làm như tôi đang ép em vậy hả?”
Lòng bàn tay hai người vẫn còn dính cùng một chỗ, nhưng thấy mọi người đều đã nhìn thấy rồi, giờ có bỏ ra thì cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Văn Nhạn Thư không còn gì để nói: “Tôi định giúp anh cầm đỡ đồ đạc thôi, anh mang gì đến vậy?”
“Lúc tan làm thuận tiện xuống nhà ăn công ty gói ít đồ ăn, vừa hay có hai phần nên tôi xách nó đến đây ăn cùng em.” Trịnh Thừa Diễn nói: “Mấy người trực quầy lễ tân ở công ty em có phải là không có mắt nhìn người không? Nếu để cho nhân viên bên IDR biết giám đốc của họ bị người của Nafeli ngăn ở ngoài cửa, có lẽ vụ này sẽ biến thành câu chuyện cho mỗi buổi trà dư tửu hậu mất.”
Văn Nhạn Thư như thói quen mà nhìn lên những con số ở màn hình điện tử trong thang máy: “Anh chưa từng tới đây, các cô ấy thấy mặt anh lạ lạ nên chặt chẽ hơn chút cũng là chuyện bình thường.”
Trịnh Thừa Diễn thuận thế nói: “Vậy về sau tôi sẽ đến thăm em nhiều hơn.”
Văn Nhạn Thư giờ mới biết mình trúng kế, vừa lên đến tầng mười hai anh đã rụt tay lại, việc nghiêng người nhường đường cho người khác đi trước cũng bị lược bỏ, cửa thang máy vừa mở liền vọt ra ngoài trước.
Đèn của khu vực văn phòng bên bộ phận tiếp thị vẫn còn sáng, vẫn còn một số người đang bận rộn làm việc. Văn Nhạn Thư dẫn Trịnh Thừa Diễn đi về một hướng khác, phòng điều chế hương yên tĩnh nằm độc lập phía cuối hành lang, diện tích phòng đó cũng là lớn nhất.
Trước kia Trịnh Thừa Diễn không hề hỏi đến công việc của Văn Nhạn Thư, hôm nay là lần đầu tiên hắn đến đây, cảm thấy có hơi khang khác so với tưởng tượng của bản thân: “Mỗi ngày em đều yên lặng ở trong phòng điều chế hương như vậy à?”
Gió càng về đêm càng mạnh, Văn Nhạn Thư khép cửa sổ kín hơn chút: “Tất cả mọi người đều không khác lắm, vì mỗi nhà điều chế nước hoa của Nafeli đều có một phong cách sáng tạo khác nhau, chỉ khi tất cả mọi người trong công ty hợp tác nghiên cứu và chỉ định phát triển sản phẩm chủ đề thì tôi mới ở lại phòng điều hương số 1 thôi.”
Có một cái bàn vuông nhỏ màu trắng sữa dựa vào tường, Trịnh Thừa Diễn để ý thấy trên mặt bàn có ly thủy tinh đựng hoa quả sấy khô và một giá đỡ điện thoại di động. Hắn nghĩ có lẽ đây là bàn ăn cơm liền để bình giữ nhiệt lên đó: “Vậy bình thường em ở lại phòng điều chế hương để nghiên cứu sản phẩm gì thế?”
Văn Nhạn Thư thu dọn chai lọ dùng trong quá trình chế tạo hương thơm, kẹp đề cương đào tạo chưa viết xong vào sổ công thức rồi nói: “Phòng điều chế hương độc lập là để chế tạo ra những sản phẩm độc lập, từ nguồn cảm hứng, ý tưởng thiết kế đến công thức nước hoa đều là của riêng mình. Mặc dù sản phẩm làm ra vẫn sẽ mang tên của thương hiệu Nafeli nhưng cột ghi tên nhà điều chế nước hoa thì chỉ có tên của người điều chế ra loại nước hoa đó thôi.”
Giọng điệu của Văn Nhạn Thư khi nói ra những lời này rất nhẹ nhàng, cẩn thận nghe còn có thể nhận ra ý cười trong đó, nhưng khi Trịnh Thừa Diễn bày đồ ăn xong rồi ngẩng đầu nhìn anh lại chỉ thấy vẻ mặt anh rất dịu dàng, miệng còn có một độ cong hơn bình thường.
Có vẻ như bắt gặp khuôn mặt tươi cười của Văn Nhạn Thư còn khó khăn hơn là sự kiên nhẫn hay hài lòng, Trịnh Thừa Diễn vừa mở nắp hộp giữ nhiệt vừa nói: “Hình như tôi rất ít khi thấy em cười.”
Văn Nhạn Thư đang cởi áo khoác được một nửa thì bị câu này làm cho choáng váng, anh chậm rãi rút tay từ trong tay áo ra: “Cũng tại không có chuyện gì đáng vui mừng cả.”
Trong lúc đó Trịnh Thừa Diễn đang lần lượt xới cơm vào hai bát: “Chuyện gì mới có thể khiến em vô cùng vui vẻ đấy? Chuyện Mocha mang bầu mèo con có được tính không?”
Mặt Văn Nhạn Thư thoáng hiện nét kinh ngạc, sau khi nhận ra đối phương đang trêu chọc mình, anh lại tiếp tục nói với ngữ điệu nhạt nhẽo: “Mèo đực thì sao mà mang thai được.”
Anh rửa xong tay thì ngồi xuống bàn vuông đã được Trịnh Thừa Diễn bày biện đầy đủ ba món ăn và một món canh. Anh nhận lấy đôi đũa hắn đưa đến, bỗng cảm thấy có chút không phù hợp, lại gắp một miếng cá bỏ vào miệng, vừa nhấm nháp vừa cúi đầu nhìn hoa văn trên viền bát: “Không phải anh nói anh đóng gói đồ ăn của nhà ăn công ty à? Dì Lý cũng bị anh rước đến IDR rồi hả?”
“Vớ vẩn, nếu không làm vậy thì sao tôi có thể bịa ra chuyện làm thêm giờ được?” Trịnh Thừa Diễn chuyển đĩa cá bơn đến bên cạnh Văn Nhạn Thư: “Em thì sao, hôm nay bận gì đến tận tối muộn vậy?”
Văn Nhạn Thư đã đói bụng từ lâu, anh bưng bát lên rồi vùi đầu vào đĩa rau: “Ngày mai có một người mới sẽ đi theo tôi học việc nên tôi muốn gấp rút soạn ra vài nội dung đào tạo.”
Không nên để tổ trưởng tự mình dẫn dắt người mới như vậy chứ? Trịnh Thừa Diễn quan tâm nói: “Nó có gây ảnh hưởng đến việc chế tạo hương thơm độc lập không?”
Văn Nhạn Thư rất khó làm cùng lúc hai công việc, anh gạt hạt tiêu rắc trên thịt cá, không nghĩ ngợi gì đã mở miệng nói ra ý nghĩ thật: “Không sao đâu, gần đây nguồn cảm hứng của tôi rất tốt.”
Anh nói xong liền ngẩng đầu lên nhìn, nhưng chỉ một lát rồi lại gục đầu xuống.
Trịnh Thừa Diễn nhận ra tai anh có dấu hiệu đỏ lên: “Có phải em thấy nóng không? Hay là mở cửa sổ lớn một chút nhé?”
Văn Nhạn Thư ngậm đầu đũa, cảm thấy miệng lưỡi mình cũng đều tê dại: “Không có gì, tại tôi cắn phải hạt tiêu ấy mà.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...