Vương Bân nói:- Chắn chắn không có chuyện đó xảy ra đâu, đây là chuyện mất tích rất nhiều học sinh, trường học vẫn còn che dấu.
À đúng rồi, không phải sáng hôm qua có một học sinh nam đưa San San về nhà à?Vương Hải Yến nói:- Đúng, em cũng đã nhìn thấy cậu học sinh kia, tên nó là Dương Gian.- Cậu ta chắc chắn biết rốt cuộc là San San đã xảy ra chuyện gì, phải gọi điện cho cậu ấy hỏi xem chuyện của San San là như thế nào.Vương Hải Yến nói:- Em cũng đã nghĩ đến việc đó nhưng em không có biết số điện thoại của cậu ta.Thế nhưng sau đó…- AAA!!!!!Bên trong phòn tắm truyền ra tiếng hét của Vương San San.Lúc này sắc mặt của vợ chồng Vương Bân cũng bắt đầu thay đổi, vội vàng chạy tới cửa phòng tăm nhưng cửa bị khóa nên không mở được.Vương Hải Yến hốt hoảng gõ cửa phòng tắm, vội vàng hỏi:- Con gái mở cửa cho mẹ, có chuyện gì với con vậy, mẹ ở ngay bên ngoài rồi.Nhưng trong phòng tắm lại vang lên tiếng hét của Vương San San.Lúc này Vương Bân cũng cảm thấy có chút nghiêm trọng, mặt mày bắt đầu biến sắc, ông không có gõ cửa nữa mà dùng hết sức đạp về phía cửa phòng tắm.- Rầm!!Cửa phòng tắm bị phá.Vương Hải Yến liền vọt vào trước, khi bà thấy trên sàn phòng tắm toàn bộ đều là máu thì mặt mày liền trắng bệch ra vì sợ hãi.
Sau đó bà thấy con gái mình đang trần truồng nằm co cụm ở một góc phòng tắm, máu chảy lênh láng từ trên cổ nhuốm đỏ hết cả người.Đang vùi đầu vào đùi vì hoảng sợ, giống như bị thứ gì đó khiến cho kinh sợ quá.- Con gái, con làm sao vậy?Vương Hải Yến đau lòng đến sắp khóc, bà cầm lấy cái khăn tắm định đi lại trùm lên người của con gái mình.Vương San San hoảng sợ nói:- Nó đến đây, nó đến đây rồi, nó ở bên ngoài cửa sổ, bên ngoài cửa sổ.
.
.
.
.
.Nó đến đây để tìm con.
Đừng, đừng có tới đây, đừng đến đây.Vương Hải Yến nhìn thoáng qua cửa sổ mà không thấy cái gì bên ngoài hết.- Nó là thứ gì? Ngoài cửa sổ không có ai hết mà, San San, con đừng có tự mình dọa mình.- Không, nó đang ở bên ngoài cửa sổ, nó đang nhìn con.Vương San San cầm lấy cánh tay cảu mẹ mình, hoảng sợ nói:- Dương Gian, con phải tìm Dương Gian, con muốn đến nhà Dương Gian, con không muốn ở đây.
Mẹ, con không muốn chết, con không muốn chết.
.
.
Tất cả mọi người đều đã chết, các bạn ấy đều chết hết rồi, Tô Lôi, Triệu Yến, Lưu Giai Di.
.
.
.
.các bạn ấy đều đã chết.- Hu hu.
.
.
.
Con không muốn chết.Nói xong, Vương San San rúc vào trong ngực của Vương Hải Yến, sau đó khóc rống lên, trông rất thảm thiết.Vương Hải Yến lúc này cũng chỉ an ủi con mình mà thôi, thấy con gái khóc lóc thảm thiết như vậy, nước mắt cô cũng tự trào ra.- San San không có chuyện gì hết đâu, không sao cả, con không sao hết, không sao, có mẹ ở đây rồi mà.Vương San San nói:- Nó đã tìm được con, nó đang ở ngoài cửa sổ, con sẽ chết ngay lập tức, hu hu.
.
.
.Vương Hải Yến nhìn về phía cửa sổ lần nữa:- Ngoài cửa không có gì hết, cái gì cũng không có, chúng ta ở tận tầng 16 lận mà con, bên ngoài không có cái gì cả, không tin con nhìn xem.Vương San San vẫn cứ tiếp tục khóc, cả người đều đang run rẩy.- Mẹ, nó đã đến đây rồi, con phải đến nhà Dương Gian để ở, con không muốn chết.Vương Bân ở phía sau cũng yên lặng một lúc sau mới mở miệng:- Trước hết đưa San San về phòng mặc đồ đi đã, sau đó đi xuống trạm xá phía dưới băng bó vết thương đi.
Ngày mai anh sẽ nghĩ cách tìm Dương Gian, hỏi cậu ta về chuyện này.Vương Hải Yến gật gật đầu, cô đứng dậy dìu Vương San San rời khỏi phòng tắm.Chờ cho hai mẹ con đi khỏi đây, Vương Bân tắt vòi nước nóng đi, sau đó lau chùi một chút.Khi ông ta chuẩn bị đi, thì bất chợt có liếc nhìn qua chiếc cửa sổ phòng tắm.Cửa sổ vẫn đang đóng.Vương Bân ngó đầu ra ngoài, nhìn xung quanh xem có thứ gì không?Nhà mình ở tầng 16, làm gì mà lại có thứ gì đó ở bên ngoài được.Đúng là như thế.Vương Bân không nhìn thấy cái gì hết nhưng ngay lúc ông ta chuẩn bị đóng cửa sổ thì chợt ngẩn ngơ.Bên trên cửa sổ có một lớp hơi nước, bên trên còn in rõ ràng một dấu bàn tay.Dấu tay cũng khá nhỏ, không giống như của người lơn, giống như của đứa bé bốn năm tuổi gì đó.Hơn nữa dấu tay lại liên tiếp từ ngoài cửa sổ vào tận trong phòng tắm.Trên vách tường cũng bị dính hơi nước.Thậm chí ở trên đỉnh đầu ông ta cũng có dấu tay.Mấy chỗ đó chắc chắn Vương San San không thể nào với tới.Dính đầy dấu tay nhỏ nhắn hiện lên rõ ràng trước mắt ông.Lòng Vương Bân cũng bắt đầu run run, ông cũng đã ý thức được có cái gì đó đã xảy ra rồi.Đêm hôm ấy, cả nhà Vương San San không có một ai ngủ được.Trương Vĩ cũng tương tự như thế, hắn không ngủ.Hắn vừa mới từ bên cục cảnh sát trở về nhà.Cha hắn Trương Hiển Quý nghĩ rằng hắn làm chuyện gì đó nên đánh hắn một trận, sau đó còn không cho hắn vào phòng ngủ.Trương Vĩ đứng bên ngoài ban công nhìn ra phía ngoài, cau mày suy tư.Đến cùng thì ai, là ai.
.
.
.đã hãm hại mình?…- Con quỷ kia sẽ không trở lại đây nữa à?Dương Gian đã ở trong nhà chờ một đêm, không có ngủ, hiện tại hai mắt hắn nổi đầy tơ máu, mệt mỏi vô cùng.Hắn đang cố mở mắt để nhìn về phía cửa ra vào.Cửa không đóng.Bởi vì hắn muốn nhìn thấy con quỷ ngay khi nó xuất hiện.Tuy nhiên, mọi chuyện cũng không có diễn ra hoàn hảo như hắn nghĩ.- Không thể ở mãi đây để chờ nó được, nếu như con quỷ đã rời khỏi đây và không muốn trở về đây thì chờ đợi như thế này chỉ làm lãng phí thời gian của mình thôi, hiện tại đối với mình thời gian rất quý giá.Dương Gian xoa xoa ánh mắt đầy tơ máu của mình, cố gắng thả lỏng người.Tinh thần căng thẳng suốt đêm khiến hắn cũng sắp phát điên mất.- Chắc chắn không thể tìm được con quỷ đó trong thời gian ngắn, như vậy mình phải chuẩn bị làm hai việc.Dương Gian đứng lên, rời khỏi ghế sopha, tắm rửa xong lại dọn chút đồ đạc chuẩn bị ra ngoài.Việc thứ nhất là cố gắng tìm cách để cho mình tiếp tục sống sót.Còn việc thứ hai là… dù sao thì mình cũng sắp chết nên cố gắng kiếm một khoản tiền cho cha mẹ dưỡng lão.Đeo cái túi lên lưng, Dương Gian bắt đầu đi ra khỏi khu chung cư cũ kỹ này.Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, hiện tại trời có chút nắng nóng, làm hắn cảm giác chói mắt.- Nhưng mà quỷ cũng không sợ ánh mặt trời.Dương Gian sờ sờ mu bàn tay của mình, cũng không cảm giác được con mắt có phản ứng khác thường nào hết.Nói cách khác, dù là ban ngày, quỷ cũng có thể xuất hiện.Theo mấy câu chuyện dân gian hay kể thì quỷ chỉ xuất hiện vào buổi tối, nhưng xem ra hiện giờ điều này cũng sai mất rồi.
Chắc cũng phải sửa lại.Phải sửa lại làm ánh sáng ban ngày làm con người ta có cảm giác an toàn, khiến lòng người không sợ hãi mà thôi.- Ông chủ, có mua điện thoại cũ không?Dương Gian đi tới một quán sửa chửa điện thoại ở ngã tư..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...