Khủng Bố Sống Lại


Lại liên tưởng đến trước đó vị bác sĩ chẩn đoán Lôi Điện Pháp Vương này cho biết, ông lão này đã từng là một thi thể lạnh băng thì càng làm người khác sợ hơn.

Hơn nữa càng nhìn ảnh chụp này, càng sợ hơn.

Như nhìn một người đã chết, càng nhìn càng giống! Một con quỷ vậy.

-Hù chết bảo bảo rồi, bức ảnh này dọa người quá, càng nhìn càng sợ, chủ thớt lấy bức ảnh này đâu ra vậy?-Sao trên tay ông lão nhiều đốm như vậy? Tôi mắc hội chứng sợ lỗ.

”-Đó là thi đốm, chứng tỏ ông già này đã từng là một thi thể.


”-Hey, yêu ma lui tán, ta là Lâm Chính Anh đây.

Có người đăng một hình đạo sĩ tự vẽ.

-Phì, anh là Lâm Chính Anh, thì tôi là Quan Thế Âm ấy.

Nhưng mặc kệ này những người đó bình luận như nào, Lôi Điện Pháp Vương kia vẫn đăng bài tiếp:[Hình ảnh là thật, là do tôi tự tay chụp, sau đó ông lão này cứ như vậy mà đi ra ngoài bệnh viện, đi đâu thì tôi cũng không biết, tuy nhiên nếu có ai ở cùng thành phố với tôi thì cẩn thận một chút, tuy rằng tôi là người không tin ma quỷ, nhưng có vài thứ không thể không tin được.

Khoan đã, hình như lại có người tới gõ cửa, chắc là cảnh sát tìm tôi lấy lời khai, tôi đi một chút rồi quay lại, chờ một chút, nói chuyện sau.

]Nhưng thấy thời gian đăng bài còn chưa qua một phút, Lôi Điện Pháp Vương kia lại tiếp tục đăng bài: [Chết rồi, chết chết, là ông già đi ra khỏi bệnh viện kia, thứ đó đang đứng trước cửa nhà tôi gõ cửa, tôi thấy rành mạch qua mắt mèo, tôi phải làm sao bây giờ? Tôi có cảm giác chọc tới thứ không nên dây vào rồi.

-Chủ thớt đùa vui nhỉ?-Vãi, đây là thật sao? Không xui vậy chứ?-Mạ báo nguy đi, mau, bắt được yêu linh này.

-Chủ thớt đừng diễn nữa, nhất định là giả, không phải giả tôi nuốt phân gấp đôi.


-Lại là cậu, cái thằng đòi nuốt phân ở trên, lần trước cậu còn nợ mấy cục còn nhớ không?Nhưng kế tiếp Lôi Điện Pháp Vương lại lần nữa đăng bài: [Tôi báo cảnh sát rồi, mà bây giờ làm sao đây? Thứ kia còn đang gõ cửa, nhìn dáng vẻ là không có ý định bỏ đi rồi, không ổn rồi, vừa nãy đèn phòng khách nhà tôi vừa tắt, giờ dọa tôi không dám đi phòng khách luôn.

Tôi đóng hết cửa phòng lại, có bao nhiêu đèn mở lên hết, nhưng ông già kia vẫn còn gõ cửa.

]Tới khúc này, mọi người bình luận bài đăng của Lôi Điện Pháp Vương rất hỗn loạn, mỗi bài đăng cách nhau chưa đến 30 giây, hơn nữa có vài từ còn đánh sai.

Bởi vậy có thể thấy được, hiện tại bác sĩ đăng bài đăng này đang rất sợ hãi, thực sự rất kinh hoảng.

Dương Gian cũng cảm giác cả người không khỏi lạnh lẽo, tuy rằng anh biết mấy chuyện ma này có thể là giả, nhưng nghĩ đến ông già trong ảnh chụp kia đang gõ cửa bên ngoài, cũng cảm thấy có chút sởn tóc gáy.

Một ông già đã chết bỗng nhiên sống lại, còn xuất hiện trước cửa nhà mình và gõ cửa, dù là ai đi nữa thì khi gặp được chuyện này cũng sẽ sợ.

Nhưng bài đăng không ngừng lại, tiếp tục được post lên: [Không, không ổn rồi, trong phòng khách của tôi truyền đến tiếng bước chân, trời ạ, trong nhà cũng chỉ có một mình tôi, bây giờ tôi nghi ông già lúc trước gõ cửa đã vào được nhà, nhất định là ông ta đã đi vào phòng khách, đây, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy, tôi cũng đâu nghe thấy tiếng ông ta mở cửa mà, rốt cuộc là ông ta vào bằng cách nào?Hình như tiếng bước chân ngừng lại trước cửa phòng tôi rồi.


Thứ đó lại gõ cửa, tôi cảm giác thực sự không ổn chút nào, bây giờ tôi ghi âm lại, lưu lại chứng cứ, thuận tiện để lại số điện thoại, nếu không gọi được cho tôi thì nhất định là tôi đã xảy ra chuyện rồi, xin người nào tốt bụng báo cảnh sát giúp: 138…]"Cốc, cốc cốc, rầm, rầm rầm rầm! ”Phía dưới là một tin nhắn thoại, click mở thì bên trong phát ra tiếng đập cửa nặng nề.

Từng chút từng chút, âm thanh phảng phất như ghim vào tim người, làm người ta không tài nào thở nổi.

Bài đăng tới đây thì bị cắt ngang một lúc.

Dương Gian lướt đến cuối, chỉ thấy dòng cuối có hàng tin: [Ông lão kia vào được rồi…].


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận