Sáng sớm, Cố Tô An liền đem Diệp Thời Tầm vẫn còn đang ngủ say dựng dậy: "Nhanh dậy đi, hôm nay quay xong là có thể đi về."
"Về nhà?" Diệp Thời Tầm đang ngủ mơ mơ hồ hồ, thấy Cố Tô An ở trong phòng chạy tới chạy lui, có chút bất mãn đắp chăn lên ngủ tiếp.
Cố Tô An thấy người thật vất vả đánh thức được lại chui vào chăn, nàng buồn cười thở dài: "Nhanh lên, sao mà như đứa nhỏ vậy."
"Aiz, không muốn." Khí rời giường của Diệp Thời Tầm vẫn là rất lớn, dù sao trước kia đã quen ngủ đến khi tự nhiên tỉnh dậy.
Chờ Cố Tô An trang điểm xong, Diệp Thời Tầm vẫn còn đang ở trong chăn ngủ khò khò.
Cố Tô An rón rén đi tới, nhẹ nhàng vén lên một góc chăn, ở bên tai Diệp Thời Tầm nhỏ giọng nói: "Diệp tổng, công ty ngài vỡ nợ."
Công ty? Vỡ nợ? —— không còn tiền!!!
Diệp Thời Tầm sau khi nhận được tín hiệu "không còn tiền", còn đang mơ hồ nàng tức thì thanh tỉnh, thẳng tắp ngồi dậy lẳng lặng nhìn Cố Tô An, tiếp đó phục hồi tinh thần lại thở phào nhẹ nhõm: "Vỡ nợ thì vỡ nợ đi.
Dù sao tức phụ đã đuổi tới tay.
Để cho ta ngủ một hồi nữa."
Nghe được hai câu này của Diệp Thời Tầm, Cố Tô An nhất thời cứng họng, thấy cách thời gian tập hợp còn nửa tiếng.
Cố Tô An liền thuận thế nằm bên cạnh Diệp Thời Tầm: "Ngủ tiếp mười lăm phút, lát nữa ta kêu ngươi."
"Ừm ừm, biết rồi." Lèo nhèo không rõ đáp trả, kỳ thực Diệp Thời Tầm đã thanh tỉnh được tương đối, nhưng vẫn không nỡ rời khỏi.
Mười lăm phút trôi qua rất nhanh, Diệp Thời Tầm giống như đồng hồ báo thức đã thiết lập, còn chưa chờ Cố Tô An kêu nàng cũng đã từ trên giường bật dậy.
"Đi thôi, hôm nay quay xong là có thể về nhà." Diệp Thời Tầm vừa nghĩ tới sau hôm nay là không cần đối mặt ống kính, không khỏi toàn thân buông lỏng.
Cố Tô An thấy Diệp Thời Tầm vui mừng như đứa nhỏ biết được ngày mai vườn trẻ nghỉ học, nàng không khỏi bật cười.
"A Tầm? Ngươi tại sao phải sợ ống kính?" Cố Tô An đối việc này thật tò mò, vì vậy thừa dịp Diệp Thời Tầm đang ăn điểm tâm hỏi nàng.
Diệp Thời Tầm buông xuống bánh mì sandwich trong tay, nhấp một hớp sữa bò suy tính nói: "Hm? Ta sợ dáng dấp ta quá xinh đẹp, sau khi tiết mục phát sóng lôi tới cho ngươi rất nhiều tình địch."
"Phụt, khụ khụ..." Đang uống sữa bò Cố Tô An bị lời nói tự luyến của Diệp tổng làm sặc không thở được.
Diệp Thời Tầm vốn chỉ định đùa một chút, kết quả không ngờ làm Cố Tô An chịu tội, vội vàng tiến lên giúp Cố Tô An rót ly nước ấm, lại giúp đỡ vỗ sau lưng, qua một hồi lâu Cố Tô An hòa hoãn lại: "Diệp tổng, da mặt ngươi còn có thể dày hơn một chút không?"
Diệp Thời Tầm ngồi về lại chỗ ngồi, cầm lên bánh mì sandwich vừa nãy thả xuống: "Chẳng lẽ ta không đẹp sao?"
Cố Tô An nghĩ một chút, cuối cùng nói: "Xinh đẹp có ích lợi gì? Có thể làm cơm ăn sao? Nói không chừng chờ ngày nào đó ngươi không đẹp nữa, cái gọi là tình địch tự nhiên sẽ không còn."
Diệp Thời Tầm lắc đầu cười nói: "Ta năm nay 22 tuổi, có nhà có xe có tiền gửi ngân hàng.
Bỏ qua những thứ này không nói, ta còn là á quân tranh tài violon thế giới.
Mặt khác ta còn là cô nhi, cùng ta cùng một chỗ không cần tốn nhiều tâm tư tới xử lý chuyện nhà.
Với những điều kiện trên, cho dù dáng dấp ta sứt mẻ mấy, ta nghĩ tình địch của ngươi cũng khẳng định không ít."
"Đúng vậy, Diệp tổng tốt như vậy.
Xem ra ta phải tốn thêm chút tâm tư đem ngươi vững vàng buộc lại, tránh cho ngươi ở bên ngoài tìm tiểu yêu tinh." Cố Tô An tựa như phát tiết giành lấy sandwich trong tay Diệp Thời Tầm, làm như mặt Diệp Thời Tầm hung hăng cắn một cái.
Diệp Thời Tầm trịnh trọng gật đầu: "Ừ! Ta còn biết giặt quần áo nấu cơm làm việc nhà, ở nhà làm bảo mẫu ra cửa làm hộ vệ, ngươi muốn ngồi xe ta là tài xế, ngươi muốn mua đồ ta là máy rút tiền."
"..." Cố Tô An bày tỏ đột nhiên không muốn cùng bạn gái nói chuyện, tuy rằng nàng nói mỗi một cái đều là sự thực, nhưng nghe sao mà thiếu đánh như vậy?
"Còn nữa còn nữa, ta còn giữ mình trong sạch.
Trước khi chưa gặp phải ngươi, không có bất kỳ xì căng đan hoa cỏ nào, sau khi nhận biết ngươi càng là giữ khoảng cách với bằng hữu khác giới lẫn đồng giới.
Hơn nữa ta không phải kẻ cuồng công tác, sẽ không đem lượng lớn thời gian đặt lên công việc từ đó bỏ quên ngươi."
Cố Tô An nhìn bánh mì sandwich vừa giành được trong tay, đột nhiên nghĩ muốn úp lên mặt Diệp tổng làm sao bây giờ?
"Phải phải phải, ngươi tốt như vậy, ta có thể cùng ngươi cùng một chỗ quả thực là kiếp trước cứu vớt toàn vũ trụ." Cố Tô An bất đắc dĩ lại buồn cười tiếp tục ăn điểm tâm.
Diệp Thời Tầm nghe được Cố Tô An đổi giọng nói chuyện, không còn kiềm chế như trước kia, Diệp Thời Tầm cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bất quá vẫn cười khẽ lắc đầu: Kiếp trước ngươi chỉ cứu một mình ta, nhưng mà vậy là đủ rồi.
Diệp Thời Tầm cũng không quên sở dĩ tới tham gia tiết mục này, là bởi vì Cố Tô An ở trong 《 Thủy Kính 》 chưa thoát vai, bây giờ xem ra Cố Tô An đã khôi phục không sai biệt lắm.
Diệp Thời Tầm thở phào nhẹ nhõm, đang chuẩn bị uống sữa tươi, Cố Tô An đột nhiên chậm rãi nói: "Diệp tổng, có một điểm ngươi vẫn không sánh bằng ta."
Diệp Thời Tầm thừ ra một chút, ngẩng đầu nhìn về phía Cố Tô An: "Hm?"
"Diệp tổng, bạn gái ta mạnh hơn bạn gái ngươi.
Điểm này ngươi không so được." Cố Tô An tâm tình tốt lên rồi, liền có ý niệm muốn trêu đùa Diệp Thời Tầm.
Diệp Thời Tầm cầm sữa bò trong tay uống một hơi cạn sạch: "Bạn gái ta xinh đẹp hơn bạn gái ngươi."
Nghe vậy Cố Tô An mặt đỏ bừng không nói thêm gì nữa, bị người yêu biến tướng khen xinh đẹp quả thực có chút ngượng ngùng.
Chờ hai người đều ăn no, khoảng cách tổ tiết mục tập hợp còn mấy phút, Diệp Thời Tầm dắt tay Cố Tô An: "Đi thôi, đi tập hợp.
Hôm nay ngày cuối cùng, tổ tiết mục khẳng định nín đại chiêu chờ chúng ta."
Cố Tô An tựa vào trên người Diệp Thời Tầm, đi theo Diệp Thời Tầm cùng nhau ra cửa.
Ở trên đường Cố Tô An nhỏ giọng hỏi: "Ngươi yêu ta là bởi vì dung mạo của ta sao?"
"Nói bậy, cho dù ngươi bị tạt a xít ta cũng yêu ngươi." Diệp Thời Tầm nghĩ một chút đến Cố Tô An kiếp trước, tiếp đó hỏi: "Nếu như ngày nào đó ta mất tất cả, ngươi vẫn sẽ cùng ta ở một chỗ sao?"
Cố Tô An bấm bóp thịt mềm bên hông Diệp Thời Tầm: "Ta sẽ luôn luôn phụng bồi ngươi, cho nên bất kể lúc nào ngươi cũng sẽ không hai bàn tay trắng.
Bởi vì ngươi còn có ta."
Lấy được đáp án muốn có, Diệp Thời Tầm tâm tình dị thường tốt.
Hơi cong lên khóe miệng biểu đạt nội tâm vui mừng.
Đáng tiếc đoạn đường này không dài lắm, sắp phải đến chỗ tập hợp, Cố Tô An buông cánh tay Diệp Thời Tầm, cùng Diệp Thời Tầm sánh vai đi một khối.
Đợi hai người đến, phó đạo diễn cao giọng hô: "Được rồi, hiện tại nhóm cuối cùng đã đến, hôm nay có thể bắt đầu quay."
Trước ống kính Diệp Thời Tầm lại một bộ mặt than, chỉ có Cố Tô An nhìn bộ dáng Diệp Thời Tầm không được tự nhiên lại cường trang trấn định trộm bật cười.
--
Ở nhà Tiêu Luyến chờ đợi rất lâu, cuối cùng chờ được Lưu Hồng Diễm đến.
Lưu Hồng Diễm túi lớn túi nhỏ chất đống ở cửa nhà Tiêu Luyến, Tiêu Luyến vừa mở cửa đã kinh ngạc không thôi: "Mợ? Ngài đây là dọn nhà sao?"
"Con trai ta phát bệnh, ta phải lưu lại chăm sóc hắn." Lưu Hồng Diễm thấy cửa đã mở, nàng liền xách đồ đi vào, không chút nào thèm hỏi ý tứ chủ nhà.
Tiêu Luyến thoáng cau mày không vui hiện ra mặt, bất quá trong chớp mắt Tiêu Luyến lại cười ngây thơ vui vẻ, chủ động ra cửa giúp Lưu Hồng Diễm dọn hành lý: "Mợ, ngươi trước nghỉ ngơi một hồi, ta đi lấy chút đồ cho ngươi ăn.
Sau đó liền mang ngươi đi bệnh viện nhìn Tiểu Chí."
"Không ăn không ăn, đi ngay bây giờ.
Con trai ta còn bệnh, ngươi lại nghĩ đến ăn? Ngươi có còn nhân tính hay không? Ngươi có còn là người hay không?"
"Đó là con trai ngươi, quan hệ gì đến ta." Tiêu Luyến không phẫn nộ không tức giận, những câu mắng chửi này, khu bình luận sách của nàng có quá nhiều.
Nhớ trước kia có hai minh tinh ly dị, nàng vừa vặn viết một chương ngọt ngào đăng lên, kết quả bị người mắng to: Ngươi có lương tâm hay không? Người ta ly dị, ngươi còn ở nơi này viết ngọt ngọt ngào ngào, thật là buồn nôn.
Tiêu Luyến thở dài: Nếu như đây là người bình thường, vậy để cho ta tiếp tục điên đi.
Người bình thường sống quá mệt mỏi, lớn phải quan tâm hòa bình thế giới, nhỏ phải quan tâm minh tinh có đi nhầm vớ hay không.
Giúp Lưu Hồng Diễm dọn đồ xong, Tiêu Luyến trấn định như thường lấy tới bánh ngọt nằm nghiêng trên ghế sa lon ăn.
Lưu Hồng Diễm thấy vậy nổi cơn giận dữ: "Con trai ta đều đã vào bệnh viện, ngươi còn có thể ăn được? Nhanh mang ta đi tìm con trai."
Tiêu Luyến ủy khuất cầm bánh ngọt trong tay ném vào thùng rác, nhút nhát đứng lên: "Xin lỗi xin lỗi, ta không phải cố ý."
Lưu Hồng Diễm bực bội, thấy bộ dáng khiếp nhược của Tiêu Luyến càng không xem nàng ra gì.
Vẫn là con trai nhà mình tốt, chỉ là không biết bệnh lần này có thể chữa khỏi hay không.
Ngộ nhỡ nếu không trị hết về sau điên điên khùng khùng sợ là không cưới được vợ.
Lưu Hồng Diễm đưa mắt quan sát Tiêu Luyến, tiểu cô nương dáng dấp không tệ, tính tình lại không cay nghiệt nhất định là người khác nói gì nghe nấy, ngộ nhỡ Tiểu Chí không lành được...
Tiêu Luyến bị Lưu Hồng Diễm nhìn chằm chằm đến toàn thân không thoải mái, loại cảm giác này cứ như năm xưa bị tên buôn người mang đi, đám người kia chằm chằm chọn "hàng hóa" vậy.
Tiêu Luyến vặn vẹo cần cổ hơi có vẻ cứng ngắc, cảm giác máu đều đang sôi trào, nàng ghét có người dùng thứ ánh mắt này nhìn nàng, theo bản năng nhìn chằm chằm hai mắt Lưu Hồng Diễm: Có phải phá hủy đôi mắt này thì sẽ không cảm nhận được thứ ánh mắt này nữa?
Nghĩ như vậy, Tiêu Luyến cũng chuẩn bị làm như vậy.
Hơi giơ tay lên: Là ngươi ép ta, đều là lỗi của ngươi, lỗi của ngươi.
Tiêu Luyến tựa như ma chướng nhìn chằm chằm Lưu Hồng Diễm kêu lên những lời này, sợ hãi là bản năng con người, giờ phút này Lưu Hồng Diễm cảm giác được có gì sai sai, bỗng dưng sợ hãi lui về phía sau mấy bước.
Ngặt nỗi Tiêu Luyến mang nụ cười quái dị bên khóe miệng, từng bước một hướng Lưu Hồng Diễm đi tới: "Các ngươi đều đáng chết, là ngươi ép ta.
Đều là lỗi của các ngươi, các ngươi đáng chết."
Tiêu Luyến cầm lên dao gọt trái cây bên trong khay trái cây, vô ý thức hướng Lưu Hồng Diễm nhào tới.
Lưu Hồng Diễm tránh khỏi, dao gọt trái cây vạch vào tường.
"Đáng chết, các ngươi đều đáng chết!" Tiêu Luyến lại lần nữa cầm dao lên, đi tới bên cạnh Lưu Hồng Diễm.
Ngay lúc Tiêu Luyến giơ tay chém xuống, sắp đem dao gọt trái cây cắm vào trong thân thể Lưu Hồng Diễm, đột nhiên bị người cản lại.
Diệp Thời Tầm vừa về nhà liền thấy trong nhà một mảnh hỗn loạn, làm nàng không ngờ tới chính là Tiêu Luyến lại đang cầm dao hành hung.
Diệp Thời Tầm xông lên cản lại một dao kia, không ngờ Tiêu Luyến càng mất khống chế, cầm dao trực tiếp quơ loạn.
Diệp Thời Tầm bị trầy một vết bên cổ tay, Lưu Hồng Diễm nhân cơ hội chạy ra ngoài, bên cạnh nghe được động tĩnh Cố Tô An lập tức chạy tới, lại thấy Tiêu Luyến cùng Diệp Thời Tầm đang giùng giằng với nhau.
"Gϊếŧ nàng, gϊếŧ nàng, gϊếŧ nàng..." Tiêu Luyến không ngừng lẩm bẩm, Diệp Thời Tầm đoạt lấy dao trong tay nàng đưa cho Cố Tô An bên cạnh.
Cố Tô An cất dao gọt trái cây xong, lập tức tiến lên đỡ dậy Tiêu Luyến.
Tiêu Luyến ngồi trên ghế sa lon vẫn chưa khôi phục như cũ, đột nhiên ra sức nện bản thân: "Ta là người xấu, ta mới là người xấu, ta đáng chết, ta đáng chết..."
Cố Tô An muốn đi lên trước ngăn cản Tiêu Luyến, lại bị Diệp Thời Tầm ngăn lại, dưới tình huống này đi qua sợ là có thể bị Tiêu Luyến ngộ thương.
Tiêu Luyến đem tất cả đồ vật có thể tiếp xúc được ném rơi xuống đất, một ít mảnh vụn thủy tinh đã cắt vào da thịt nàng.
Diệp Thời Tầm xả cái khăn lông đem cổ tay mình đơn giản bọc lại, quay đầu nói với Cố Tô An: "Ngươi về nhà trước, ta lát nữa sẽ đi tìm ngươi."
"A Tầm..." Cố Tô An chưa dứt lời, liền thấy Diệp Thời Tầm đem Tiêu Luyến kéo vào phòng khách.
Tiêu Luyến trong lòng khó chịu, chỉ có đau đớn khắp người mới có thể làm nàng trấn tĩnh lại.
Hồi còn tấm bé bị đám buôn người kia ngược đãi khiến tâm lý nàng nảy sinh dị dạng, mỗi khi tâm tình mất khống chế liền sẽ bộc phát ra.
Giờ phút này hai người ở trong căn phòng trống rỗng, Diệp Thời Tầm một quyền đánh vào trên người Tiêu Luyến: "Tỉnh táo một chút."
Tiêu Luyến khẽ cắn răng nhìn Diệp Thời Tầm, đột nhiên cũng nắm chặt quả đấm chuẩn bị hướng Diệp Thời Tầm đánh, mà Diệp Thời Tầm lại né người tránh thoát: "Tiêu Luyến, những chuyện kia đều đã qua."
"Không có!" Tiêu Luyến tựa như phát tiết hướng Diệp Thời Tầm gầm thét: "Ngươi căn bản không hiểu được."
Tiêu Luyến tận mắt nhìn mấy người kia bị đánh gãy tay chân ném trên đường chính, lại bởi vì lúc đó có người không nghe lời bị cắt đi tai mũi, Tiêu Luyến nhớ tới tình cảnh bi thảm kia, tâm tình lại lần nữa mất khống chế, đem bản thân co rúc trong phòng nhỏ, cứ như chung quanh đều là ma quỷ.
Diệp Thời Tầm thở dài, đi tới bên cạnh Tiêu Luyến ôm lấy nàng: "Đừng sợ, đều đã qua.
Đám người kia cũng đã chịu quả báo bị trừng phạt.
Chúng ta hiện tại nên nhìn về phía trước, chớ lại hồi ức những chuyện kia được không?"
"Ta muốn đi xem bọn họ." Tiêu Luyến ôm chặt Diệp Thời Tầm, tựa như người chết chìm bắt được một khối gỗ trôi nổi.
Diệp Thời Tầm do dự một hồi: "Được, chờ thêm chút thời gian mọi người chúng ta cùng nhau bồi ngươi đi."
Tiêu Luyến muốn nhìn chính là đám trẻ bất hạnh năm đó, lúc ấy sau khi được cứu ra đám trẻ tàn phế đáng thương đều bị đưa đi viện mồ côi, hiện tại cũng không biết có thể tìm được bọn họ hay không.
Tiêu Luyến lẳng lặng tựa vào góc tường, Diệp Thời Tầm cũng không tiếp tục an ủi nàng, từ trên giường lôi chăn ra đắp lên trên người nàng, sau đó liền đóng cửa lại đi ra ngoài.
Giống như Quả Đào nói vậy, ngủ một giấc là được.
Khăn lông trên cổ tay Diệp Thời Tầm đã bị máu tươi thấm đỏ, nàng ở nhà tìm tới hòm thuốc, trước đem cổ tay đơn giản băng bó một chút, sau đó lại giúp Tiêu Luyến xử lý vết thương trên người.
Chờ hết thảy đều làm xong, Diệp Thời Tầm chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, xem ra Quả Đào nói không sai, Tiêu Luyến cần một điểm phát tiết, cũng cần để cho nàng đối diện chuyện năm đó.
Đi sang bên cạnh, Cố Tô An chính đang giúp Lưu Hồng Diễm băng bó vết thương.
Cố Tô An thấy Diệp Thời Tầm tới rồi, lập tức chạy tới bên cạnh Diệp Thời Tầm, đem cổ tay Diệp Thời Tầm nâng lên kỹ lưỡng nhìn: "Có cần đi bệnh viện?"
"Không cần, chỉ là rách chút da." Diệp Thời Tầm xoa xoa tóc Cố Tô An, tận lực để Cố Tô An không cần lo lắng nàng.
Bên cạnh Lưu Hồng Diễm aiz u một tiếng kêu to lên: "Nàng không đi bệnh viện, ta phải đi.
Ta bị thương nặng như vậy, ta nhất định phải nằm viện."
Diệp Thời Tầm bình tĩnh nhìn Lưu Hồng Diễm, Cố Tô An khẩn trương nắm chặt tay Diệp Thời Tầm.
"Kẻ điên kia làm ta bị thương nặng như vậy, các ngươi nhất định phải bồi ta tiền thuốc thang còn có tiền tổn thất tinh thần, nếu không ta liền báo cảnh sát, để cho cảnh sát tới bắt nàng." Lưu Hồng Diễm cầm điện thoại di động không sợ hãi nói.
Cố Tô An khẩn trương nhìn về phía Diệp Thời Tầm, Diệp Thời Tầm nhẹ nhàng nắm ngón tay Cố Tô An nhỏ giọng an ủi: "Không sao."
"Ngươi muốn bao nhiêu tiền?" Diệp Thời Tầm đi tới đối diện Lưu Hồng Diễm, đáy mắt đầy ý cười, con trai vẫn còn đang ở bệnh viện tâm thần, nàng lại nghĩ làm sao moi tiền.
Lưu Hồng Diễm tỉ mỉ đếm vết thương trên người mình, cuối cùng nói: "Ta còn muốn cái nhà này."
"Không thành vấn đề, những thứ ngươi muốn ta sẽ nhanh chóng an bài." Diệp Thời Tầm thuận theo gật đầu.
Cố Tô An nhìn ánh mắt đắc ý của Lưu Hồng Diễm, nàng hận không thể đem người này đuổi ra khỏi nhà.
Cố Tô An kéo Diệp Thời Tầm qua một bên, do dự rất lâu mới đối Diệp Thời Tầm nói: "A Tầm, ngươi không cần phải cúi đầu trước mặt nàng.
Nàng chính là một con quỷ hút máu đút không no."
"Nhưng bọn họ không phải thân nhân ngươi sao?" Diệp Thời Tầm vẫn có chút do dự, thủ đoạn của nàng từ trước đến nay không phải quang minh lỗi lạc, hơn nữa nàng muốn tính kế ai tuyệt đối sẽ không để đối phương sống tốt.
Nhưng mà Diệp Thời Tầm từ nhỏ là cô nhi, nàng trước nay không biết giữa thân nhân nên làm sao sống chung với nhau, cái loại chuyện cần phải cân nhắc các loại cảm tình còn có luân lý đó, nàng không có chút nắm chắc nào.
Nàng có thể cảm giác được Cố Tô An rất ghét hai người này, nhưng Cố Tô An vẫn sẽ nơi nơi thỏa hiệp, điểm này Diệp Thời Tầm nghĩ không ra.
Diệp Thời Tầm cũng chưa từng cảm thụ tình thương của mẹ, càng không biết cảm thụ của Cố Tô An khi mà hai người Lưu Hồng Diễm và Hồ Chí mỗi lần đều đem mẫu thân ra nói chuyện.
Cố Tô An nhìn thấu Diệp Thời Tầm đáy mắt chần chờ còn có lo âu, nghĩ đến quá khứ của Diệp Thời Tầm, Cố Tô An sáng tỏ, tiến lên ôm Diệp Thời Tầm: "Ngươi là thân nhân duy nhất của ta.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...