“Thiện ý của Âm Dương học cung, ta xin ghi nhận, nhưng con gái ta vẫn còn nhỏ, tạm thời ta chưa muốn gả nó đi.” Diệp Đằng từ chối khéo léo.
Nghe thấy lời này, sắc mặt của lão giả mày trắng lập tức tối sầm lại.
“Nếu Diệp gia chủ đã nói vậy, ta cũng không cần vòng vo nữa.
Âm Dương học cung chúng ta đã ba lần đến thăm chính là vì Long mộ.”
“Nếu Diệp gia chủ biết điều, hãy nói cho chúng ta biết vị trí Long mộ.
Nếu không, khi động thủ, e rằng Diệp gia sẽ biến mất khỏi Long Thành.”
Diệp Đằng lạnh lùng đáp: “Bây giờ các ngươi không thèm giấu diếm nữa sao? Dùng lời mềm không được, giờ muốn dùng vũ lực phải không?”
“Ta nói thẳng cho ngươi biết, chỉ có một mình ta biết vị trí của Long mộ.
Nếu Diệp gia xảy ra chuyện, thì cả đời Âm Dương học cung các ngươi cũng đừng hòng biết được nơi chôn cất của nó.”
Lão giả mày trắng giận dữ nói: “Ngươi không cần phải đe dọa ta.
Dù chúng ta có tha cho ngươi, thì Thiên Ma giáo và các tông môn khác cũng sẽ không buông tha.
Thay vì để lợi ích rơi vào tay kẻ khác, sao không để Âm Dương học cung chúng ta hưởng lợi?”
“Đến lúc đó, Âm Dương học cung sẽ trở thành chỗ dựa của Diệp gia, gia tộc ngươi nhất định có thể trở lại thời kỳ huy hoàng trước đây.”
Diệp Đằng mỉm cười nhạt nói: “Diệp gia đã truyền thừa hàng nghìn năm, muốn quay lại như trước đây gần như là điều không thể.”
“Bây giờ điều duy nhất ta có thể làm là tuân thủ gia quy, bảo vệ Long mộ.
Nếu để Long mộ rơi vào tay các ngươi, ta e rằng không biết sẽ có bao nhiêu người phải chết.”
“Ngươi!”
Lão giả mày trắng còn muốn nói gì đó thì đột nhiên có một giọng nói vang lên.
“Cha.”
Khi giọng nói vang lên, chỉ thấy Diệp Linh Nhi dẫn Sở Vân từ ngoài bước vào.
Thấy Diệp Linh Nhi, Diệp Đằng ngạc nhiên, lập tức đứng dậy hỏi: “Linh Nhi, sao con lại về đây?”
Diệp Linh Nhi đáp: “Con nhận được thư của cha, lo lắng nên đã vội trở về.”
Lão giả mày trắng nhìn Diệp Linh Nhi lạnh lùng nói: “Ngươi về thì có ích gì? Ngươi chỉ là một học viên bình thường của Bắc Linh học viện.
Dù lão phu có giết ngươi, Bắc Linh học viện cũng chẳng dám làm gì lão phu đâu.”
“Vậy sao? Ngươi có thể thử xem.” Sở Vân lên tiếng.
Lão giả mày trắng đánh giá Sở Vân từ đầu đến chân, nhưng lại không thể nhìn ra tu vi của đối phương.
Lập tức hắn nói lạnh lùng: “Tiểu tử, đừng nghĩ rằng cố tình che giấu tu vi là ta không dám giết ngươi.
Ở tuổi ngươi, cao nhất cũng chỉ đến cảnh giới Nguyên Vũ mà thôi.”
“Muốn giết ngươi, đối với ta chẳng khác nào giết một con kiến.”
“Linh Nhi, hắn là ai?” Diệp Đằng nhìn Sở Vân hỏi.
Diệp Linh Nhi đáp: “Cha, hắn là Sở Vân, trưởng lão ngoại viện của Bắc Linh học viện.”
“Cái gì, Sở Vân?”
Nghe lời này, lão giả mày trắng giật mình kinh hãi.
Chỉ thấy hắn chậm rãi đứng dậy, nhìn Sở Vân nói: “Ngươi chính là Sở Vân, ngươi đã giết hai vị trưởng lão của Âm Dương học cung chúng ta?”
Từ khi Sở Vân giết chết hai trưởng lão và hơn trăm học viên của Âm Dương học cung khi họ tấn công gia tộc hắn, danh tiếng của Sở Vân đã vang dội khắp Âm Dương học cung.
Sở Vân nói: “Họ đáng chết, dám động vào gia tộc của ta, chẳng khác gì tìm cái chết.”
Ánh mắt lão giả mày trắng trở nên sắc bén, hắn nói: “Nghe nói ngươi đã đạt đến cảnh giới Thiên Vũ?”
Trận chiến ở thành Nam Dương đã khiến tu vi thực sự của Sở Vân bị phơi bày hoàn toàn.
Vì vậy, hầu hết người của Âm Dương học cung đều biết hắn đã đạt đến Thiên Vũ cảnh.
Sở Vân thản nhiên nói: “Ngươi có thể thử xem.”
Lão giả mày trắng đánh giá Sở Vân một lần nữa, nhưng không thể nhìn ra tu vi của hắn.
Hắn nói lạnh lùng: “Được, hôm nay nể mặt ngươi, ta sẽ không làm khó Diệp gia, nhưng chuyện này Âm Dương học cung chúng ta sẽ không bỏ qua đâu.”
Hắn chỉ là một võ giả Địa Vũ cảnh, không dám đối đầu với Sở Vân.
Nếu Sở Vân thực sự đã đạt đến cảnh giới Thiên Vũ, thì đấu với hắn chỉ có đường chết.
Vì vậy, lão giả mày trắng nghĩ rằng thà quay về tìm cường giả Thiên Vũ hỗ trợ còn hơn.
Thấy lão giả rời đi, Sở Vân cũng không ngăn cản, bởi hắn chẳng đáng để giết một võ giả Địa Vũ cảnh.
Sau khi lão giả mày trắng rời đi, Diệp Linh Nhi nhìn Diệp Đằng, lo lắng hỏi: “Cha, người không sao chứ? Họ có làm khó người không?”
Diệp Đằng mỉm cười, vuốt tóc nàng rồi nói: “Cha đã quen rồi, cùng lắm là chết thôi, cha chỉ lo lắng cho con.”
“Con sao không ở lại học viện, có Bắc Linh học viện làm chỗ dựa, bọn chúng không dám làm gì con đâu.”
Diệp Linh Nhi đáp: “Con vào Bắc Linh học viện từ đầu cũng vì muốn bọn họ bảo vệ gia tộc chúng ta.
Nếu ngay cả họ cũng không thể bảo vệ nổi, thì con ở lại đó làm gì nữa.”
Diệp Đằng thở dài: “Tất cả đều tại cái Long Mộ này gây họa, chuyện đã qua lâu rồi mà không ngờ vẫn có người nhớ đến.”
Diệp Linh Nhi nói: “Cha, chẳng lẽ người chưa từng nghĩ đến việc giao bộ hài cốt của Thần Long cho người khác sao? Vì canh giữ Long Mộ mà gia tộc chúng ta đã mất đi nhiều người rồi.”
Diệp Đằng thở dài đầy bất lực: “Con nghĩ cha không muốn sao? Nhưng con có biết không, một khi hài cốt Thần Long xuất thế, chắc chắn sẽ gây ra tranh đoạt khắp nơi.”
“Nhất là khi hài cốt đó có thể rèn ra những thần binh lợi hại nhất thiên hạ.
Nếu những kẻ đó dùng để giết hại vô tội, thì chẳng phải chính là tội lỗi của gia tộc chúng ta sao?”
“Nhìn xem chúng ta mải nói chuyện mà quên mất bằng hữu của con rồi.”
Lúc này, Diệp Đằng nhìn Sở Vân, cười hỏi: “Vừa rồi ta nghe con gái nói, ngươi là trưởng lão ngoại viện của Bắc Linh học viện?”
Thực lòng mà nói, ông vẫn chưa tin.
Sở Vân trông quá trẻ, mà Bắc Linh học viện lại là một thế lực hàng đầu tại Thanh Châu.
Trong học viện, ít nhất các trưởng lão cũng phải đạt đến cảnh giới Địa Vũ, nhưng Sở Vân trông chỉ khoảng mười lăm tuổi.
Diệp Linh Nhi nói: “Cha, con nói thật đấy, hắn chính là trưởng lão ngoại viện của Bắc Linh học viện.
Hắn đã giết hai vị trưởng lão của Âm Dương học cung, còn phế đi tu vi của một người nữa, tất cả đều là sự thật.
Hắn không phải người thường đâu.”
“Cái gì?”
Diệp Đằng lập tức tròn mắt, nhìn Sở Vân hỏi: “Vậy có nghĩa là ngươi thực sự là cường giả Thiên Vũ?”
“Ừm.” Chu Vân nhẹ gật đầu.
“Xì!”
Nghe vậy, Diệp Đằng hít một hơi lạnh.
Cường giả Thiên Vũ mười lăm tuổi, đây là lần đầu tiên ông thấy.
Lúc này, Diệp Linh Nhi kéo tay áo Diệp Đằng, nói: “Cha, người vào phòng với con, con có chuyện muốn nói.”
Nhìn sang Sở Vân, Diệp Linh Nhi nói: “Sở đại ca, ta có chuyện cần bàn với cha, huynh tìm một phòng nghỉ ngơi trước, mai ta sẽ đến tìm huynh.”
“Được.”
Sở Vân biết rằng Diệp Linh Nhi vừa mới trở về, chắc chắn có nhiều điều muốn nói với cha mình, nên hắn không làm phiền, quay người rời đi.
Khi Sở Vân đã đi xa, Diệp Linh Nhi kéo Diệp Đằng vào một căn phòng.
“Linh Nhi, có chuyện gì mà con không thể nói trước mặt mọi người?”
Sau khi đóng cửa phòng, Diệp Linh Nhi nói: “Cha, con muốn người giao Long Mộ cho Sở đại ca.”
“Cái gì?”
Diệp Đằng tròn mắt kinh ngạc.
“Không được, ta sẽ không giao Long Mộ cho bất kỳ ai cả.”
*** Ủng hộ dịch giả Tiêu Bối Bối tại “d” + “truyen” + “.com”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...