Hứa Đại Chí ơi là Hứa Đại Chí, ngay cả con lợn cũng có não, vì sao cháu lại không có?!” Tổng biên tập đại nhân đập bàn, mái đầu bóng nhẫy rơm rớm mồ hôi. “Có ai đi tác nghiệp lại để biển mục xã hội trên nóc xe không!! Dốt! Dốt không tả!!! Cả một đề tài hay lại bị hủy như thế!”
Hứa Đại Chí cúi gằm, ra vẻ đau khổ nghe sếp dạy dỗ.
Buổi sáng thế giới biến hóa, lỡ mất ca đầu. Buổi chiều vừa bước vào văn phòng, Hứa Đại Chí đã đẩy hết bà tám Hàn với đám đồng nghiệp đang tới hỏi tình hình ra, đi thẳng vào phòng tổng biên tập.
Tổng biên tập đại nhân cười tít mắt, tâm trạng rất vui vẻ: “Đại Chí này, tối qua mệt lắm phải không. Sáng nay coi như để cháu nghỉ phép. Trợ lý Lý có báo cháu tiến hành rất thuận lợi.”
Hứa Đại Chí mếu máo lắc đầu: “Tổng biên tập, cháu xin lỗi. Kế hoạch lần này có thể phải đổ xuống sông rồi.”
Giữa trời xanh chợt tràn xuống sương mù, tổng biên tập bật dậy từ trên ghế: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Mặt Hứa Đại Chí càng chảy dài: “Bảo sao tối qua đang lúc tác nghiệp trợ lý Lý lại đột nhiên muốn về nhà, ra là anh ấy đã nhận ra có chuyện không ổn, chúng cháu bị người ta phát hiện rồi.” Trợ lý Lý, đừng trách tôi kéo anh xuống hố, tối qua anh bất nhân với anh em, đời này của tôi xong cả rồi, anh cũng đừng mong thoát nạn.
Tay của tổng biên tập bắt đầu co giật theo thói quen: “Sao lại bị người ta phát hiện được?”
“Cháu đầu tiên cũng không hiểu. May mà tối qua có người đồng tính uống rượu với cháu, cậu ta thấy cháu đẹp trai, thích cháu, đã lén bảo cháu chạy mau. Người trong quán bar đã gọi đám tay chân rồi, nghe nói những quán kiểu đó có dính líu với xã hội đen. Tối qua cháu mà chạy chậm hai phút thì hôm nay chú đã không gặp được cháu rồi”. Mình quả là thiên tài trong các thiên tài! Hứa Đại Chí càng nói càng hăng, tiếp tục kể lể: “Cậu gay đó chạy cùng cháu, cậu ta bảo báo chúng ta nếu dám xuất bản tin tức về quán bar”. Hứa Đại Chí nhìn thẳng vào tổng biên tập, “Chủ quán sẽ tìm người xử lý cháu, trợ lý Lý, với cả tổng biên tập cậu nữa.”
Mắt tổng biên tập cũng trợn tròn, tay càng co giật mạnh: “Rốt cuộc làm thế nào mà bị nhận ra.”
Hứa Đại Chí cúi gằm hối hận nói: “Quên xé biển báo trên kính chắn gió xuống.”
Cơn giận của tổng biên tập tức thì cao ngút trời.
Liên hồi gầm thét, thao thao bất tuyệt.
Hứa Đại Chí liều cái tai, vẫn cố gắng nghe.
Cậu à, cậu thảm sao? Hiện tại ai cũng không thảm bằng cháu!
Cháu và Tần Tri Nghi đã làm ra chuyện không dám nhìn người khác rồi, cả đời này đã có vết nhơ, hơn nữa …. Hứa Đại Chí nghĩ rồi lại muốn tự vả vào mồm một cái.
Vốn dĩ thảo luận xong điều kiện của tên họ Tần, mọi người kết thúc, từ nay anh đi đường anh tôi đi đường tôi, vết thương trong tâm hồn cũng có thể từ từ chữa trị. Cơ mà…
Bố, mẹ, vì cớ gì hai người lại dạy dỗ con tốt đẹp đến thế?
Tống tiễn Tần Tri Nghi ra đến cửa, Hứa Đại Chí tự nhận đã làm chuyện trái lương tâm, cảm thấy hổ thẹn với họ Tần, thế là khách sáo nói: “Đi thong thả, sau này có chuyện gì tôi giúp được thì cứ nói!”
Giờ nghĩ lại lúc đó Tần Tri Nghi ôn văn nhã nhặn mỉm cười thực sự là nham hiểm đến cực điểm: “Thật ra tôi đang có chuyện muốn nhờ anh giúp đỡ, nhưng ngại mở lời.”
Hứa Đại Chí nghe thấy có người muốn nhờ vả, cái tính tình hào phóng lại bắt đầu trỗi dậy gây chuyện: “Có gì cứ nói, tôi nhất định giúp!”
Chết tiết! Vì cớ gì tôi phải nói ra như thế?
Tần Tri Nghi cười dạt dào như gió xuân thổi qua đất liền: “Có thể cho tôi ở đây một thời gian không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...