Chờ mọi người đều rời đi phòng bệnh, Diệp Thời Tầm thật sâu thở dài, đang chuẩn bị nằm xuống nghỉ một lát cửa phòng bệnh lại bị mở ra.
Nàng tưởng Cố Tô An đuổi theo Tiêu Luyến trở lại rồi, mừng rỡ nhìn về phía cửa, kết quả đập vào mắt là Trần Dược mặt mũi ưu sầu.
Diệp Thời Tầm ý cười cứng ngắc trên mặt, nhìn Trần Dược nhỏ giọng dò hỏi "Bác sĩ Trần? Ngươi gặp phải việc khó gì sao? Thấy sắc mặt ngươi có vẻ không được tốt."
"Mới vừa có người tới nháo, con trai nàng uống nhiều rượu thời điểm đưa tới bệnh viện đã hết cứu, kết quả người nhà không thuận theo không buông tha cứ muốn bệnh viện chúng ta phụ trách.
Thứ người như vậy thật là...!Aiz, không cách nào nói nổi.
Đúng rồi, chân ngươi thế nào rồi?" Trần Dược rất rõ ràng không muốn tiếp tục nói về việc làm người ta tức giận kia, vì vậy đổi đề tài biến thành quan tâm Diệp Thời Tầm.
Diệp Thời Tầm nghĩ một chút đến thời điểm lão sư chết kiếp trước, nàng cũng từng trách cứ bệnh viện, thậm chí thống hận những bác sĩ kia học thuật không tinh, sau đó thời gian lâu dài tiếp xúc nhiều, gặp một vị bác sĩ, cùng bác sĩ kia tiếp xúc lâu mới phát hiện, cái nghề nghiệp thần thánh cứu sống người bị thương này phải chịu áp lực so với người bình thường nặng hơn rất nhiều, cũng mệt mỏi hơn người bình thường.
Nhưng mà Diệp Thời Tầm lại nhầm lẫn một điểm, cũng không phải tất cả mọi người đều giống như vị bác sĩ nàng từng tiếp xúc.
Trần Dược cẩn thận quan sát sắc mặt Diệp Thời Tầm, phát hiện đã không còn tái nhợt như mấy ngày trước, hắn cũng yên tâm rất nhiều.
Trong lòng tình cảm đối Diệp Thời Tầm cũng càng thêm sâu, tổng tài tập đoàn lớn, da trắng mỹ mạo tính cách tốt đẹp, người vô cùng giàu có còn có cảm giác chính nghĩa cùng trách nhiệm, thậm chí so với đa số nữ nhân còn dũng cảm và có lòng thương hơn.
Loại nữ nhân này, có thể để Trần Dược hắn gặp phải quả thực là may mắn ba đời.
Huống chi đối mặt loại cám dỗ này, rất khó có nam nhân nào cự tuyệt được.
Nắm chắc cơ hội mới có thể thắng được chân ái.
Diệp Thời Tầm đối với chuyện Trần Dược luôn luôn hỏi chuyện bản thân cảm thấy rất không ưa, lại không thể nói rõ, dẫu sao người ta cũng là đang quan tâm nàng, vì vậy nghĩ một chút liền hỏi Trần Dược: "Bác sĩ Trần bây giờ có bận không?"
Nữ sinh hỏi lời này, đại khái là hy vọng đối phương không bận đi.
Trần Dược vừa vặn đã tan việc, vì vậy lắc đầu nói: "Ta vừa vặn tan việc, hiện tại không có chuyện gì."
"Vậy bác sĩ Trần có thể giúp ta đi xem Hiểu Chi một chút không? Ta bị thương chân không thể đi xem nàng, có chút lo lắng." Diệp Thời Tầm chỉ nghĩ ra chiêu để Trần Dược im miệng đi nhanh đi, nàng sợ cùng người này ngây ngô nhiều thêm một hồi, hảo cảm đối với nghề nghiệp bác sĩ thật vất vả tạo dựng lên lại phá hư.
Trần Dược bị tinh thần "thân mang thương nặng vẫn như cũ lo lắng bạn thân" của Diệp Thời Tầm làm cảm động, vì vậy rất sảng khoái đồng ý.
Trần Dược đi phòng bệnh Đường Hiểu Chi, vừa đẩy cửa ra liền thấy Trần Tử Hân cùng Giang Ngữ Nhu hai người rúc vào nhau, lẳng lặng trông Đường Hiểu Chi.
Trần Tử Hân thấy Trần Dược tới rồi, lập tức đứng dậy: "Bác sĩ Trần, ngài tới rồi."
"Ừ, ta tới xem một chút.
Bệnh nhân trước mắt tình huống coi như ổn định, các ngươi bồi nàng trò chuyện nhiều một chút, hoặc là cho nàng chút kíƈɦ ŧɦíƈɦ, nói không chừng liền có thể làm người tỉnh lại." Trần Dược mang một chút hy vọng cho các nàng, cho dù chính hắn đều không xác định được tỷ lệ bệnh nhân tỉnh lại có bao nhiêu.
Trần Tử Hân bình tĩnh gật đầu: "Cảm ơn bác sĩ."
Mà Giang Ngữ Nhu thì sắc mặt không tốt nhìn Trần Dược, nàng đã nghe Tiêu Luyến nói rồi, bác sĩ Trần này có ý đồ bất chính với A Tầm, để cho mọi người cẩn thận đề phòng.
Trần Dược đang chuẩn bị lui ra khỏi phòng bệnh đi tìm Diệp Thời Tầm, nhưng phát hiện cửa phòng bệnh bị người thô lỗ đá văng, Tiêu Luyến ôm hai chậu tiên nhân chưởng đứng ở cửa, thở hồng hộc nhìn Trần Dược: "Bác sĩ Trần? Ngươi tại sao lại ở chỗ này?"
"Ta tới xem bệnh nhân một chút, ngươi đây là...?"
Trần Dược hơi nhíu mày, nhìn Tiêu Luyến rất là không hiểu, tựa hồ hiện tại Tiêu Luyến rất bình thường, bất quá tiên nhân chưởng trong ngực vẫn còn, hắn đối với việc Tiêu Luyến rốt cuộc có đang phát bệnh hay không bày tỏ rất nghi ngờ.
Tiêu Luyến đẩy ra Trần Dược: "Ta có việc gấp, ngươi trước hết tránh ra.
Cảm ơn."
Tiêu Luyến không có hảo cảm gì với bác sĩ, đối Trần Dược người này càng không có hảo cảm, có thể sau khi vô lễ bổ lại câu cảm ơn đã là sự lễ phép tốt nhất của Tiêu Luyến rồi.
Sau khi đẩy ra Trần Dược, Tiêu Luyến vào phòng bệnh khẩn cấp nói với Trần Tử Hân cùng Giang Ngữ Nhu: "Vừa rồi nhận được điện thoại của Tiểu San, nàng nói mẹ nàng định cho nàng một cửa hôn sự, phụ thân đàng trai thời điểm đi công tác xảy ra ngoài ý muốn, hiện chỉ còn chút hơi tàn ở trong bệnh viện, hy vọng Tiểu San có thể sớm cùng con trai hắn thành hôn.
Tiểu San không muốn gả, nhưng mà cũng không muốn để lão nhân gia mang tiếc nuối rời đi.
Cho nên vừa rồi Tiểu San gọi điện thoại cho chị dâu, muốn hỏi ý kiến.
Kết quả ba mẹ Tiểu San cắt điện thoại của nàng.
Chị dâu sợ Tiểu San xảy ra ngoài ý muốn, liền tự mình lái xe đi nhà Tiểu San.
Ta sợ chị dâu một mình không đối phó được, cho nên đến tìm các ngươi cùng đi hỗ trợ."
Trần Tử Hân ánh mắt hơi dâng lên gợn sóng, nhìn Tiêu Luyến nói: "Chúng ta không biết địa chỉ."
Tiêu Luyến hậu tri hậu giác nghĩ tới vấn đề này, nàng vừa lấy ra điện thoại vừa nói: "Đừng nóng, ta tìm Phong Lưu, để nàng giúp đỡ tìm một chút."
"Aiz u, lúc này để Phong Lưu phái người đi dò địa chỉ còn có thể tới kịp sao? Chờ đến lúc đó chứng đều đã lĩnh, đứa nhỏ đều có rồi.
Ngươi nhanh gọi điện cho chị dâu a, nhanh hỏi một chút...!Nhanh lên..." Giang Ngữ Nhu gấp đến độ không ngừng nhảy chân, nhưng mà Trần Tử Hân bên cạnh không biến sắc kéo ống tay áo nàng, Giang Ngữ Nhu không kiên nhẫn nhìn nàng: "Ngươi làm gì a? Giờ xảy ra chuyện lớn, ngươi còn...!Quả Đào? Hu hu...!Quả Đào ngươi cuối cùng tỉnh rồi, ngươi làm ta lo chết mất.
Hu hu hu ~ "
Giang Ngữ Nhu theo ánh mắt Trần Tử Hân nhìn, thấy Quả Đào trên giường bệnh đã mở mắt ra, đang ở đó giùng giằng muốn đứng lên.
Nhưng mà bởi vì quá mức suy yếu, thân hình khẽ nhúc nhích xong lại rớt về trên giường bệnh không cách nào nhúc nhích.
Trần Dược kịp phản ứng trước nhất, lập tức tới kiểm tra tình huống Đường Hiểu Chi.
Đây là người duy nhất trong số những người không có tri giác mà hắn phụ trách có thể tỉnh lại, điểm này làm hắn vui mừng quá đỗi.
Quả nhiên Diệp Thời Tầm chính là thần may mắn của hắn.
Trải qua một phen kiểm tra, Đường Hiểu Chi từ từ khôi phục chút khí lực, nàng nhìn Tiêu Luyến đang sững sờ báo ra một chuỗi địa chỉ, ngay sau đó lại ngủ đi.
"Aiz? Quả Đào? Quả Đào!" Giang Ngữ Nhu cuống cuồng níu lại cánh tay Trần Tử Hân, nàng hướng Trần Dược hỏi: "Bác sĩ Trần, nàng tại sao lại ngủ rồi?"
"Người bệnh thân thể quá mức suy yếu, cần phải tĩnh dưỡng nghỉ ngơi.
Bất quá nàng có thể tỉnh liền không sao nữa, các ngươi có thể yên tâm."Trần Dược lại kiểm tra Đường Hiểu Chi một lần mới yên tâm.
Nhưng mà chờ Đường Hiểu Chi ngủ mất, Giang Ngữ Nhu mới phát hiện Tiêu Luyến đã không thấy.
Nhoài người đến cửa sổ nhìn một hồi, phát hiện Tiêu Luyến đang lái xe chuẩn bị rời khỏi.
Giang Ngữ Nhu lập tức lôi kéo cánh tay Trần Tử Hân: "Nhanh lên, chúng ta cũng đi hỗ trợ."
Trần Tử Hân lại kéo nàng: "Hiểu Chi vừa tỉnh lại, chúng ta ở lại bồi Hiểu Chi."
"Ê, nhưng mà một mình Tiêu Luyến..." Giang Ngữ Nhu lời đến một nửa lại thấy Trần Tử Hân nháy mắt nàng, vì vậy gật đầu: "Được rồi, liền nghe ngươi lưu lại bồi Hiểu Chi."
Trần Dược nhìn Đường Hiểu Chi trên giường bệnh, người bị những chuyên gia đức cao vọng trọng trong viện nhận định sẽ không tỉnh lại đột nhiên tỉnh lại rồi, hơn nữa còn là tỉnh lại dưới sự trị liệu của hắn, cảm giác vinh dự tự nhiên nảy sinh.
"Ta tan việc trước, nếu như bệnh nhân xuất hiện trạng huống gì các ngươi lập tức thông báo bác sĩ." Đối với chuyện này Trần Dược cũng không tính lập tức nói cho Diệp Thời Tầm, dẫu sao hắn sợ Diệp Thời Tầm biết rồi sẽ miễn cưỡng thân thể trọng thương tới thăm Đường Hiểu Chi.
Chờ Trần Dược đi, Đường Hiểu Chi hơi giật giật tay, Trần Tử Hân thấy lập tức khóa trái cửa lại, Đường Hiểu Chi từ trên giường bò dậy, thân thể như cũ rất suy yếu, bất quá vẫn cố chấp ngồi dậy: "Giúp ta tìm bộ quần áo, ta phải đi tìm nàng."
"Thân thể ngươi có ổn không?" Trần Tử Hân không quá yên tâm, Đường Hiểu Chi tự giễu cười: "Năm năm trước ta trúng hai viên đạn còn tay không gϊếŧ bốn tên cướp, thân thể này còn tốt chán."
Trần Tử Hân đang chuẩn bị yên lặng cảm thán "thật là lợi hại", Giang Ngữ Nhu ở một bên chầm chậm bay ra một câu: "Nhưng mà bốn người kia trước đó đều bị cộng sự của ngươi đả thương rồi, lời còn không nói được."
"Ngươi đừng nhiều lời, xoay đi chỗ khác, khụ khụ...!Ta muốn thay quần áo." Đường Hiểu Chi có thể cảm giác được thân thể khôi phục, nàng không phải người không biết tự lượng sức mình, nhưng lần này có chút không xác định, bất quá có cảm giác nếu không đi sẽ hối hận cả đời.
Giang Ngữ Nhu le lưỡi một cái cùng Trần Tử Hân xoay người đi, nhưng mà chờ hai người quay lại, cửa sổ đã mở Đường Hiểu Chi đã không còn bóng dáng, xe của Trần Tử Hân trong nhà xe bệnh viện đã bị lái đi.
"Đi thôi, đi chỗ A Tầm nhìn xem." Trần Tử Hân tuy rằng trên mặt vẫn không có quá nhiều biểu tình, nhưng mà khóe miệng hơi cong cũng đã bán đứng tâm tình tốt của nàng.
Dọc đường đi vẻ mặt Đường Hiểu Chi có chút hoảng hốt, không biết tại sao nghe được lời của Tiêu Luyến, nàng lại không kịp chờ đợi muốn tỉnh lại, người kia và bản thân tựa hồ cũng không có bao lớn quan hệ, vì cái gì chứ?
Chẳng lẽ bởi vì nàng nấu nướng không tệ?
Ừ, hẳn là như vậy.
Sinh hoạt ngu si đối với người có tài nấu nướng tinh xảo luôn sẽ càng có nhiều hảo cảm, hẳn là bởi vì điều này mới sẽ càng coi trọng người kia.
Đáy lòng Đường Hiểu Chi biết lý do của nàng căn bản không vững, nhưng mà vẫn dùng những thứ này tạm thời tê dại bản thân.
Mà đồng thời vào lúc Đường Hiểu Chi tỉnh lại, Trịnh Khải trong cùng bệnh viện cũng có thể xuất viện.
Đối với hắn mà nói, trở về biệt thự của bản thân dưỡng thương tốt hơn ở đây nhìn những tên bác sĩ y tá kia xem thường, tuy rằng hắn có đề nghị Tô Vận đổi bác sĩ, hoặc là đuổi đi những y tá cười nhạo hắn kia, nhưng mà Tô Vận lại lựa chọn bỏ qua.
Tô Vận không hề ngốc, những người kia ban đầu có thể vào bệnh viện này liền đủ biết bọn họ trên phương diện y học có tài năng nhất định, Tô Vận sẽ không bởi vì Trịnh Khải không vui mà thay đổi những người có tài năng kia.
Hơn nữa hành động của Trịnh Khải cũng làm nàng khinh miệt, lần đầu tiên giễu cợt Trịnh Khải không làm theo ý nguyện của Trịnh Khải.
Sau khi Trịnh Khải về đến nhà, quản gia liền tới nói cho hắn, lúc trước hắn tìm người phá giải điện thoại di động đã có kết quả rồi.
Trịnh Khải bây giờ biến thành loại khác, vết thương tâm lý cùng vết thương thân thể đều có thể mang đến đả kích trí mạng, bất quá nghĩ một chút hắn đời này dù sao cũng đã như vậy, ngược lại không bằng kéo tất cả mọi người cùng nhau xuống địa ngục.
Tìm tới người phá giải điện thoại di động của Đường Hiểu Chi, Trịnh Khải nhìn thông tin trên văn kiện, trong mắt lộ ra một tia ác liệt, giọng nói sát ý làm người ta cảm thấy âm u sợ hãi.
"Chính chủ chính là kẻ đó?" Trịnh Khải cầm văn kiện trong tay từ từ xé nát: "Ta vì Trịnh gia làm trâu làm ngựa, ngươi nghĩ ngồi không hưởng lộc? Vậy phải nhìn xem ngươi có còn sống đến ngày bị Trịnh gia tìm về không."
Đường Hiểu Chi đang ở trên đường lái xe phi nhanh mà qua, hoàn toàn không biết điện thoại di động của nàng chuẩn bị mang tới cho Diệp Thời Tầm một đại tai nạn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...