Ngoài cửa Trần Dược vẫn còn đang ra sức bôi đen Cố Tô An với Diệp Thời Tầm, Diệp Thời Tầm nghe vào trong tai phẫn nộ trong lòng.
Cơn giận bị đè nén trong ánh mắt, vào thời điểm Trần Dược nói ra hai chữ 'buồn nôn', lời nói của Trần Dược đột nhiên trùng khớp với lời nói của bản thân trong ký ức, Diệp Thời Tầm không kịp suy nghĩ gì khác, nắm chặt quả đấm không chút khách khí vung vào đầu Trần Dược.
Trần Dược không đề phòng, lảo đảo lui về sau hai bước, ngã xuống đất.
Diệp Thời Tầm nhìn Trần Dược mặt bầm máu, phẫn nộ đáy lòng tiêu tán hơn chút.
Bất quá chỉ vỏn vẹn một cú đấm quả thực không thể khiến Diệp Thời Tầm hoàn toàn nguôi giận, vì vậy Diệp Thời Tầm lại tiến lên vung quyền, lúc nàng chuẩn bị xoay người trở về phòng còn không quên đạp Trần Dược thêm một cước.
Trong lúc hành hung không cùng Trần Dược nói một câu dư thừa nào, thậm chí còn không nói cho Trần Dược biết tại sao lại đánh hắn.
Sau khi Diệp Thời Tầm vào nhà, Trần Dược mặt mũi nanh ác từ dưới đất bò dậy, trên người đều chỉ là một ít ngoại thương, nhìn có vẻ đáng sợ nhưng mà Trần Dược cảm thấy Diệp Thời Tầm đã hạ thủ lưu tình rồi, ít nhất không thật sự làm bị thương gân cốt.
Đáng tiếc qua mấy ngày sau có lẽ hắn sẽ không nghĩ như vậy nữa.
Chuông cửa nhấn bao nhiêu cũng vô dụng, người bên trong cứ như không nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào.
Mà Diệp Thời Tầm cũng đích xác mặc kệ âm thanh ngoài cửa, cầm y phục đi vào phòng tắm.
Ở cách vách, Đường Hiểu Chi cùng Cố Tô An nghe được Trần Dược ở ngoài cửa gầm thét hô to mở cửa, bọn họ cuối cùng phục hồi tinh thần lại, Đường Hiểu Chi đưa tay ngăn cản Cố Tô An đang muốn mở cửa kiểm tra động tĩnh, vừa lắc đầu vừa nói: "Ta đi xem trước."
Nàng sợ vừa ra ngoài lại hóa ra đối mặt với Diệp Thời Tầm, vậy chẳng phải rất lúng túng sao.
Nhưng mà lúc Đường Hiểu Chi đi ra, Trần Dược thấy nàng liền như thấy được ân nhân cứu mạng, lôi kéo tay nàng, chỉ cửa nhà đóng chặt của Diệp Thời Tầm, nói với Đường Hiểu Chi: "Đường tiểu thư, ngươi giúp ta gõ cửa đi, ta có việc gấp muốn nói với Thời Tầm."
Đường Hiểu Chi không cảm thấy mình sở hữu gương mặt người tốt, nàng nhìn vết thương trên người Trần Dược, khóe miệng lộ ra chút tiếu ý, cười thầm trong lòng: A Tầm hạ thủ thật ác độc, sợ là trong vòng mười ngày nửa tháng khó mà xuống giường.
Đường Hiểu Chi nhìn Trần Dược còn đang lôi kéo ống tay áo mình, mặt lộ khinh bỉ hất tay ra, ánh mắt giễu cợt cực độ, khinh bỉ nói: "Bác sĩ Trần, ngươi vừa rồi ở ngoài cửa trắng trợn nhục mạ đồng tính luyến ái, vừa khéo ta cũng là một thành viên bên trong nhóm người ngươi nhục mạ, ngươi cảm thấy tại sao ta phải giúp ngươi?"
Trần Dược nhìn Đường Hiểu Chi, liền nghĩ tới Diệp Thời Tầm, hắn liên tiếp lui về phía sau: "Ngươi không phải là, không phải là cũng thích Thời Tầm đấy chứ?"
Đường Hiểu Chi sửng sốt, ánh mắt nhìn Trần Dược lại thêm mấy phần thương hại, thầm nghĩ: Người này có còn chút IQ nào hay không? Nghĩ gì nói nấy như vậy?
Vừa vặn lúc này Cố Tô An mở cửa đi ra, Trần Dược chỉ biết Diệp Thời Tầm ở nơi này, không ngờ Cố Tô An cũng ở đây.
Lúc nãy nhìn thấy Đường Hiểu Chi, hắn đã sửng sốt một hồi.
Bây giờ thấy Cố Tô An và Đường Hiểu Chi cùng đi ra từ một cánh cửa, Trần Dược đột nhiên tỏ vẻ bừng tỉnh hiểu ra, giận dữ chỉ về phía Cố Tô An cùng Đường Hiểu Chi: "Được a, không ngờ các ngươi lại trộn chung một chỗ."
Sau đó lại hướng Cố Tô An mắng lên: "Luôn miệng nói thích Thời Tầm, không ngờ lại ở sau lưng nàng làm loạn với kẻ khác, những tin tức trên mạng ta vốn chỉ nửa tin nửa ngờ, không ngờ ngươi thật đúng là một đãng phụ."
Nghe vậy Cố Tô An cẩn thận nhìn cửa nhà Diệp Thời Tầm, phát hiện như cũ đóng chặt, lúc này mới yên lòng.
Nhưng mà Đường Hiểu Chi không phải Cố Tô An, thứ nàng quan tâm chính là lời nói của Trần Dược.
Đường Hiểu Chi khua cổ tay, tiến lên chính là một quyền đánh vào mặt Trần Dược, hơn nữa còn xách cổ áo Trần Dược nhỏ giọng nói: "Bác sĩ Trần không cảm thấy bản thân quá mức rồi sao?"
"Ngươi lại dám đánh ta?"Trần Dược chỉ mới thấy được bộ dáng Đường Hiểu Chi không có tri giác nằm trên giường bệnh, giờ phút này Đường Hiểu Chi đánh hắn, giận không chỗ phát tiết.
Hắn chỉ cảm thấy bản thân đối phó một nữ nhân còn không đến nỗi rơi xuống hạ phong.
Dĩ nhiên, lúc nãy mới bị Diệp Thời Tầm đánh một trận, hắn đổ lỗi do bản thân quá yêu Diệp Thời Tầm, không muốn phản kháng nên mới bị Diệp Thời Tầm đánh.
Hơn nữa trên người cũng không đau lắm, cho nên không cảm thấy gì.
Nhưng động tác vừa rồi của Đường Hiểu Chi không thể nghi ngờ là đã chọc giận hắn, hắn đứng phắt lên muốn đánh nhau với Đường Hiểu Chi.
Cố Tô An thấy vậy lập tức níu cánh tay Đường Hiểu Chi, nói với Trần Dược: "Bác sĩ Trần ngươi nhanh đi đi."
"Đi? Hôm nay không giáo huấn các ngươi một chút, ta liền không mang họ Trần." Trần Dược khó chịu nhìn Cố Tô An, vốn cho rằng là khuê mật của Diệp Thời Tầm, kết quả nghe được người kia nói ra quan hệ của hai người, hắn chỉ cảm thấy Cố Tô An là một tiện nhân buồn nôn.
Cố Tô An nghe được ý tứ trong lời nói của Trần Dược, không biến sắc buông tay Đường Hiểu Chi, hơn nữa nói với Đường Hiểu Chi: "Ta đột nhiên nhớ ra mình còn đang nấu nước trong nhà, ta về trước."
Đường Hiểu Chi nhìn Cố Tô An về nhà đóng kín cửa, khóe miệng ý cười càng ngày càng rõ ràng, giơ tay lên đem Trần Dược đánh ngã xuống đất, sau đó xách một chân Trần Dược đem Trần Dược ném lên xe, đương lúc Trần Dược toàn thân đau đến không thể nhúc nhích, Đường Hiểu Chi lái xe đi.
Trên đường Trần Dược không nói một lời, cũng không phải hắn thành tâm hối cải hay gì, mà là trên người đau đến không nói nên lời.
Đến một con đường ở phía ngoại ô, Đường Hiểu Chi đem Trần Dược lôi xuống đánh một trận, cuối cùng Đường Hiểu Chi cúi người xuống nhìn Trần Dược nằm rạp dưới đất: "Nghe nói, ngươi lừa A Tầm, nói với nàng, ngươi chính là bạn trai nàng?"
"Khụ khụ, ta nói có sai sao? Nàng hiện tại sợ đồng tính, khụ khụ...!chuyện với nữ nhân Cố Tô An kia xem như chơi xong rồi.
Ta làm như vậy cũng vì tốt cho nàng, các ngươi thức thời thì đừng quản.
Khụ khụ..."
Trần Dược giùng giằng nói ra những lời này, nhưng mà ý cười bên khóe miệng Đường Hiểu Chi đột nhiên trở nên sâu xa, giơ chân đạp xuống Trần Dược đang chuẩn bị bò dậy: "Bác sĩ Trần, ngươi không sợ A Tầm về sau sẽ khôi phục trí nhớ sao? Đến lúc đó không khéo Diệp Thời Tầm sẽ hận đến không thể đem ngươi băm thành trăm mảnh gϊếŧ cho thống khoái."
Trần Dược nằm mọp trên đất, nửa bên má dán vào đất bùn, trong miệng còn có cỏ dại chẳng biết ngậm từ lúc nào, nhưng mà vừa chuẩn bị khạc cỏ ra, hắn lại nghe được lời của Đường Hiểu Chi, tức thì sửng sốt, kỹ lưỡng nghĩ một chút, hình như Đường Hiểu Chi nói cũng không sai, nếu Diệp Thời Tầm khôi phục trí nhớ, vậy sau này bản thân chẳng phải một chút cơ hội cũng không có sao?
Trần Dược chợt thay đổi tâm tư, nếu trước lúc đó hoàn toàn có được Diệp Thời Tầm, có phải hết thảy sẽ không thể thay đổi nữa? Cho dù khôi phục trí nhớ, Diệp Thời Tầm cũng sẽ không rời khỏi bản thân.
Đường Hiểu Chi không thấy được ánh mắt tính toán của Trần Dược, chỉ thấy Trần Dược nằm mọp trên đất không nhúc nhích, nàng cho rằng Trần Dược đang hối cải, vì vậy đem chân rời khỏi lưng Trần Dược, đối Trần Dược hừ lạnh nói: "Bác sĩ Trần tốt nhất nghĩ cho rõ, dưa hái xanh không ngọt."
Đường Hiểu Chi từ trong túi tiền lấy ra một xấp tiền thả vào bên cạnh Trần Dược, nhẹ giọng nói: "Tiền thuốc thang, bác sĩ Trần, không hẹn gặp lại."
Chờ Đường Hiểu Chi rời khỏi, Trần Dược nhìn xấp tiền kia, trong lòng tràn đầy căm hận, nắm cỏ dại lôi ra, tâm tình phiền muộn cũng phát tiết được một chút.
Nhưng chỉ trong chốc lát hắn lại đau đến nhăn nhúm mặt mày ngã xuống đất không dậy nổi, do đó không để ý thấy có một chiếc xe đang dừng cách đó không xa.
Chờ Đường Hiểu Chi trở lại nhà Cố Tô An, nhìn Cố Tô An ngồi sững sờ trên ghế sa lon, trong lòng có chút thương tiếc cùng cảm thông, vì vậy nói: "Ngươi không sao chứ?"
Cố Tô An vẫn còn đang thất thần, thậm chí Đường Hiểu Chi trở lại rồi cũng không chú ý thấy, cho nên càng không thể nghe được lời nói của Đường Hiểu Chi.
Đường Hiểu Chi hết cách, chỉ có thể tiến lên đẩy nàng một cái: "Cố Tô An?! Ngươi không sao chứ?"
"A? Không sao." Cố Tô An hai mắt vô thần nhìn Đường Hiểu Chi, nở nụ cười vô lực: "Ngươi trở lại rồi à."
Đường Hiểu Chi thấy vậy thở dài, nghĩ muốn nói đôi câu an ủi Cố Tô An, nhưng mà lời đến khóe miệng lại vòng trở về, không biết nên nói gì cho phải, chỉ có thể vỗ vỗ bả vai Cố Tô An: "Sẽ tốt."
Cố Tô An tức thì ửng đỏ mắt, mỗi một ngóc ngách trong căn nhà này đều có dấu vết Diệp Thời Tầm từng tồn tại, ngay cả tủ lạnh vẫn còn nước chanh mà Diệp Thời Tầm mua, nhưng mà người kia sống ngay cách vách, nàng lại chỉ có thể giả vờ như không quen.
Diệp Thời Tầm ở phòng tắm tắm xong, đang chuẩn bị ra xem Trần Dược có còn ngoài cửa hay không, nếu như vẫn còn, nàng liền gọi bảo vệ, thuận tiện kêu xe cứu thương.
Nhưng mà mở cửa ra lại không thấy Trần Dược, đáy mắt Diệp Thời Tầm đảo qua một tia ác liệt: Xem ra đánh không đủ ác, lại có thể tự mình rời khỏi.
Mà vào lúc này cửa cách vách mở ra, Diệp Thời Tầm mặt đầy kinh ngạc nhìn Đường Hiểu Chi từ bên trong đi ra.
Nàng làm bộ lơ đãng đút tay vào túi, lẳng lặng nhìn Đường Hiểu Chi hỏi: "Hiểu Chi? Sao ngươi lại ở đây?"
Diệp Thời Tầm chỉ cảm thấy hai tay mình đang run rẩy, Trái Táo không phải nói trụ cách vách chính là Cố Tô An sao? Tại sao Quả Đào lại từ trong đi ra?
Đường Hiểu Chi đang chuẩn bị rời khỏi, không ngờ thấy được Diệp Thời Tầm đi ra, lúng túng đứng trước cửa nhà Cố Tô An, nhanh chóng suy nghĩ cái cớ nói: "Ta hiện tại là ký giả, qua lấy tin tức mà thôi."
Diệp Thời Tầm nghĩ đến nghề nghiệp của Cố Tô An, ngay sau đó liền bình thường trở lại.
Nhưng nàng lại quên mất rằng, đi lấy tin tại sao phải đến nhà người khác.
Bất quá Đường Hiểu Chi không tiếp tục cái đề tài này nữa, kéo Diệp Thời Tầm qua nhỏ giọng hỏi: "Có đói bụng không? Buổi trưa cùng ra ngoài ăn một bữa?"
Diệp Thời Tầm không có ký ức, đối với dụng cụ phòng bếp đều tương đối xa lạ, thấy Đường Hiểu Chi đề nghị như vậy, liền sảng khoái đồng ý.
Bởi vì thiếu khuyết trí nhớ, cho nên Diệp Thời Tầm không biết phụ cận đây có nơi nào ăn ngon, vì vậy hai người vừa đi vừa trò chuyện.
Sau khi Diệp Thời Tầm cùng Đường Hiểu Chi rời đi, cánh cửa luôn đóng chặt được mở ra, Cố Tô An có chút thất thần nhìn bóng lưng Diệp Thời Tầm rời khỏi.
Nhưng mà ngay tại khoảnh khắc nàng đóng cửa, Diệp Thời Tầm lại quay đầu nhìn, Đường Hiểu Chi cũng theo bản năng quay đầu, không phát hiện gì liền hỏi Diệp Thời Tầm: "Làm sao vậy?"
"Không sao.
Đi nhanh thôi, nhìn xem phụ cận có gì ăn ngon." Diệp Thời Tầm không quá nhiệt tình với việc ăn uống, nhưng mà nàng hy vọng có thể sớm quen thuộc tình hình xung quanh, đáng tiếc không tìm được cơ hội lôi kéo người quen đến bồi nàng, hiện tại Đường Hiểu Chi tự đưa tới cửa, dĩ nhiên phải tranh thủ lợi dụng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...