Bọn hắn thấy trên cánh tay của hắn máu thịt có chút lẫn lộn, miệng dính máu, mắt hắn đỏ bừng lên, ngoài ra còn tản ra ánh sáng mờ nhạt.Hơn nữa da trên người hắn bắt đầu nứt ra, thỉnh thoảng có một ít da rơi xuống, ai nấy đều có cảm giác lạnh sống lưng.Theo bản năng, tất cả đều cảm thấy sợ hãi.Không lẽ Dương Gian đã bị quỷ nhập?Giờ phút này, ánh mắt Dương Gian đang toả ra màu đỏ, sau đó bắt đầu chui phía dưới da hắn, chui xung quanh người, những nơi con mắt đi qua thì da thịt đều bị nứt nẻ, cơ thể hắn như thể bị xé ra từng đường, máu tươi chảy ra, thấm đỏ cả quần áo.Đây không phải sự đau đớn bình thường nhưng không có đau bằng khi bị quỷ anh cắn.Lúc trước quỷ anh cắn làm cho số lượng mắt nhiều thêm.Nhưng hiện tại cũng không phải quỷ anh cắn nữa mà chính hắn tự cắn chính mình.Con mắt màu đỏ vừa vào trong miệng hắn liền biến mất.Nhưng vết thương trên cánh tay hắn biến thành một vẹt lõm, hiện tại máu thịt đang ngừng nhúc nhích, chỉ trong chốc lát chỗ đó lại hiện ra một con mắt mới, mang theo chút quỷ dị mà nhìn xung quanh.Con mắt thứ 6 đã xuất hiện.Bởi vì con mắt thứ năm bị hắn ăn nên hiện tại đang nằm trong bụng hắn.Theo sự xuất hiện của con mắt thứ 6, làm da hắn bắt đầu phát ra những luồng sáng màu đỏ, từ những vết nứt lúc nãy.Một đường, hai đường, ba đường,.
.
.
.Sau đó ánh sáng màu đỏ bắt đầu lan ra toàn bộ cơ thể.Mặt đất xung quanh cũng bắt đầu bị ảnh hưởng.Ánh sáng màu đỏ giống như loại dịch nhờn gì đó, bắt đầu lan ra trên mặt đất, cùng với bóng tối xung quanh có sự đối lập rõ ràng.Giờ phút này, trên tấm da dê lại xuất hiện hàng chữ nhưng không có ai chú ý đến:"5 giờ 30 phút, sau khi tôi nuốt đi một con mắt, thành công mở ra con mắt thứ 6, ánh sáng màu đỏ bắt đầu tản ra từ trên người tôi, tôi cảm thấy ánh sáng này chính là quỷ cực, là quỷ vực của tôi nhưng tôi lại phát hiện con lệ quỷ trong cơ thể tôi đang không ngừng sống lại, có lẽ chút nữa thôi, tôi sẽ bị lệ quỷ chiếm lấy, chính thức trở thành một con quỷ.""Khi tôi bắt đầu mở Quỷ Vực, những con quỷ xung quanh cũng bắt đầu.
.
.
.
.
.
đến gần, giết những bạn học khác."Như chứng minh những gì viết trong tấm da đều đúng là sự thật, một bàn tay trắng bệch từ trong bóng tối đưa ra , đột nhiên túm lấy cổ của một nma sinh.Lạnh lẽo, cứng rắn, bàn tay mang theo một cỗ lực lượng lớn đến đáng sợ, lôi bạn học này vào trong bóng tối.- Không, không nên, cứu tôi, cứu tôi với.
.
.
.
.
.
.Cậu học sinh kia vùng vẫy, với tay ra giống như muốn nắm lấy cái gì đó để bám trụ lại,nhưng cũng chẳng làm được gì.Rất nhanh hắn biến mất vào trong bóng tối, tiếng kêu cứu của hắn cũng theo đó biến mất luôn, giống như viên đá nhỏ roi vào dòng nước vậy, có nổi lên một chút gợn sóng nhưng chỉ chốc lát lại khôi phục sự yên lặng.Nhưng người khác thấy thế cũng bắt đầu run rẩy chân tay, mặt mày tái nhợt.Sau khi thấy chuyện như vậy, không một ai dám cứu, vì bọn họ không có can đảm lớn đến như thế.Tiễn Vạn Hào cũng bị doạ đến khóc luôn rồi, hắn đã bắt đầu phát điên, theo bản năng bỏ chạy, mặc kệ là chạy đi đâu, chỉ cần chạy khỏi đây là được.Thế nhưng hắn vừa quay đầu đã đâm trúng một thi thể cứng ngắc.Lão quỷ mặc áo dài màu đen, thi ban nổi đầy trên mặt, ánh mắt lạnh như tro đang nhìn hắn, không hề có một tý cảm xúc.Tiễn Vạn Hào còn muốn tiếp tục chạy nhưng cơ thể hắn bỗng cứng ngắc không thể nào di động được.Ông lão chậm rãi đưa bàn tay gầy guộc lên, hướng về phía mặt hắn chụp tới.
.
.
.
.
.- A A!!!!Một tiếng thét chói tai vang lên trước khi chết.- Đừng tới đây, đừng có tới đây,.
.
.
.
.A, đừng có tới, đừng tới gần tôi.Một bạn nữ ôm lấy cai đầu bù xù của cô ta, ngồi xuống đất, miệng cứ lẩm bẩm, ánh mắt dại ra, đã bị điên do quá sợ hãi.Giờ phút này, Triệu Lỗi cũng không còn chút sức lực nào để chạy trốn cả, chỉ có thể ngồi bệt xuống đất như người mất hồn.Miêu Tiểu Thiện ngồi xổm xuống đất, dùng tay bịt tai lại, úp mặt vào đầu gồi, ngồi khóc, thân thể cũng run rẩy theo.Hiện tại Vương San San lại nắm chặt tay của Dương Gian, cả người tựa vào ngực của hắn, giống như không có biết sự đáng sợ của Dương Gian hiện tại, chỉ sợ hãi nhìn về phía bóng tối, lo lắng sẽ có quỷ xuất hiện.Có lẽ vì có mấy người chết, mấy con quỷ xung quanh giống như dừng lại vậy.Nhưng mà bóng tối vẫn lan dần qua đây, xung quanh bao trùm lên một sự im lặng, im lặng đáng sợ, ngay cả tiếng kêu của những người xung quanh đều không có.Nhưng mà sự yên lặng này cũng không có giữ được lâu.Chỉ chốc látCộp, cộp cộp, cộp cộp,.
.
.
.
.Tiếng bước chân lại truyền ra từ trong bóng tối.Lần này cũng không phải một tiếng bước chân, mà là vài tiếng bước chân.Phía trước, phía sau, bốn phương tám hướng,.
.
.
.
.Ngay lúc này, từng cánh tay trắng bệch từ trong bóng tối đưa ra, nó túm vào vai của Trương Vĩ, túm lấy tóc của bạn học nữ, túm lấy chân của Miêu Tiểu Thiện,.
.
.
.
.tất cả mọi người đều bị quỷ tấn công.Theo như màn hình điện thoại di động cho thấy hiện tại là 5 giờ 30 phút.Giông như những gì được viết trên tấm da dê, 5 giờ 30 phút, tất cả mọi người đều sẽ chết.- Cút ngay.Ngay lúc này một tiếng thét đầy thống khổ vang lên, mang theo sự dãy dụa của sự sống từ trong chỗ chết.Bấy giờ Dương Gian mới đứng lên, trên người hắn đầy rẫy những vết nứt, thông qua vết nứt có thể thấy được một con mắt đang nằm bên trong, đồng thời ánh sáng màu đỏ toả ra xung quanh, bao phủ phạm vi 5 mét xung quanh hắn.Những chỗ bị ánh sáng màu đỏ chiếu qua, bóng tối đều bị đẩy lùi.Những cánh tay trắng bệch nhanh chóng thu về.Ông lão mặc áo dài màu đen, trên mặt nổi đầy thi ban cũng lui về sau mấy bước, rời khỏi phạm vi bao phủ của ánh sáng màu đỏ, sau đó dùng ánh mắt của người chết nhìn Dương Gian.Ông lão dừng lại một lát, sau đó lão lại tiến về phía trước, đi vào vùng bao phủ của ánh sáng màu đỏ.Ánh sáng màu hồng trên người Dương Gian giống như đèn điện bị hư vậy, nhấp nháy vài cái , rồi sau đó tắt hẳn.Biến mất cùng với nó là Dương Gian, Vương San San, Trương Vĩ, Triệu Lỗi,.
.
.
.
.
.tất cả 7 người.Ông lão đi đến nơi, nhưng xung quanh lại trống rỗng, không còn một thứ gì nữa.Tiếng bước chân ở xung quanh cũng dần dần tiêu tan.Cửa phòng bảo vệ ở bên cạnh cũng đóng lại một tiếng rầm.Bóng tối lui lại giống như thuỷ triều rút đi vậy.Bên trên tấm da dê, lại viết thêm một dong chữ:"5 giờ 30 phút, tất cả mọi người đều chết hết.
.
.
.
.
.
.
.Điều đó không có khả năng xảy ra.
5 giờ 31 phút, tôi còn sống.
.
.
.
.
.
.
.
.Có 8 người đã rời khỏi trường học.
.
.
.
.
.khà khà.”Một khuôn mặt đang tươi cười xuất hiện ở trên tấm da dê nhưng lại biến mất rất nhanh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...