Trong lúc Diệp Thời Tầm hôn mê, nàng nghe được hai thanh âm không ngừng trao đổi trong giấc mơ của bản thân.
Chau mày, cuối cùng ở trong mộng thấy được bóng dáng một nữ nhân, nhưng mà lúc nhìn rõ nữ nhân kia, Diệp Thời Tầm kinh hãi một hồi, nàng thấy được chính bản thân, nhưng nhìn có vẻ thành thục hơn.
"Ê, có nhìn thấy ta không?" Diệp Thời Tầm kiếp trước đưa tay ra quơ quơ trước mặt Diệp Thời Tầm: "Ta còn chưa lấy linh hồn, nàng hiện tại đã ngu đi rồi?"
【Ký chủ tôn kính, nàng chính là ngài của một thế giới khác.
Ngài nhất định phải đối bản thân độc miệng như vậy sao? 】
Diệp Thời Tầm kiếp trước nghĩ một chút, sờ cằm gật đầu như có điều suy nghĩ: "Tuy rằng ngươi chính là ta, nhưng mà ta lớn tuổi hơn ngươi —— ừ, ta tính một chút xem.
Thế giới vườn trường não tàn 50 năm, thế giới đô thị 70 năm, thế giới giới giải trí tâm cơ 62 năm, thế giới zombie tận thế 109 năm, thế giới tu tiên 723500 năm, thế giới thần thoại 99845 năm, còn có..."
【Ký chủ tôn kính, thời gian để thu hồi linh hồn là nửa giờ.
Ngài còn dư lại 27 phút.】
Hệ thống hảo tâm nhắc nhở, Diệp Thời Tầm kiếp trước khẽ cau mày: "Ở chung với hệ thống ngu xuẩn lâu quá, bị ngươi lây bệnh."
Diệp Thời Tầm kiếp trước nhìn Diệp Thời Tầm đang trợn mắt há hốc mồm, đơn giản rõ ràng nói: "Ta là ngươi ở một thế giới khác, chúng ta giống nhau, nhưng lại là hai người hoàn toàn độc lập.
Bởi vì trước khi ta chết, có một luồng linh hồn ở tạm trong thân thể ngươi, hơn nữa còn đem toàn bộ ký ức của ta đưa cho ngươi, cho nên khiến ngươi có cảm giác như sống lại.
Những ký ức này vừa lợi vừa hại, ví dụ như ở trước mặt một số người vô tội, ngươi rất khó buông xuống thù hận, điều này đối với ngươi và bọn họ mà nói đều không công bằng."
"Là ý gì?" Diệp Thời Tầm không quá hiểu, bất quá Diệp Thời Tầm kiếp trước cũng không định giải thích nhiều hơn: "Ta tin tưởng ngươi, ngươi thông minh như vậy nhất định có thể tự mình hiểu ra.
Ta hiện tại phải làm chính là mang đi luồng linh hồn thuộc về ta, mà trí nhớ của ngươi sẽ chỉ dừng lại ở buổi tối trước khi sống lại, trí nhớ của ngươi sẽ không bao gồm tất cả mọi chuyện phát sinh sau ngày hôm đó."
Nghe vậy Diệp Thời Tầm luống cuống, nàng không muốn quên Cố Tô An, lại càng không muốn quên những ngày tháng ở chung với mọi người.
Nếu không có trí nhớ sau đó, chờ lát nữa tỉnh lại trên giường bệnh, có phải bản thân vẫn như cũ là homophobia?
Diệp Thời Tầm kiếp trước nhìn thấu sự bối rối của nàng, tiếp đó mỉm cười: "Ngươi yên tâm, ta sẽ đem đoạn trí nhớ này sao chép một phần giao lại cho ngươi.
Bất quá cái hệ thống ngu xuẩn này của ta tạm thời năng lượng chưa đủ, ta không cách nào lui tới hai lần liên tục, thời gian lần sau gặp mặt không chắc lắm, lâu thì ba bốn năm nhanh thì một hai ngày."
"Nhưng mà An An nàng..." Diệp Thời Tầm như cũ không yên tâm, không có đoạn trí nhớ này bản thân có còn yêu Cố Tô An hay không? Cố Tô An biết bản thân biến thành homophobia liệu có thương tâm hay không?
Diệp Thời Tầm kiếp trước khẽ cong mép: "Có chút lòng tin với bản thân đi, cũng tin tưởng nàng một chút.
Ta đi qua rất nhiều thế giới, mỗi một đời bất kể nàng là thân phận gì, nàng đóng vai nhân vật gì, ta đều có thể tìm được nàng, cũng thành công yêu nàng, ngươi phải tin tưởng cho dù ngươi không có trí nhớ, cũng có thể lại yêu nàng.
Càng huống chi cũng không phải để ngươi vĩnh viễn mất đi đoạn trí nhớ này.
Tin tưởng ta, ta rất nhanh sẽ trở lại.
Cho dù Cố Tô An thế giới này không phải người ta yêu, ta vẫn không đành lòng để cho nàng bởi vì một bản thân khác của ta mà thương tâm khổ sở."
"Cảm ơn." Diệp Thời Tầm thiên ngôn vạn ngữ đều bao hàm bên trong hai chữ này, nhưng mà Diệp Thời Tầm kiếp trước đột nhiên khua tay cười lên: "Bản thân nói cảm ơn với bản thân, sao mà cứ thấy không được tự nhiên.
Được rồi, không trò chuyện nhiều với ngươi nữa.
Thời gian của ta sắp tới rồi, chờ ta thu hồi luồng hồn phách bên trong cơ thể ngươi, ngươi sẽ tỉnh lại.
Sinh hoạt bao giờ cũng phải nhiều màu sắc, thứ đồ phiền não này thỉnh thoảng lấy ra chơi một chút là đủ rồi.
Thời điểm cần thiết có thể lựa chọn quên nó đi.
Còn nữa (blah blah...!) "
Hệ thống: Về sau ngàn vạn lần không thể để ký chủ nhận nhiệm vụ xuyên vào hình tượng người hướng đạo, công năng tẩy não và tán dóc mọi lúc mọi nơi quá mạnh mẽ.
Diệp Thời Tầm hiện tại: Có phải người già rồi đều sẽ dài dòng như vậy? Đột nhiên có chút sợ bản thân biến già...
Diệp Thời Tầm kiếp trước: "Ê ê ê, sao ngươi không nhìn ta.
Có biết nói chuyện với người khác không nhìn người ta là hành động không lễ phép không, đứa bé này tại sao lại như vậy? Ta nói cho mà biết (blah blah..
) "
Hệ thống: Ký chủ còn không lấy lại phần linh hồn khống chế ký ức, mức độ tâm thần phân liệt sợ là càng ngày càng nghiêm trọng.
Diệp Thời Tầm không kiên nhẫn cau mày, bị "bản thân" giáo dục theo kiểu nói tận tay day tận mặt là loại trải nghiệm gì?
Bị Diệp Thời Tầm kiếp trước quấy rối một hồi, Diệp Thời Tầm ngược lại không sợ mình không nhớ nữa, nàng chỉ sợ "bản thân" tiếp tục khua môi múa mép nói không ngừng.
Vì vậy rất dứt khoát cắt đứt nàng: "Được rồi, ngươi không phải đang vội sao? Nhanh cầm linh hồn ngươi đi đi."
"Thật là đau lòng mà.
Sao có thể đối đãi với mị như vậy, tuy rằng mị đã có An An, nhưng mà chúng ta cũng có thể tự công tự thụ mà ~ "
"Trời má, ngươi đã trải qua những gì?" Diệp Thời Tầm trợn mắt há hốc mồm nhìn mình kiếp trước, không ngờ mình lại có một ngày bán manh phạm tiện như vậy, hơn nữa nàng còn chính mắt thấy, rõ ràng ban nãy vẫn còn rất chảnh chó rất cường thế.
Diệp Thời Tầm kiếp trước hắng giọng một cái: "Đây đều là hậu quả do không có phần hồn khống chế ký ức a, cảm thấy bản thân càng ngày càng giống Tiêu Luyến khi phát bệnh.
Được rồi, không đề cập tới mấy vụ đó nữa, cảnh còn người mất a.
Tên kia ở trong tiểu thế giới lại tìm được một đạo diễn oa oa chít chít, aiz.
Không đề cập tới cũng được a.
Còn có Quả Đào tên kia, aiz! Bạn bè cái bẹn bà, tình bằng hữu a, thật mong manh yếu ớt yo."
Hệ thống: Không phải ngài ở tiểu thế giới vô tình gặp được các nàng, kết quả là lúc ngài còn chưa tìm được Cố Tô An, các nàng mang bạn gái tới trước mặt ngài tú ân ái mấy đợt sao? Đến mức oán hận lâu như vậy?
"Kỳ thực a (blah blah..."
(Ba tháng sau...!) Diệp Thời Tầm kiếp trước vốn muốn cùng Diệp Thời Tầm thân thiết hữu hảo giao lưu ba mươi phút, kết quả không cẩn thận lỡ mất thời gian lấy lại linh hồn, chỉ đành tiếp tục bồi Diệp Thời Tầm trò chuyện ba tháng, chờ đợi cơ hội thu hồi linh hồn lần kế.
Diệp Thời Tầm cũng không biết qua bao lâu, mơ mơ màng màng nghe nàng của kiếp trước đang không ngừng lẩm bẩm cái gì đó, mà ý thức của nàng thì càng ngày càng yếu, cho đến khi bên tai vang lên tiếng nức nở nhàn nhạt.
Diệp Thời Tầm mở ra cặp mắt mông lung mờ mịt, thấy bên cạnh có người cầm chặt tay nàng, khóc nước mắt giàn giụa làm người không nhịn được muốn ôm vào lòng thương yêu một phen.
Kết quả nàng chưa kịp cảm khái mỹ nhân, liền nghe thấy mỹ nhân kinh hỉ đứng lên, một tay đưa đến quơ quơ trước mặt mình, giọng nói đầy vui mừng: "A Tầm, ngươi cuối cùng tỉnh rồi? Quá tốt rồi."
Diệp Thời Tầm lúc này vô lực trợn trắng mắt, nhưng vẫn không nhịn được muốn nói xấu: Ta chỉ vừa tỉnh ngủ có chút thần chí không rõ thôi, không phải là mắt mù.
Bất quá nhìn nữ nhân kia hoang mang rối loạn chạy ra ngoài, Diệp Thời Tầm ngoẹo đầu chống người ngồi dậy, nhìn đến hoàn cảnh mình đang ở, Diệp Thời Tầm không nhịn được chần chờ nhắm mắt lại, mở mắt lần nữa phát hiện bản thân vẫn còn trong bệnh viện.
Ngay tại lúc này, ngoài cửa có hai nữ nhân đi tới, Diệp Thời Tầm nhìn Trần Tử Hân cùng Giang Ngữ Nhu đã rất lâu không liên lạc, lại nhìn hai người đang rúc vào nhau, hai người này không phải từ trước đến giờ đều thủy hỏa bất dung sao? Sao hôm nay nhìn thân thiết tình cảm như vậy?
Nhưng mà nàng còn chưa kịp ngâm cứu, Giang Ngữ Nhu liền kéo chặt cánh tay Trần Tử Hân, kinh hỉ phát ra tiếng thét chói tai: "A a a —— A Tầm, ngươi tỉnh rồi? !"
Trần Tử Hân không có không đáng tin như Giang Ngữ Nhu, nàng nhìn Diệp Thời Tầm, thấy khí sắc trên mặt nàng không tệ, vì vậy ngữ khí ôn hòa hỏi thăm: "Có chỗ nào không thoải mái sao?"
"Không có, ta rất tốt.
Đúng rồi, tại sao ta lại ở chỗ này? Ta không phải là..." Đang ở nhà ngủ sao?
Diệp Thời Tầm còn chưa nói hết nghi hoặc, tầm mắt nàng đã khóa chặt vào chiếc nhẫn cưới trên tay Giang Ngữ Nhu và Trần Tử Hân: "Các ngươi..."
Giang Ngữ Nhu thấy Diệp Thời Tầm nhìn chằm chằm chiếc nhẫn của mình và Trần Tử Hân, nàng tâm tình tốt ôm lấy Trần Tử Hân, khoe khoang nói với Diệp Thời Tầm: "A Tầm, ta và ngốc tử cùng một chỗ rồi.
Chính trong khoảng thời gian ngươi hôn mê."
"Cùng một chỗ? Hai tên các ngươi là đồng tính luyến ái?" Vừa hỏi vừa lộ ra biểu tình khó chịu, Diệp Thời Tầm đột nhiên cúi người nôn mửa.
Đáng tiếc hôn mê quá lâu, dạ dày không có gì cả, nôn mửa rất lâu vẫn không nhịn được khó chịu, cúi người nằm lỳ ở đó không ngẩng dậy nổi.
Lúc này Giang Ngữ Nhu và Trần Tử Hân mới phát giác Diệp Thời Tầm có cái gì không đúng, đang chuẩn bị đỡ nàng, kết quả bị Diệp Thời Tầm đẩy ra: "Đừng đụng ta, ọe ~ "
Thấy vậy Giang Ngữ Nhu giận đến dậm chân không ngừng, Trần Tử Hân mâu quang khẽ biến ngữ khí bình tĩnh hỏi: "A Tầm, ngươi vừa rồi gặp Cố Tô An chưa?"
"Cố? Cố Tô An? Ai? Ọe ~ phiền toái các ngươi đi ra ngoài trước, ọe ~" Diệp Thời Tầm chỉ cảm thấy gan đều sắp bị ói ra.
Trong ký ức, từng có một người trung niên đứng trước mặt mình, từng câu từng chữ nói chán ghét đồng tính cùng sự đáng sợ của đồng tính luyến ái.
Trong đầu thi thoảng sẽ còn lóe lên cảnh tượng tiệc sinh nhật bị hỏa hoạn thiêu rụi, nhưng mà hết thảy những thứ này lại không nhớ được rõ ràng.
Trần Tử Hân và Giang Ngữ Nhu chưa rời khỏi, hai người liền nghe được tiếng bước chân dồn dập trước cửa.
Trần Tử Hân trong lòng thất kinh, thầm nói: "Nguy rồi."
Nàng kéo Giang Ngữ Nhu chạy ra ngoài, quả nhiên thấy cuối hành lang có bóng dáng Cố Tô An.
Trần Tử Hân nhỏ giọng nói với Giang Ngữ Nhu: "Đi liên lạc với đám Quả Đào, nói rõ sự việc, thương lượng lại đối sách.
Ta đi gặp Cố Tô An."
"Được, ngươi đừng có bày cái mặt than ra hù dọa nàng." Giang Ngữ Nhu cầm di động bắt đầu liên lạc những người khác, Trần Tử Hân thì yên lặng theo sau lưng Cố Tô An.
...
Cuối cùng Cố Tô An ra ngoài ban công đứng, Trần Tử Hân cảm thụ gió lạnh thổi tới, tâm tình không chút gợn sóng nào, lẳng lặng đi tới bên cạnh Cố Tô An: "Chờ kết quả kiểm tra của bác sĩ rồi hẵng thương tâm đi."
"Ta không có thương tâm, nàng có thể tỉnh lại ta đã rất cao hứng.
Ngày vui như thế này, ta làm sao lại thương tâm.
Mang ta vào gặp nàng một chút đi, cứ nói là bạn ngươi." Cố Tô An ngữ khí rất bình tĩnh, nhưng vẫn khó mà che giấu đáy mắt bi thương.
Đã từng là người yêu thân mật nhất, giờ phút này lại chỉ có thể dùng một thân phận giả tạo đến gần nàng, thậm chí là bằng hữu của bằng hữu.
Trong phòng bệnh, Diệp Thời Tầm đã an tĩnh lại, chỉ là hai mắt vẫn có chút vô thần nhìn trần nhà.
Tuy rằng phản ứng ghê sợ vẫn luôn có, nhưng mà lần này hình như nhẹ hơn rất nhiều, sau khi Trần Tử Hân và Giang Ngữ Nhu rời khỏi, cảm giác khó chịu liền không còn nữa.
Trong phòng làm việc của bác sĩ, Tô Vận cùng Đường Hiểu Chi mấy người chen chúc một chỗ chờ bác sĩ cho ra kết quả chẩn đoán.
"Bệnh nhân có lẽ đã mất đi một phần ký ức, trước mắt không thuốc nào có thể trị, chỉ có thể dựa vào bản thân từ từ khôi phục, cũng có thể vĩnh viễn không khôi phục được.
Phán đoán sơ lược thì bệnh nhân quên mất phần trí nhớ từ tháng 10 năm ngoái đến hiện tại.
Dĩ nhiên còn có phần ký ức thời bé cũng rất mơ hồ, nói là chỉ nhớ được sinh nhật bốc cháy, còn có một nam nhân trung niên.
Cho nên sẽ không ảnh hưởng lớn đến sinh hoạt hàng ngày, chỉ cần chú ý một chút là có thể hoàn toàn thích ứng cuộc sống trước mắt."
Bác sĩ nói thì đơn giản, nhưng đối với Diệp Thời Tầm mà nói, mấy tháng ngắn ngủi này nàng trải qua quá nhiều chuyện.
Trên giường bệnh, Diệp Thời Tầm nhìn Tề Nhược và Tô Tiệp, còn có Tô Vận đứng trong góc, nàng hơi nhíu mày: "Ngươi nói ta là đứa con thất lạc nhiều năm của ngươi?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...