Khuôn Mặt Của Chị Không Phải Là Của Em
Nó cùng mọi người quay sang nhìn nhỏ bằng ánh mắt khó hiểu. Chỉ là phát súng và một vũng máu điều này dường như quá quen thuộc,nói đúng hơn là phải bình tĩnh. Bởi vì khi một ai chết trong căn nhà này không phải chết một cách ác độc vì không mang tội hay thích là chết hay ban cái chết cho ai đó là một điều cay nghiệt. Nên khi một ai chết là có lí do của nó. Không tự dưng rời xa thế giới mà chỉ có thần chết mới mang họ đi. Vì thế,họ chết là điều bình thường. Điều bất thường ở đây là thái độ của người ngoài khi thấy ai đó bị - chết - trong - căn - nhà này.
-"Em sao vậy?"-Nó gặn hỏi.
Nhỏ run rẩy ngồi xuống với sắc thái trắng bệch,hai tay đan vào nhau. Ấp a ấp úng không nói thành lời. Bà nội thấy vậy liền chống đỡ cho nhỏ một câu. Vì bà thích con trai.
-"Cũng không nên hỏi em. Nó chỉ mới sống trong căn nhà này hai ba tháng. Chuyện như thế này,giật mình cũng là phải."
Nhỏ nhìn sang bà nội,gượng nụ cười như để cảm ơn.
-"Đúng...đúng vậy ạ."
Ông nội nhận thấy ánh mắt khó hiểu trong nhỏ,đứng dậy với giọng điệu lạnh xương sống.
-"Đây là lời cảnh cáo với những ai đã làm điều sai trái. Có những người,ở bên cạnh ta rất lâu nhưng lại là kẻ lạ và có những kẻ lạ đến cạnh ta rất ngắn nhưng lại là người thân."-Trước khi rời đi,ông còn nhìn bà một ánh mắt khó lường.-"Tôi mong dự án sắp đến sẽ không một ai phải chết như thế này nữa. Đau lòng lắm."
Bà vòng tay trước ngực thở một hơi dài rồi cũng lên lầu với trong đầu suy nghĩ mông lung. Quản lí Nam,một người cạnh bà rất lâu,tận tình. Nhưng hôm nay mọi thứ nhanh xóa nhòa chỉ vì hai từ Phản Bội.
Phản Bội là một trong những điều cay nghiệt mà con người tồn tại. Nó có thể cướp đi cuộc sống,tính mạng của họ chỉ vì hai từ đấy. Nó mê hoặc và hậu quả rất nặng.
Nó khẽ nhếch nữa môi nhìn mọi người rồi nhìn về quản lí Trần đang co rúm lại với cái xác bên cạnh,nó đi đến đặt tay lên vai quản lí,nói nhỏ nhẹ.
-"Con mong quản lí Trần sẽ không như quản lí Nam."
-"Đương...đương nhiên rồi tiểu thư."-Quản lí Trần cúi đầu trả lời. Như trong giới,mọi người bảo tiểu thư Thục Anh quản lí công ty rất tốt,không những thế lại xử lí tình huống,giải quyết vấn đề ổn,với chỉ số IQ cao,tiểu thư chưa hề bỏ qua sai sót gì. Có điều,nó chưa hề ra mặt làm việc.-"Tôi sẽ không để tiểu thư phải chỉa súng."
Nó yên tâm đi lên lầu,trước khi đi,nó không quên quay sang nhỏ với ánh mắt ôn nhu. Nó trở về con người trước đó. Nhỏ phải quá bất ngờ với nó. Vừa nãy mới là con người máu lạnh nhưng bây giờ lại là một Thục Anh hằng ngày mà nhỏ từng biết. Như vậy,khác nào mọi chuyện sẽ bại lộ sao? Nếu lúc nãy không có bà nội nói giúp thì có khi phát súng thứ hai lại là mình.
-"Không sao. Rồi em cũng tiếp thu với cuộc sống này thôi."-Kết thúc câu là một nụ cười của ngày trước nhỏ thấy. Êm dịu và khác lạ.
-"Vâng."-Nhỏ cùi đầu đáp.
Nó vừa khuất bóng,quản gia Hồng bên cạnh đi đến nhìn nó bằng ánh mắt không mấy thiện cảm. Nở nụ cười nhẹ.
-"Sau này,cậu chủ nên tiếp thu mọi chuyện. Vừa rồi,cũng may là bà nội nói giúp cậu chứ không cậu cũng khó thoát khỏi phát súng của tiểu thư. Thái độ của người cho thấy,người cũng có dính dán vào việc này."-Quản gia Hồng vỗ nhẹ vài cái trên vai nhỏ rồi rời đi cùng quản gia Ngô bên cạnh.
-"Mọi người dọn dẹp rồi trở về công việc bình thường."-Quản gia Ngô lên tiếng,lập tức như lời nói,mọi người tản dần. Vết máu và chỗ kia. Dần biến mất như chưa hề có gì xảy ra.
..............................................................
-"Tôi muốn bác thu nhập thông tin về cuộc họp lần tới. Xong,bác giải quyết tài liệu về cuộc họp đến đề phòng có chuyện như hôm nay xảy ra."-Thục Anh nói qua điện thoại với người bên đầu dây.-"Càng nhanh càng tốt."
-"Tôi rõ rồi. Tối mai sẽ có thưa tiểu thư."
-"Tốt."
Nó tắt mày,xa xăm nhìn về cây cổ thụ,đàn chim hót ngây thơ kia. Suy nghĩ về chuyện phòng thiết lập an ninh. Nó muốn biết kẻ ngồi chiếc ghế cắt đoạn video kia là ai. Rất giỏi để giải mã số ấy. Qủa thật,đây là điều khiến nó tò mò nhất. Nó muốn tìm người ấy,nhưng hắn ta là ai trong nhà mình?
...............................................................
Nhỏ về phòng nuốt bọt không thôi thở nhanh. Bắt lấy điện thoại trong ngăn bàn. Nhấn liên tục dãy số. Cảnh tượng ban nãy + thêm lời nói của quản gia Hồng làm nhỏ sợ hãi muốn nhảy tim ra ngoài rồi. Nhỏ muốn - sống.
-"Quản lí Nam vừa bị bắn đấy."-Nhỏ nói trong sợ hãi.-"Hắn ta chết rồi."
-"Rồi sao?"-Quản gia Minh rất thản nhiên trả lời.
-"Sao cơ?"-Nhỏ nắm chặt tay lại.-"Ông bình thản quá vậy? Đồng minh của tôi vừa chết đấy. Bị Thục Anh bắn chết đấy."
-"Thục Anh bắn chết sao?"-Giọng nói khoái chí của quản gia Minh vang lên.-"Chuyện Thục Anh bắn chết kẻ phản bội là chuyện bình thường thôi. Ngươi thấy coi như là bài học giúp ngươi cẩn thận trong công việc hơn. Sống trong căn nhà đấy,ngươi cũng sẽ quen với chuyện đấy thôi."-Nhỏ bàng hoàng không biết nên nói gì. Người vừa làm nhiệm vụ với mình chết mà sao hắn ta lại thản nhiên như vậy. Vậy nếu mình chết cũng sẽ có một Khắc Dương khác sao? Nhỏ im lặng không nói gì thêm.-"Này sao im thế?"
-"Không...không có gì?-Nhỏ đau xót lắc đầu trả lời. Hình như mắt nhỏ cay cay đã rơi nước mắt. Nhỏ thật sự bây giờ rất sợ. Nhỏ sợ một ngày nào đó nhỏ cũng sẽ bị Thục Anh chỉa súng vào mình rồi nhấn còi,lạnh mặt quay lưng bước đi. Nhỏ cảm thấy hối hận khi đã làm những việc như thế này.
-"Nhiệm vụ mới đây."
-"Nhiệm....nhiệm vụ mới sao?
-"Phải. Ta muốn tài liệu của cuộc họp sắp đến bị sơ suất. Ta muốn bà ta bị mất mặt."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...