Cố Tô An vừa nhìn thấy một bóng người màu trắng thổi qua bên cạnh, theo bản năng liền nhào vào người Diệp Thời Tầm, quá mức sợ hãi nàng trực tiếp cắn Diệp Thời Tầm một ngụm.
Diệp Thời Tầm vừa an ủi Cố Tô An vừa tra xét tình huống chung quanh, rất kỳ quái chính là tiểu ca quay phim lúc này lạ thường to gan, không chỉ không sợ hãi còn nghiêm trang quay lại tình huống hai người trước mắt.
"Ngoan, đừng sợ.
Lập tức có thể đi ra ngoài." Diệp Thời Tầm trên mặt mang ý cười sâu xa, thật sâu nhìn tiểu ca quay phim một cái: "Lối ra hẳn chính là chỗ này."
Tiểu ca quay phim sửng sốt, ánh mắt nhìn về phía Diệp Thời Tầm đầy không thể tin.
Diệp Thời Tầm khẽ vuốt sau lưng Cố Tô An nhỏ giọng an ủi: "Nơi này là địa phương tổ tiết mục bố trí từ trước, bóng trắng vừa thổi qua hẳn là nhân viên làm việc của tổ tiết mục, nếu không người quay phim sẽ không to gan như vậy.
Nơi có thể để cho tổ tiết mục tự mình ra trận nhất định là lối ra."
Tiểu ca quay phim cường trang trấn định tiếp tục quay: Không phải do ta lộ tẩy, đừng trách ta đừng trách ta.
"Nhắm mắt lại, ôm lấy ta." Diệp Thời Tầm đem Cố Tô An ôm vào lòng, nhỏ giọng dặn dò xong liền dẫn người quay phim tiếp tục quay lại đường cũ.
Hậu kỳ phát sóng, người xem đại đa số đều không hiểu tại sao Diệp Thời Tầm tìm tới lối ra rồi vẫn vòng trở lại.
Về sau đến lúc phát sóng cảnh tiểu ca quay phim bị dọa đến đứng tại chỗ khóc thút thít, mọi người mới than thầm Diệp tổng thật ác độc.
Chờ đến khi Diệp Thời Tầm trước mặt mọi người come out cùng Cố Tô An cùng một chỗ, một màn này lại ở trên mạng lan truyền lên, tiểu ca quay phim càng hối hận ban đầu tại sao não tàn đi hù Cố Tô An.
Những thứ này nói sau tạm thời không đề cập tới, chờ Diệp Thời Tầm cùng Cố Tô An từ nhà ma đi ra, người quay phim bên ngoài quay các nàng cùng đi ra ngoài, lại chậm chạp không thấy được người quay phim sau lưng các nàng.
Diệp Thời Tầm hướng mọi người giải thích: "Hắn ở bên trong hình như bị dọa sợ không nhẹ, các ngươi vào xem một chút không?"
Chờ tất cả mọi người lắc đầu bày tỏ không đi, Diệp Thời Tầm liền không để ý bọn họ nữa, ngược lại cùng Cố Tô An đi xem các khách mời khác hoàn thành nhiệm vụ.
Trần Tử Hân và Giang Ngữ Nhu đã là lần thứ ba ngồi lên bánh xe chọc trời đọc thơ cổ, mấy lần trước qua loa nhớ thơ, cuối cùng đọc đi ra lại cứ lỗi một hai chữ.
Giang Ngữ Nhu ở trên cao gầm thét: "Trần ngốc tử, đều tại ngươi.
A a a! Cứu mạng...!A..."
"..." Trần Tử Hân mặt không biểu tình nhớ lại bài thơ cổ vừa đọc thuộc, thật vất vả nhớ ra được toàn bộ, Giang Ngữ Nhu lại từng trận thét nhiễu làm nàng quên gần hết.
Lâm Thiển và Triệu Vũ ở trên tàu lượn siêu tốc biểu hiện rất bình thường, điều này cũng làm cho tổ tiết mục lần đầu tiên tin tưởng bọn họ đang làm một show tiết mục thực tế.
Ngược lại là Quý Ngữ cùng Tiêu Tử Ân ở trên đu quay ba chiều nối thành ngữ, bốn năm hiệp trôi qua mỗi lần đều xảy ra ngoài ý muốn ở chỗ Tiêu Tử Ân.
Tin tưởng sau khi phát sóng Quý Ngữ lâm nguy không loạn lại nhanh trí sẽ hút fan không ít.
Nếu không phải Diệp Thời Tầm hiểu tiết mục này không có gì mờ ám, nàng cũng hoài nghi là có người cố ý sắp xếp cho Quý Ngữ đạp Tiêu Tử Ân bước lên.
Đến trưa mọi người đều đã hoàn thành nhiệm vụ được tương đối, những người khác còn phải đi chợ mua nguyên liệu nấu ăn, còn Cố Tô An đã ở chỗ tổ tiết mục lãnh một phần nguyên liệu dinh dưỡng phong phú.
Trở lại nơi ở tạm thời, Diệp Thời Tầm cũng thoáng buông lỏng, đem nguyên liệu Cố Tô An lãnh về đơn giản xử lý một chút, Cố Tô An đang muốn rửa tay đi hỗ trợ, Diệp Thời Tầm không chút khách khí đả kích nàng: "Phòng bếp không thích hợp ngươi, An An ngoan, đi phòng khách xem ti vi đi."
"..." Cố Tô An quay đầu nhìn ống kính bất đắc dĩ buông tay: "Bị Diệp tổng ghét bỏ.
Thật đau lòng, buồn quá."
Diệp Thời Tầm không biết từ đâu lấy ra một cây kẹo que, không chút do dự nhét vào trong miệng Cố Tô An: "Ngoan, đi ra ngoài chơi."
Cố Tô An vừa đi đến phòng khách vừa hướng ống kính nói: "Nể mặt que kẹo, ta không cùng nàng so đo."
Ở phòng bếp Diệp Thời Tầm hiếm có lộ ra chút tiếu ý, nguyên liệu nấu ăn Cố Tô An lãnh về tới đều rất tốt, Diệp Thời Tầm suy nghĩ làm một bữa ngon cho Cố Tô An, quan sát phòng bếp một cái lại phát hiện không có xì dầu.
"An An, Cố Tô An!" Diệp Thời Tầm hướng phòng khách kêu, Cố Tô An nghe được lập tức chạy tới: "Làm sao vậy?"
"Xì dầu không có." Diệp Thời Tầm cũng không quay đầu lại nói, ngữ khí tuy lạnh lùng một chút, nhưng nghe cũng sẽ không làm người cảm thấy buồn bã.
Cố Tô An xung phong nhận việc giơ tay: "Ta đi mua."
"Ừ, đi đường cẩn thận." Diệp Thời Tầm chỉ tận lực quên đi máy chụp hình, để cho bản thân tận lực cùng Cố Tô An sống chung với nhau như ở nhà.
Nhưng không ngờ ngoài ý muốn ngược cẩu vô số.
Cố Tô An cùng người quay phim rời khỏi, Cố Tô An ở trong siêu thị chọn mấy chai xì dầu thường gặp, đem so sánh một lúc mới xác định lấy một chai trong đó.
Lúc xếp hàng tính tiền, Cố Tô An bị người nhận ra.
Kỳ thực có quay phim đi theo phía sau, bản thân nàng lại có chút danh tiếng, hơn nữa hiện tại ở vào trạng thái đen toàn mạng, phàm là người có chút chú ý giới giải trí đều có thể dễ như trở bàn tay nhận ra nàng.
Hai nữ sinh đứng sau lưng Cố Tô An, người quay phim quay Cố Tô An đồng thời cũng quét qua các nàng.
Cuối cùng một nữ sinh trong đó can đảm hỏi Cố Tô An: "Xin hỏi ngươi là Cố Tô An sao?"
"Ừ?" Cố Tô An quay đầu nhìn hai nữ sinh kia, nhỏ giọng cười nói: "Ta là Cố Tô An, xin hỏi có chuyện gì sao?"
Hai nữ sinh được trả lời khẳng định, các nàng kích động hướng Cố Tô An hỏi: "Ta là fan hâm mộ của ngươi, ta có thể cùng ngươi chụp chung không?"
"Dĩ nhiên có thể." Cố Tô An không phải lần đầu tiên cùng fan hâm mộ chụp chung, nhưng lại là lần đầu tiên bị fan hâm mộ nhận ra trong siêu thị.
Sau khi cùng hai fan hâm mộ chụp chung, muội tử tóc dài trong đó ánh mắt lộ ra lo âu, nhìn Cố Tô An nhỏ giọng hỏi: "Nữ thần ngươi hiện tại không sao chứ?"
"Hm?" Cố Tô An không hiểu, nhưng vẫn lễ phép trả lời fan hâm mộ: "Ta rất tốt."
"Vậy thì tốt.
Nữ thần chúng ta vĩnh viễn ủng hộ ngươi."
"Cảm ơn." Cố Tô An còn nghĩ nói thêm gì, nhưng mà đã xếp hàng đến nàng, chỉ đành đi trước tính tiền.
Hai người nhìn Cố Tô An cùng quay phim rời khỏi, đợi các nàng trả tiền đi ra khỏi siêu thị, bên trong tổ tiết mục lập tức có người chạy tới: "Chuyện Cố Tô An đang quay show thực tế xin các ngươi tạm thời giữ bí mật.
Mấy tấm hình kia xin trước đừng tuyên bố ra ngoài."
Hai người gật đầu đồng ý, người tổ tiết mục liền rời đi.
"Diệp tổng, ta trở lại rồi." Cố Tô An vui sướng cầm xì dầu chạy về.
Diệp Thời Tầm ở phòng bếp đáp một tiếng: "Ừ, lấy xì dầu tới đi."
Kết quả sau đó bữa trưa bình thường tiến hành, mà bên trong đám fan hâm mộ của Cố Tô An lại đổi một đề tài khác.
Cố Tô An Fanclub
Rét đầu mùa: Đều đã đen toàn mạng, còn không xuất hiện tỏ thái độ, ta thấy Cố Tô An chính là chột dạ.
Vũng bùn dưới bãi cát: Anti lầu trên thỉnh rời khỏi, nơi này không hoan nghênh ngươi.
Mỗi đêm đọc một trang: Từ fan chuyển đi đường, vốn dĩ xem Thủy Kính thật thích nàng, kết quả không ngờ vai diễn Thủy Kính tới không sạch sẽ.
Vũng bùn dưới bãi cát: @Mỗi đêm đọc một trang không chứng cớ thì đừng chửi lung tung, muốn thoát fan thì tự đi đi, không ai giữ ngươi.
Mỗi đêm đọc một trang thối lui ra khỏi Cố Tô An Fanclub
Duy nhất: Hôm nay ở đầu đường vô tình gặp được nữ thần, thật hưng phấn a.
Hơn nữa nữ thần còn ôn hòa hơn ta tưởng tượng, fan nữ thần cả đời.
Liễu yên bình trên núi: Lầu trên có hình không?
Anti mặt vàng: +1, có hình không?
Mưa gió đã qua: Cầu hình.
Con nhện trong tủ kiếng:...!Đầu đường vô tình gặp được Cố Tô An? Chẳng lẽ thật bị công ty tuyết tàng?
Duy nhất: Có hình có chân tướng, nhưng mà tạm thời không phát.
Mong đợi về sau nữ thần vả mặt đám anti bem bép.
Vũng bùn dưới bãi cát: Cùng mong đợi.
Dứa sau khi sống lại: An của ta đẹp nhất, mong đợi nàng nghịch tập.
Vũng bùn dưới bãi cát: An của ta đẹp nhất, mong đợi nàng nghịch tập.
Duy nhất: An của ta đẹp nhất, mong đợi nàng nghịch tập.
Mưa gió đã qua:...!+4
Liễu yên bình trên núi:...!+5
Anti mặt vàng:...!+10086
Diệp Thời Tầm nhìn điện thoại di động, nửa tháng trước nàng gia nhập Cố Tô An Fanclub, nơi này khói súng phân tranh không ngừng, nàng có lúc nhàm chán cũng sẽ chú ý.
Ví như bây giờ Cố Tô An cướp đi phòng bếp rửa chén, mà nàng chỉ có thể ở trên ghế sa lon cùng đám dân mạng nói chuyện phiếm.
Vốn vô tình nói một câu, không ngờ bị theo cả đội hình.
Diệp tổng cầm chặt di động trong tay, ánh mắt phong tỏa trên màn ảnh: "An của ta" mấy chữ này các ngươi có thể đừng dùng theo hay không?
Đợi Cố Tô An rửa chén ra ngoài, Diệp Thời Tầm liền thu hồi điện thoại di động: "Muốn ra ngoài một chút không?"
"Không được, vừa rồi ở trong siêu thị đã bị người nhận ra rồi." Cố Tô An lắc đầu không chịu ra ngoài.
Diệp Thời Tầm cũng không muốn ra ngoài lắm, mà lúc này người tổ tiết mục tới.
Cố Tô An mở thẻ nhiệm vụ tổ tiết mục đưa tới: "Cùng người yêu lưu lại một đoạn hồi ức đẹp nhất trong cuộc đời."
Cố Tô An nhìn về phía Diệp Thời Tầm, cùng Diệp Thời Tầm ở bên nhau mỗi một ngày đều là thời khắc nàng cảm thấy hạnh phúc nhất.
"Có chút khó, chúng ta đi xem những người khác thử xem." Diệp Thời Tầm giờ phút này đang đóng vai "người yêu một ngày ", cho nên nhiệm vụ của tiết mục chỉ có thể làm như nhiệm vụ để hoàn thành, nàng không thể nào dựa theo suy nghĩ bản thân cho Cố Tô An một cái kinh hỉ, dẫu sao bây giờ chỉ ở phía trước ống kính làm nhiệm vụ mà thôi.
Những người khác nhận được nhiệm vụ cũng giống như đúc nhiệm vụ này, cho nên bây giờ Diệp Thời Tầm và Cố Tô An cùng nhau đi tìm Giang Ngữ Nhu thương lượng trước, đừng thấy Giang Ngữ Nhu bộ dạng không đáng tin cậy, nhưng mà mỗi một buổi trình diễn của nàng cơ bản đều là tự mình thiết kế ra, mấy thứ hình thức này nàng rất giỏi.
--
"Tiêu Luyến, ngươi đi ra cho ta.
Nhanh lên một chút đi ra."
Tiêu Luyến ngáp một cái tắt máy vi tính đi ra ngoài, mở cửa liền thấy được Hồ Chí đang gõ cửa.
"Làm gì?" Tiêu Luyến bất mãn hỏi, Hồ Chí sắc mặt lo lắng nói: "Tiêu Luyến, cho ta mượn ít tiền.
Ta cần dùng gấp, ngươi cho ta mượn trước.
Về sau khẳng định trả ngươi."
Tiêu Luyến khẽ nhíu mày: "Tiền của ta lần trước không đưa hết ngươi rồi sao? Hiện tại một đồng cũng không có, ngươi nhanh đi đi.
Đừng quấy rầy ta ngủ trưa."
Hồ Chí thấy Tiêu Luyến sắp đóng cửa lại, gấp lên trực tiếp đem người đụng vào.
Cửa phòng bị đụng hư, Tiêu Luyến bị Hồ Chí áp ngã nhào trên đất đau đến nhe răng toét miệng: "Hồ Chí, ngươi không xong với ta đâu."
Hồ Chí đang chuẩn bị bò dậy, mà Tiêu Luyến lại mắng: "Lưu manh, nhanh cút ngay cho ta."
"Lưu manh? Tiểu tiện nhân, ngươi dám mắng ta." Hồ Chí dứt khoát không đứng lên, đè trên người Tiêu Luyến: "Tiểu gia hôm nay liền cho ngươi biết cái gì là lưu manh."
"Hồ Chí, ngươi...!ngươi điên rồi? Buông ta ra!" Tiêu Luyến giùng giằng, nhưng mà Hồ Chí lại càng lúc càng hăng, mấy ngày qua áp lực ép hắn thở dốc không kịp, giờ phút này vừa vặn có túi trút giận đưa tới cửa, Hồ Chí dĩ nhiên không chịu buông tha..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...