Editor: Mứt chanh
Đúng là Lâm Lê cho rằng bà dì của Mạnh Thử Hàn tới.
Kết quả băng vệ sinh mua về rồi, Mạnh Thử Hàn thì thầm mà nói một câu: "Á, em xem nhầm rồi, không phải bà dì đến."
Lâm Lê đẩy ngã bàn, thứ này còn có thể xem nhầm sao?
Trong đầu đây là thêm bột nêm mới xem sai sao?
Nhưng Mạnh Thử Hàn không để Lâm Lê ở vấn đề này rối rắm lâu mà là chuyển đề tài thẳng thừng: "Lê tỷ, buổi tối chị lại đây cũng chỉ là mua cho em túi táo thôi sao?"
Bởi vì sự tình hôm nay quá nhiều, lực đánh vào cũng quá lớn làm cho Lâm Lê thiếu chút nữa quên mất chính mình đến nơi này làm gì.
Bị Mạnh Thử Hàn nhắc nhở như vậy, cô mới nhớ tới.
"Trưa ngày mai lúc 11 giờ, hội quán Tân Hà phòng 322 có một bữa tiệc." Lâm Lê nói, còn trừng mắt nhìn Mạnh Thử Hàn "Cần phải đi."
?
Cái gì mà bữa tiệc?
Từ khi Mạnh Thử Hàn bị bệnh cho đến bây giờ, đúng là Lâm Lê không cùng cô nói qua công việc cùng sự tình gì, nên bữa tiệc này cũng tự nhiên là không biết.
Lâm Lê giải thích cùng Mạnh Thử Hàn: " Phim điện ảnh mới 《gấu trong lửa 》của đạo diễn Trương Hòa Bình đang tuyển diễn viên, em cũng nên đi chứ?"
《gấu trong lửa 》? Mạnh Thử Hàn sửng sốt, phim điện ảnh này gần đây thật sự hot, này cũng không phải phim thương mại mà là phim văn nghệ, huống chi đạo diễn bộ điện ảnh này là Trương Hòa Bình.
Vị đạo diễn Trương Hòa Bình này cũng coi như truyền kỳ, 5 năm chỉ quay một bộ điện ảnh nhưng chỉ cần sản xuất thì nhất định sẽ đoạt giải.
Đoạt giải đối với diễn viên mà nói chính là khẳng định lớn nhất.
Cho nên mới có nhiều diễn viên như vậy muốn tranh thủ đến đoàn phim của Trương Hòa Bình, cho dù là vai phụ cũng là tranh đoạt thật sự.
Nhìn sắc mặt của Mạnh Thử Hàn, Lâm Lê liền biết Mạnh Thử Hàn khiếp sợ rồi.
Cô tiếp tục nói: "Nếu có thể tranh thủ đến vai phụ của phim, giải thưởng vai phụ xuất sắc nhất kia cũng đủ tẩy trắng em một ít, ít nhất không ai nói em không có kỹ thuật diễn."
Mạnh Thử Hàn thản nhiên mà liếc Lâm Lê một cái: "Bọn họ cũng có thể nói là đạo diễn Trương mắt mù."
Lâm Lê bị nghẹn một chút.
Tuy nhiên mơ ước của Mạnh Thử Hàn chính là có thể trở thành một diễn viên ưu tú, hiện tại cơ hội liền ở ngay trước mặt, cô không có khả năng không đi tranh thủ cho dù không thể tẩy trắng, cô cũng muốn nếm thử bộ phim này một chút.
Cô sờ sờ cằm, "Được, đến lúc đó em gọi xe qua đi cùng chị." Ngón tay cô vuốt ve ở áo ngủ, nhàn nhạt hỏi: "Đạo diễn Trương sẽ đi loại bữa tiệc này sao?"
"Đương nhiên, chị hỏi thăm qua, mấy lão cáo già Đỉnh Minh kia muốn đem người mình nhét vào đoàn phim, không nghĩ tới vừa vặn bị chị nghe thấy, chị thật vất vả mới tranh thủ cho em cơ hội này." Lâm Lê rũ mắt nhìn chằm chằm điện thoại mình, móng tay ở trên màn hình có chút rung rung, "Hơn nữa, nghe nói người đầu tư cũng đi."
......
Ngày 13 tháng 9 là tết trung thu.
Cơ bản là ngày nghỉ, nhưng phố xá lại náo nhiệt lên, trung thu mỗi năm một lần cũng là thời cơ kiếm tiền tốt.
Tiệm lẩu bên cạnh Hội quán Tân Hà đã lần thứ ba tới khuyên Mạnh Thử Hàn đi vào ngồi, Mạnh Thử Hàn toàn bộ đều cự tuyệt.
Bởi vì mang theo khẩu trang cùng mũ lưỡi trai,cô chỉ cần không nói lời nào cũng không ai có thể nhận ra cô.
Nghĩ nghĩ, cô lại đem vành nón đè ép thấp một chút.
11 giờ, hương vị lẩu bay ra kích thích vị giác của cô, chờ một lát khi bữa tiệc kết thúc,cô cũng mang theo Lâm Lê đi ăn lẩu.
Một chiếc xe taxi ngừng ở trước mặt Mạnh Thử Hàn, Lâm Lê trang điểm nhàn nhạt từ trong xe ra tới.
Lâm Lê vừa thấy Mạnh Thử Hàn liền nhíu mày, há mồm liền lải nhải lên: "Cô nãi nãi của tôi ơi, em đây là đi tham gia thế vận hội mùa đông sao? Quần vận động với trang điểm nhàn nhạt, cái dạng này như em như thế nào để đạo diễn Trương cùng người đầu tư thấy em đẹp đây?"
Mạnh Thử Hàn tới gần Lâm Lê,cúi người xuống, kéo khẩu trang lộ ra khuôn mặt, cô cười, thấp giọng nói: "Không chỉ có như vậy, em còn không có trang điểm đây."
Lâm Lê: "......"
Em còn kiêu ngạo đúng không!
Này cũng không phải tới tham gia xem mắt, Mạnh Thử Hàn liền tùy tiện mặc một bộ quần áo, cũng miễn cho ăn mặc hoa hòe lộng lẫy bị người ta nhận ra, sau đó lại bị bôi đen.
Việc đã đến nước này, Lâm Lê cũng không có khả năng đi mua quần áo khác, nếu là có công phu kia, nói không chừng vai diễn đều sắp bị người ta đoạt đi mất rồi.
Lâm Lê bất đắc dĩ trợn trắng nhìn Mạnh Thử Hàn, sau đó kéo tay cô đi về phía phòng 322.
Đem Mạnh Thử Hàn đưa đến bên ngoài phòng, Lâm Lê không quá yên tâm mà giao phó một câu: "Nếu có người động tay động chân,em cũng đừng tức giận, trước chịu đựng, sờ một chút cũng sẽ không rớt miếng thịt nào đâu."
Mạnh Thử Hàn nheo mắt, trên mặt là dáng vẻ ngoan ngoãn.
Trách không được để cô ăn mặc đẹp, nguyên lai là muốn dùng mỹ nhân kế đây mà.
Hai người đi vào, tuy rằng là đến sớm nhưng phòng bên trong cũng có mấy nữ minh tinh cùng mấy lão tổng bụng phệ.
Đạo diễn Trương mang theo mũ lưỡi trai ngồi ở trong góc, sắc mặt đen tối không rõ.
Mạnh Thử Hàn vừa thấy Trương Hòa Bình giống như là con ngựa hoang thoát cương, như thế nào cũng kéo không được, cô buông tay Lâm Lê liền chạy tới ngồi ở bên cạnh Trương Hòa Bình, nhanh chóng từ trong túi xách lấy ra giấy viết.
"Đạo diễn Trương đạo diễn Trương, tôi là fan điện ảnh của ông, có thể ký tên được không?"
Mạnh Thử Hàn đáng thương vô cùng mà giương mắt nhìn, đôi mắti liễm diễm đào hoa,sắc mặt Trương Hòa Bình bất thiện liếc mắt nhìn cô, sau đó đem đầu quay về hướng khác.
Mạnh Thử Hàn: "......"
Xấu hổ.
Ngồi ở bên cạnh Vương tổng là nữ minh tinh Từ Kiều Kiều chọn nhánh hoa lan cười rộ lên, Mạnh Thử Hàn đều có thể nhìn thấy trên mặt cô ta phấn rớt xuống một đống.
Từ Kiều Kiều cười nói với Vương tổng: "Cũng khó trách Mạnh tiểu thư liền biết đạo diễn Trương là đạo diễn lớn, này vừa tiến đến cũng chưa chào hỏi Vương tổng Lý tổng liền đi thẳng đến chỗ đạo diễn lớn nha."
Từ Kiều Kiều một ngụm một chút đạo diễn lớn, Trương Hòa Bình nghe thấy sắc mặt không tốt lắm.
Một nữ minh tinh khác ngồi bên người Lý tổng -Mộ Châu liền tương đối an phận, một câu đều không có nói qua, liên tiếp mà mời rượu Lý tổng.
Lâm Lê ở cửa nghiến răng nghiến lợi, nghĩ Mạnh Thử Hàn này luôn đem sự tình làm cho phức tạp, nếu có thể, cô muốn giúp Mạnh Thử Hàn ứng phó bữa tiệc này.
Mạnh Thử Hàn lười biếng mà trừng mắt nhìn Từ Kiều Kiều, Từ Kiều Kiều cũng không nghĩ đến Mạnh Thử Hàn, chỉ cần chiêu đãi tốt Vương tổng cùng Lý tổng, vai diễn này cũng liền dễ làm.
Như thế nào đạo diễn này lại ngoan cố, cho dù là người đầu tư.
Mạnh Thử Hàn thẳng lưng, dáng ngồi học sinh tiểu học mà ngồi ở bên cạnh Trương Hòa Bình, Trương Hòa Bình một câu cũng chưa nói, chính mình ở nơi đó ăn dưa chuột.
Cô đè thấp giọng, nói với Trương Hòa Bình: "Đạo diễn Trương, tôi đặc biệt thích bộ 《 tốc độ sinh tử 》, ngài ký tên cho tôi được không?"
《tốc độ sinh tử》 là bộ phim Trương Hòa Bình quay vào 5 nằm trước, khi đó nữ chính vẫn là ảnh hậu 2 lần Mạnh Chung Xu.
Tuy nhiên cũng vào 5 năm trước, Mạnh Chung Xu hồng nhan mất sớm, lại xem bộ phim kia cũng chỉ khiến con người ta bi thương.
Trương Hòa Bình khi đó còn nói qua, rốt cuộc tìm không ra một diễn viên có linh khí như Mạnh Chung Xu.
Đôi mắt Trương Hòa Bình giật giật, đại khái là nhắc tới bộ phim kia cũng nghĩ đến người kia, cho nên vẫn là kí tên cho Mạnh Thử Hàn.
Cô vui sướng mà lấy lên.
Bữa tiệc tiến hành trong chốc lát liền có người đẩy cửa tiến vào, Mạnh Thử Hàn còn đắm chìm trong loại vui sướng khi được thần tượng kí tên, chưa kịp ngẩng đầu xem.
Nghe Vương tổng cười nói câu: "Khương tổng, không phải không hợp ý nhau sao? Như thế nào bỗng nhiên lại lại đây không báo trước."
Lý tổng cũng là khách khí nói: "Khương tổng người bận rộn, còn có thể bớt thời giờ tới ăn bữa cơm, thụ sủng nhược kinh, thụ sủng nhược kinh a ha ha."
Ngay cả Trương Hòa Bình lạnh nhạt cũng nhịn không được giương mắt qua.
Mạnh Thử Hàn bên cạnh ông sớm đã ngây dại, đôi mắt dừng ở trước mặt, nhìn người đàn ông chậm rãi đi tới chỗ mình, đạm mạc nội liễm.
Người đàn ông trước mặt mặc áo sơ mi trắng, cà vạt lỏng le, trong tay ôm áo khoác tây trang.
Người đàn ông lớn lên đẹp trai, đôi mắt đen nhánh mà lại thâm thúy, đáy mắt tựa hồ là bao phủ cảm xúc nào đó, miệt mài theo đuổi cũng nhìn không ra.Đôi môi mỏng mím lại, không có một chút biểu tình nào trên khuôn mặt đẹp trai ấy, tuy nói không có biểu tình gì nhưng cũng không có vẻ lạnh nhạt, ngược lại biểu hiện ra thiếu niên thành danh kiêu căng.
Anh cũng thực sự xứng với sự kiêu ngạo ấy, năm ấy ba mươi tuổi thành tổng tài, người sáng lập đầu tư Tinh Quang Khương Kiền, ở ngành đầu tư sản xuất mà tồn tại, bên trong nói một không hai
Nguyên lai nhà đầu tư của bộ phim chính là vị này.
Khương Kiền chân dài bước qua, kéo ra ghế ngồi ở bên cạnh Mạnh Thử Hàn, lúc này trên mặt anh mới nhiều tia ý cười, môi mỏng gợi lên một cái tiểu độ cung tới.
Trương Hòa Bình cũng nhìn vào mắt, lãnh đạm mà nói: "Khương tổng, nghe danh đã lâu."
Khương Kiền cũng là khách khí trở lại: "Đạo diễn Trương, nghe danh đã lâu."
Vừa mới còn ngồi ở bên người Vương tổng Từ Kiều Kiều tâm tư linh hoạt lên, đầu tư bộ phim này đều là Khương Kiền đầu tư, nói nữa, Đầu Tư Tinh Quang chính là tượng trưng có tiền. Mấy năm nay Khương Kiền cũng đầu tư vào giới giải trí không ít, nếu có thể đủ leo lên người tổng tài Tinh Quang, đời này tài nguyên đều không cần sầu lo.
Nếu là Khương Kiền muốn khẳng định sẽ thực hot.
Thân mình Từ Kiều Kiều đi đến chỗ của Khương Kiền, chút động tác nhỏ này mọi người ở đây đều nhìn rõ ràng.
Trương Hòa Bình ôm tay, giống như trào phúng cười nhạo một tiếng.
Khương Kiền mặt mày bất động, ngược lại là nhìn về phía Mạnh Thử Hàn bên cạnh mình,anh nhàn nhạt mở miệng: "Cô không rót rượu cho tôi sao?"
Mạnh Thử Hàn: "?"
Ngài thiếu tay hay là sứt môi đây?
Trong lòng tuy rằng là nghĩ như thế này, nhưng Mạnh Thử Hàn vẫn là nghe lời rót rượu cho Khương Kiền, nhưng rót rượu vào li anh lại một ngụm không nhúc nhích.
Bữa tiệc này an tĩnh,qua 12 giờ liền tan.
Trương Hòa Bình là ước gì có thể rời đi, trước khi đi còn nói với Lý tổng: "Đừng đem đoàn phim của tôi khiến cho chướng khí mù mịt, người nào cũng mang vào bên trong!"
Lý tổng cười đồng ý.
Trong lòng Mạnh Thử Hàn nghĩ đến Lâm Lê, liền trước Khương Kiền một bước đi ra ngoài, ở một góc trong hành lang tìm được Lâm Lê đang ngồi xổm.
Nhìn thấy Mạnh Thử Hàn ra tới, Lâm Lê bắt lấy tay cô hỏi: "Thế nào? Bữa tiệc có thuận lợi không?" Cô mím môi, "Vừa rồi chị nhìn thấy Khương tổng của đầu tư Tinh Quang đi vào."
"Gặp được rồi, rất tuấn tú, so với minh tinh còn muốn soái hơn."
Lâm Lê: "...... Ai hỏi em cái này! Phim thế nào!"
"Không biết, Đạo diễn Trương tính tình lớn, phỏng chừng muốn ở lúc thử vai mới xác định."
Trong phòng, Vương tổng bụng bự kéo Khương Kiền lại, Khương Kiền không dấu vết mà đem tay mình từ trong khuỷu tay Vương tổng rút ra.
Vương tổng cũng không phát hiện nơi nào có vấn đề, hắn đè thấp thanh âm nói với Khương Kiền: "Khương tổng, nói thật ngài có phải đối với Mạnh Thử Hàn có ý tứ hay không? Ngài còn trẻ, tuy rằng nói ngài là thủ trưởng của tôi, nhưng vai vế ở chỗ này, ngài cũng kêu tôi một tiếng chú. Cho nên, đừng trách chú nhắc nhở ngươi một câu, người phụ nữ này vừa thấy liền không an phận, trên người bị bôi đen nhiều, tiến vào đoàn phim chính là mối họa."
Khương Kiền nhíu mày.
Đôi mắt anh hẹp dài đảo qua Vương tổng, giật giật môi, nhàn nhạt nói: "Ừ."
Anh lấy tây trang áo khoác, xả cà vạt đi ra ngoài, chẳng qua khi đi tới cửa, dư quang liếc mắt Mạnh Thử Hàn đang ngồi xổm nói chuyện trong một góc.
Anh cố ý khụ một tiếng.
Liền nhìn thấy trong một góc đầu vai người phụ nữ run lên, tâm tình anh tự nhiên tốt lên rất nhiều, đi về phía gara.
Mạnh Thử Hàn mang mũ cùng khẩu trang lên rồi để Lâm Lê đi về trước, chờ đến khi Lâm Lê đi rồi cô mới lén lút tới gara.
Trong Gara xe rất nhiều,nhưng cho dù là vậy cô vẫn liếc mắt một cái liền thấy được người đàn ông đứng trước xe Maserati.
Đôi tay người đàn ông bỏ vào túi quần tây, dáng người đĩnh bạt xốc, lưng thẳng tắp như là một cây thanh tùng.
Cô hô một hơi, chạy chậm qua.
Nghe được tiếng bước chân, Khương Kiền liền ngẩng đầu lên, đôi mắt đen có chút sắc thái khác thường.
Bên chỗ anh có người phụ nữ mang khẩu trang đang chạy tới, dù vậy vẫn có thể thấy được đôi mắt cong lên.
Cô chạy tới ngừng ở trước mặt Khương Kiền, ngữ điệu uyển chuyển mà hô một tiếng: "Ông xã ~"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...