"Bây giờ bắt đầu rút thăm, dựa theo thứ tự rút thăm được sắp xếp nhiệm vụ hôm nay.
Bất quá Cố Tô An có thể lựa chọn nhiệm vụ của mình trước, những người khác mời tiếp nhận chúng ta an bài."
Giang Ngữ Nhu nghe vậy lập tức trợn mắt nhìn Trần Tử Hân một cái: "Đều tại ngươi."
Trần Tử Hân giả bộ không nghe thấy, nói chuyện với Lâm Thiển: "Ngươi sợ độ cao sao?"
Lâm Thiển cười yếu ớt trả lời: "Cũng tạm được."
"Ừm, ta cũng không sợ độ cao." Trần Tử Hân tùy ý bắt đầu đề tài, hiện tại cũng tùy ý kết thúc đề tài.
Diệp Thời Tầm nhìn phó đạo diễn lấy tới hộp rút thăm, phó đạo diễn nói: "Được rồi, trước dùng phương pháp oẳn tù tì để sắp xếp thứ tự rút thăm."
Sau khi bao búa kéo, Lâm Thiển rút thăm đầu tiên, kế đó xếp hàng theo thứ tự, Quý Ngữ cuối cùng.
Phó đạo diễn sau khi xem qua kết quả rút thăm, liền an bài nhiệm vụ: "Nhiệm vụ của Cố Tô An và Diệp Thời Tầm là thám hiểm nhà ma; nhiệm vụ của Trần Tử Hân và Giang Ngữ Nhu là đọc thơ cổ trên bánh xe chọc trời; nhiệm vụ của Lâm Thiển và Triệu Vũ là hát to trên tàu lượn siêu tốc; nhiệm vụ của Quý Ngữ và Tiêu Tử Ân là chơi nối thành ngữ ở đu quay ba chiều."
Phó đạo diễn vừa dứt lời, Giang Ngữ Nhu mặt xám như tro tàn: "Cái gì? Đọc thơ cổ trên bánh xe chọc trời? Đây quả thực là..."
Nàng đã tức đến không nói nên lời, giậm chân bật nhảy một hồi lâu mới dừng lại.
Những người khác cũng sắc mặt không tốt nhìn phó đạo diễn, Giang Ngữ Nhu giận đến ngứa răng, tiếp đó vặn lỗ tai Trần Tử Hân nói: "Đều tại ngươi."
"..." Trần Tử Hân không muốn nghe những lời này nữa, ngặt nỗi Giang Ngữ Nhu nói mãi không dừng.
Nàng cũng rất bất đắc dĩ, muốn trách thì trách Tiêu Luyến! Đều là tên kia sai!
Nếu đã là CP tổ tiết mục sắp xếp, vậy thì liền phải bắt đầu "ngược cẩu" không chút kiêng kỵ.
Cố Tô An thuận theo tự nhiên vãn cánh tay Diệp Thời Tầm, hai người ở trước ống kính biểu hiện rất hài hòa, hơn nữa Diệp Thời Tầm mặc dù lành lạnh, nhưng cũng phù hợp ấn tượng bá đạo tổng tài trong tâm khảm phần lớn người, cho nên dù hiện tại nàng không nói lời nào, sau khi tiết mục phát sóng cũng sẽ không ai bôi đen nàng.
Trần Tử Hân và Giang Ngữ Nhu hai người này coi như đánh là thân mắng là yêu, xem ra cũng dị thường "hài hoà".
Lâm Thiển và Triệu Vũ, hai người này nhìn có vẻ rất giống một đôi, hơn nữa tính cách hai người cũng rất bù trừ cho nhau.
Quý Ngữ và Tiêu Tử Ân hai người này không nói gì thừa thải, người quay phim so ra càng thích đem ống kính cho Quý Ngữ hơn, dẫu sao show thực tế lần này biểu hiện của Quý Ngữ tốt hơn Tiêu Tử Ân quá nhiều.
"Được rồi, nhiệm vụ đã phân phối.
Hiện tại chúc mọi người chơi vui vẻ, lưu lại một đoạn ký ức khó quên." Phó đạo diễn cười híp mắt nói xong liền lui sang một bên.
Mà Giang Ngữ Nhu ha hả cười một tiếng: Đọc thơ cổ trên bánh xe chọc trời, nếu không có canh Mạnh Bà, ta có thể nhớ đến thiên hoang địa lão.
Nếu đã quyết định tham gia show thực tế, vậy thì phải làm theo đoàn phim an bài, Giang Ngữ Nhu dù không muốn cũng sẽ không công khai nói ra, mặc dù ôm tâm tư nghỉ phép tới tham gia show thực tế, nhưng chân chính tới đây rồi cũng là công việc, thân là nghệ sĩ chuyên nghiệp, đạo đức nghề nghiệp nàng vẫn phải có.
Vì vậy Giang Ngữ Nhu bực tức kéo Trần Tử Hân đi đến bánh xe chọc trời, thuận tiện mang theo thơ cổ đoàn phim cung cấp.
Những người khác thấy đã có người chạy, bọn họ cũng không lằng nhằng nữa, nghĩ quay xong sớm chừng nào kết thúc công việc sớm chừng nấy.
Diệp Thời Tầm lặng lẽ hỏi Cố Tô An: "Tại sao chọn nhà ma? Ngươi không sợ sao?"
"Sợ, cũng bởi vì sợ cho nên vẫn luôn không dám chơi một mình.
Nghĩ có ngươi bồi ta, dĩ nhiên muốn thỏa sức chơi một lần." Cố Tô An lôi kéo cánh tay Diệp Thời Tầm: "Nhanh lên một chút, chúng ta vào bên trong xem xem rốt cuộc có cái gì."
Diệp Thời Tầm cưng chiều nhìn nàng, yên lặng không nói đi theo Cố Tô An tiến vào.
Thám hiểm nhà ma cũng không sắp xếp nhiệm vụ gì khác, đây cũng tính là một điểm lợi của việc Cố Tô An tự lựa chọn nhiệm vụ.
Sau khi vào nhà ma, Cố Tô An không tự chủ nắm chặt cánh tay Diệp Thời Tầm.
Diệp Thời Tầm nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Cố Tô An, an ủi nói: "Đừng sợ, có ta ở đây."
Diệp Thời Tầm kiếp trước là người chủ nghĩa vô thần, cho dù trải qua chuyện sống lại chưa từng gặp yêu ma quỷ quái, nàng cũng sẽ không trăm phần trăm khẳng định không tồn tại thứ kia, dẫu sao thế gian rộng lớn sống lại đều có thể, vì sao không thể tồn tại linh dị quỷ ma?
"Liệu có ma không?" Cố Tô An yếu yếu hỏi một câu, Diệp Thời Tầm đáp: "Tin thì có.
Trong lòng không có quỷ là được, đồ vật không hữu hình không cần sợ hãi."
Tuy nói như vậy, nhưng vẫn không thể nào hoàn toàn an ủi Cố Tô An.
Cố Tô An đến bên cạnh Diệp Thời Tầm rụt một cái.
Diệp Thời Tầm cảm thụ được Cố Tô An sợ hãi, nhịn không được cười lên: "Sợ như vậy còn chọn cái này?"
"Nói bậy, ta chỉ là..." Cố Tô An muốn nói mình không sợ, nhưng bây giờ nàng cơ hồ dán vào trên người Diệp Thời Tầm, nói không sợ căn bản không ai tin.
Diệp Thời Tầm chỉ nhỏ giọng cười một tiếng: "Được rồi, đừng sợ."
Thám hiểm nhà ma hiển nhiên sẽ không chỉ đơn giản là một ít không khí kinh dị, hai người đi không bao lâu đột nhiên xuất hiện một cái tay níu lại y phục Cố Tô An.
Có thể "ma" chính là thích bắt nạt ai nhát gan, Cố Tô An vừa quay đầu lại liền thấy một đạo bóng trắng lềnh bềnh trôi qua, Cố Tô An bị dọa đến thất kinh, bấm cánh tay Diệp Thời Tầm không thả.
Tuy rằng bị Cố Tô An bắt có chút đau, nhưng Diệp Thời Tầm vẫn là hết sức cố gắng bỏ quên đi, quay đầu nhìn địa phương trống rỗng: "Không sao không sao, đều là nhân viên làm việc.
Đừng sợ, chúng ta tiếp tục đi."
Cố Tô An dụi mắt một cái, tận lực gần sát người Diệp Thời Tầm, Diệp Thời Tầm dứt khoát đem Cố Tô An ôm vào trong lòng: "Đi thôi."
Tiểu ca quay phim đi theo sau lưng các nàng cũng kinh hãi run sợ, bản thân hắn đã rất nhát gan, bởi vì biết trước nhiệm vụ tiết mục, cho nên đã sớm trước một bước đổi khách với người quay phim khác, nguyên bản nhiệm vụ là phải giải được câu đố mới có thể tìm được lối ra thật sự, độ khó có thể sẽ cao, nhưng bởi vì Cố Tô An lựa chọn thám hiểm nhà ma nên đoàn phim đem bỏ đi hạng mục giải câu đố.
Tiểu ca quay phim vốn cho rằng Cố Tô An nhìn nhu nhu nhược nhược sẽ không chọn nhiệm vụ nhà ma này, cho nên mừng thầm cùng người quay phim gan dạ nhất đổi một chút.
Kết quả không ngờ hắn vẫn là trúng chiêu.
Hiện tại tiểu ca quay phim đi theo sau lưng Diệp Thời Tầm và Cố Tô An lòng tràn đầy khó chịu, cảm thụ bầu không khí kinh khủng thì thôi đi, hai kẻ trước mặt lại còn tung hoa ngược cẩu nữa a cha!
"An An? Làm sao vậy? Còn sợ sao?" Diệp Thời Tầm thấy Cố Tô An núp ở bên cạnh mình im lặng không lên tiếng, không khỏi có chút bận tâm.
Cố Tô An lắc đầu một cái: "Tiếp tục đi, nhanh một chút ra ngoài."
Diệp Thời Tầm cười yếu ớt: "Được, tiếp tục đi."
Tiểu ca quay phim đưa tay gõ một cái lên cái chân run run: Ta cũng sợ a, tại sao không có tổng tài ôn nhu an ủi ta?
Ở khúc rẽ xuất hiện hai cánh cửa, Diệp Thời Tầm và Cố Tô An đứng tại chỗ đang suy nghĩ nên lựa chọn cái cánh cửa nào, đột nhiên một trận gió lạnh thổi tới.
"A a a!" Cố Tô An bị dọa lập tức kêu to ngay sau đó trốn vào trong ngực Diệp Thời Tầm, Diệp Thời Tầm vỗ vỗ sau lưng Cố Tô An nhỏ giọng an ủi: "Ta ở đây, đừng sợ đừng sợ."
Tình cảnh này tựa như trở lại kiếp trước Cố Tô An nửa đêm gặp ác mộng thức tỉnh vậy, Diệp Thời Tầm đã thành thói quen dỗ nàng.
Đương lúc Diệp Thời Tầm xoắn xuýt nên chọn cánh cửa nào, Diệp Thời Tầm nghĩ quay đầu lại hỏi tiểu ca quay phim xem có gợi ý gì không, kết quả vừa quay đầu lại liền thấy được ống kính không ngừng run rẩy, cùng với tiểu ca quay phim nhắm chặt hai mắt đem đầu chôn trong khuỷu tay.
"Ngươi, không có sao chứ?" Diệp Thời Tầm hiếm có hướng về ống kính nói ra những lời này, tiểu ca quay phim nghe tiếng ngẩng đầu thật thà cười một tiếng, kết quả đột nhiên nụ cười cứng ngắc trên mặt, bởi vì cánh cửa sau lưng Diệp Thời Tầm đột nhiên mở, bên trong một con cương thi đứng thẳng tắp, răng nhọn cùng máu tươi trên khóe miệng còn có phù vàng trên trán, tức thì tiểu ca quay phim bị hù sợ xoay người muốn chạy.
Diệp Thời Tầm kéo lại hắn: "Đừng chạy a.
Ngươi còn đang làm việc mà."
Tiểu ca quay phim lệ rơi đầy mặt, cuối cùng có tổng tài tới ôn nhu an ủi hắn, nhưng mà nụ cười quỷ dị trên mặt tổng tài là ý tứ gì a cha?
Diệp Thời Tầm ra dấu cho người quay phim đóng máy chụp hình, cũng lặng yên không tiếng động trộm mở cánh cửa.
Diệp Thời Tầm hỏi tiểu ca quay phim: "Sợ không?"
"Sợ, hơi sợ...!A" Tiểu ca quay phim khi còn bé được tỷ tỷ dẫn theo đi chơi nhà ma, kết quả có một nữ nhân nghĩ không thông tự sát bên trong nhà ma, mà hắn lại ngây thơ cho rằng những thứ kia là giả là đạo cụ.
Về sau, ám ảnh trong lòng liền càng lớn.
Diệp Thời Tầm hỏi tiểu ca quay phim: "Ngươi cảm thấy chúng ta hiện tại nên đi cánh cửa nào?"
Người quay phim tuyệt đối biết đường đi, dẫu sao hắn là nhân viên nội bộ của tổ tiết mục, hơn nữa thời điểm quay khẳng định cùng đạo diễn đi xem qua thực địa.
Cái nhà ma này khác với nhà ma bình thường, một ít thiết bị bên trong đều được sắp xếp lại, còn tiến hành sửa đổi một ít địa phương, cho nên bẫy rập mà lúc sáng Cố Tô An nói tổ tiết mục sẽ bày, ở ngay bên trong nhà ma.
Tiểu ca quay phim bởi vì nhát gan nên không tới xem nơi này, nhưng mà hắn có nghe đồng nghiệp nói qua, bây giờ khách mời còn chưa hoàn thành nhiệm vụ, hắn sao có thể lộ bài được? Khẽ cắn răng lắc đầu: "Ta không biết."
Diệp Thời Tầm khẽ gật đầu, làm ra bộ dáng cực kỳ thất vọng: "Ồ, hóa ra ngươi cũng không biết a.
Vậy xem ra chúng ta còn phải vòng vo ở chỗ này thật lâu rồi."
Diệp Thời Tầm nói xong liền đưa tay ra chuẩn bị đẩy cánh cửa có thể nhìn thấy cương thi kia, tiểu ca quay phim bị hù sợ thanh âm run rẩy nói: "Ta biết ta biết, ta đột nhiên nhớ ra."
Diệp Thời Tầm nhìn Cố Tô An trong lòng nhắm chặt hai mắt an tâm ôm lấy nàng, nhàn nhạt cười một tiếng hướng tiểu ca quay phim hỏi: "Nên đi như thế nào?"
"Kỳ thực hai cánh cửa này đều không đúng, bất kể đi đường nào đều sẽ lượn trở lại, hiện tại nên đi vòng lại, phía sau có bức tường di động đã sửa thành lối ra." Tiểu ca quay phim lập cà lập cập nói ra đường đi, Diệp Thời Tầm lúc này mới hiểu rõ, chả trách đi được một nửa cảm giác không đúng.
Diệp Thời Tầm ở Cố Tô An bên tai nhẹ giọng nói: "An An, không sao.
Chúng ta quay lại, lập tức có thể đi ra ngoài."
Vốn nghĩ bồi Cố Tô An ở trong này thoải mái chơi một hồi, kết quả không ngờ Cố Tô An bị dọa đến núp trong ngực nàng không chịu ra, mà tiểu ca quay phim sau lưng thì bị dọa đến máy quay còn cầm không chắc.
Ba người vừa đi trở về vừa cảm thụ không khí kinh dị nơi này, trên vách tường treo một ít đồ vật xem ra rất nanh ác đáng sợ, Cố Tô An luôn luôn nhắm mắt núp trong lòng Diệp Thời Tầm dĩ nhiên không thấy được, Diệp Thời Tầm lại nhìn rất rõ ràng, những thứ này hình như thấy qua ở đâu rồi.
Lại vòng vo lượn chuyển đi thêm mười mấy phút, Diệp Thời Tầm trên đường quay lại cũng chợt phát giác vấn đề, nàng quay đầu liếc nhìn tiểu ca quay phim, phát hiện đối phương cũng mặt đầy nghi ngờ không hiểu.
Diệp Thời Tầm hơi cong mép cười, không ngờ đám cáo già trong tổ tiết mục ngay cả người quay phim cũng lừa gạt.
Xem ra lối thoát tuyệt đối sẽ không dễ dàng như người quay phim nói.
Đương lúc Diệp Thời Tầm lại từ đầu sắp xếp suy nghĩ tìm lối ra mới, đột nhiên Cố Tô An phát ra một tiếng thét chói tai, cắn một cái lên bả vai Diệp Thời Tầm.
Tiểu ca quay phim thấy vậy đột nhiên quên sợ hãi, đem ống kính đối chuẩn một màn này, vui mừng quay lại..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...