Đương nhiên Chu Nguyên Kỳ cũng ý thức được lợi hại trong đó, đành phải quay đầu trừng mắt nhìn Tạ Vân Nhi.
“Phụ nhân trong cung thì quản tốt chuyện hậu cung của nàng đi, chớ lắm miệng!”
Bị Chu Nguyên Kỳ khiển trách như vậy, hốc mắt Tạ Vân Nhi lập tức đỏ ửng.
Dù sao thì đêm qua mới là tân hôn, hôm nay liền thay đổi sắc mặt, chỉ cần là con người, đại khái đều sẽ thương tâm.
Thế nhưng chuyện này đều không liên quan gì đến ta cả.
Hôm nay ta có thân phận mới là Công chúa Mạc quốc, cũng là muội muội của Mạc Tư Dao.
Ba tháng cuối cùng, hẳn là có thể trôi qua rất thoải mái.
Mạc Tư Dao nở nụ cười với ta, sau đó nói với Chu Nguyên Kỳ: “Bổn Công chúa đến Chu quốc chính là để tìm kiếm muội muội.
Hôm nay tìm được, đương nhiên phải mang muội ấy về, người khác không đau lòng nhưng ta và Hoàng đế yêu thương muội ấy như châu báu.”
Dứt lời, nàng lôi kéo ta, xoay người muốn rời khỏi đại điện.
“Không được!”
Nhưng Chu Nguyên Kỳ đã nhanh chóng chạy xuống, trực tiếp ngăn cản trước mặt ta, hắn nhìn Mạc Tư Dao rồi lại nhìn ta, ánh mắt phức tạp hơn rất nhiều, cuối cùng mới mở miệng nói: “Chu quốc có phong cảnh rất đẹp, chi bằng Công chúa ở lại đây ngắm cảnh dạo chơi lâu hơn một chút, có được không?”
Đương nhiên chúng ta không muốn thật sự rời đi.
Dù sao, ta còn thù chưa báo đây.
Thế nhưng sau khi thân phận chuyển biến, xích sắt vây khốn ta lúc trước chẳng còn hữu dụng nữa.
Ta và Mạc Tư Dao cùng nhau vào ở Vân Quang điện.
Đóng cửa lại, nàng lập tức sai người làm cho ta chút đồ ăn ngon.
“Những thứ này đều là đầu bếp tớ kéo đến từ Mạc quốc đó, chắc chắn làm điểm tâm rất ngon.
Chờ ba tháng sau chúng ta trở lại hiện tại, có lẽ sẽ không ăn được đồ ăn ngon như vậy đâu.”
Ta gật đầu, nhét vào miệng hai miếng bánh ngọt, quả thật là ngon đến mức khiến ta rơi lệ.
Sau khi ăn xong, nàng lại lôi ra hai bình sứ trắng.
“Không cần phải nói, mấy năm nay chắc là cậu từng bị thương, trên người hẳn là còn để lại sẹo nhỉ? Có để lại di chứng gì không? Chúng ta xuyên không đến đây, chờ sau khi trở về hiện đại chắc cũng mang theo vết thương trên người, ít nhiều cũng phải chịu thiệt.
Chi bằng chúng ta cứ lợi dụng tình tiết trong cuốn tiểu thuyết này, trước tiên chữa khỏi vết thương trên người cậu đã.
Hai bình thuốc này là bí dược Mạc quốc, tớ tìm được từ trong mật thất của nam chính đấy, nghe nói cho dù vết sẹo có sâu hơn nữa thì bôi thuốc xong, không chỉ lành sẹo mà còn khiến da thịt bóng loáng như lúc ban đầu.
Cậu mau thử xem.”
Ta gật đầu, trong đầu bỗng nhiên nhớ tới một đoạn kịch bản.
Có thể nói hai bình thuốc này chính là thần dược, lúc đó ta từng đọc kỹ nội dung cuốn sách, có nhắc đến hai bình thuốc này có tác dụng trọng yếu, dùng để cứu mạng nam chính.
“Giờ tớ dùng hết, sau này lỡ như gián tiếp hại c.h.ế.t nam chính thì sao?”
Đối mặt với sự lo lắng của ta, Mạc Tư Dao vung tay lên: “Không có việc gì, nam chính trong cuốn tiểu thuyết này cũng là một tên cặn bã.
Hắn vì bạch nguyệt quang làm nữ chính bị thương rất nhiều lần, để hắn c.h.ế.t cũng chẳng sao cả.”
Ta ‘ồ’ lên một tiếng, sau đó nhịn không được châm chọc.
“Tác giả cuốn tiểu thuyết này là ai vậy? Suốt ngày viết thể loại tra nam ngược nữ, chờ đến khi tớ trở lại thời hiện đại, tớ chắc chắn sẽ trùm bao tải đánh bà tác giả một trận!”
“Yên tâm, tớ đã xử lý bà tác giả trước rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...