- Ban đêm, tôi nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài...- Lệ quỷ xuất hiện.- Tình trạng của tôi rất tồi tệ, thôn này rất kỳ lạ, không hề tầm thường, tôi sợ tôi sẽ không thể ra ngoài được nữa, đề nghị phong tỏa thôn làng.- Tôi đã cố gắng làm hết toàn bộ khả năng của tôi, tuyệt đối đừng động vào cỗ quan tài kia, cỗ quan tài kia...Hồ sơ cũng không có nhiều, chỉ có mấy câu nói mà thôi nhưng từ đoạn nói chuyện của Phùng Toàn thì có thể đoán ra được, Phùng Toàn đã chết ở trong thôn Hoàng Cương, hắn không còn mạng để ra ngoài.
Với lại hình như đã có người cắt giảm giảm đoạn nói chuyện này rồi, đã bỏ sót mất rất nhiều manh mối quan trọng, mấy manh mối này chắc rất quan trọng.Dương Gian nắm chặt tay:- Lúc trước toàn bộ thôn Hoàng Cương đều biến mất khỏi thế giới này sau một đêm, mặc dù sau đó nó xuất hiện trở lại nhưng thôn làng mới này có còn là thôn làng ban đầu nữa không? Nếu đã không còn là thôn làng lúc đầu, vậy những người dân này là cái gì?Hắn nhìn mấy người thôn dân bận rộn đi qua đi lại trong linh đường, còn có mấy ông lão ngồi trong hẻm trò chuyện, toàn bộ đều rất bình thường, cũng như bao thôn làng khác.
Ngoại trừ việc có quỷ xuất hiện ở trong thôn này ra thì không còn có cái gì khác lạ hết.- Chẳng lẽ thôn dân đã không còn tồn tại nữa, những người đi lại trước mắt hắn đều là...!Quỷ?Nghĩ tới điều này, đột nhiên hắn cảm thấy một cảm giác lạnh lẽo đến thấu xương.
Hắn nhìn thấy một bác gái đang giặt quần áo ở trước cửa, bà ta thấy Dương Gian nhìn cũng quay đầu cười cười với hắn.
Hắn không thể nào nhận ra được các đặc điểm của lệ quỷ từ trên người của những người dân này.
Dương Gian vội vàng loại bỏ suy nghĩ đáng sợ này.- Không, chuyện đó là không thể nào, suy nghĩ vừa rồi chắc chắn sai lầm, người dân ở đây không thể nào là quỷ toàn bộ được, bởi vì số lượng quỷ ở đây cũng không thể nào nhiều đến mức như vậy, mà biểu hiện của những người này cũng không có cái gì để gọi là kỳ quái hết, ngay cả dấu hiệu bị lệ quỷ khống chế cũng không có.Hắn đã gặp qua những người bị lệ quỷ khống chế rồi, bọn chúng rất quỷ dị và đặc biệt, tóm lại là bọn chúng rất khác với người bình thường nhưng hắn không cảm giác được những thứ đó trên người của mấy người dân này.Thế nhưng...!Nếu những người dân ở đây không phải là quỷ, vậy thì tại sao bọn họ có thể sinh sống ở chỗ này lâu như thế mà không bị quỷ tấn công?Hơn nữa vì sao bọn họ không biết được toàn bộ thôn dân của thôn Hoàng Cương cũng đã biến mất một cách thần bí theo chuyện linh dị xảy ra lần thứ nhất ở đây cùng mấy câu nói của Phùng Toàn nữa.Đừng động vào cỗ quan tài kia là có ý gì? Nếu động vào nó thì xảy ra chuyện gì?- Trước tiên không cần quan tâm mấy chuyện khác, việc cấp bách hiện tại của hắn là phải giam giữ con quỷ ở trong cỗ quan tài kia đã, trong quan tài chắc chắn là một con quỷ thật sư.
Nhưng hắn không thể xác định được trong thôn này có phải chỉ có một con quỷ hay không...!Quỷ bệnh ho khan và con quỷ giết chết Hạ Thắng và Âu Dương Thiên chắc chắn không giống nhau, nếu như suy đoán này là đúng, vậy con quỷ thứ hai ở đâu?Hiện tại Dương Gian có chút do dự, hắn không dám ra tay, có thể cảm giác được một cách mơ hồ rằng hai con quỷ này có mối quan hệ rất sâu xa.
Một con quỷ hung hãn, mạnh mẽ, mạnh đến mức nó có thể giết chết ngự quỷ nhân ngay lập tức.
Còn một con quỷ khác thì không có hung tàn, nó muốn tụ tập toàn bộ ngự quỷ nhân lại, dường như nó muốn...!đám ngự quỷ nhân họ khỏi bị giết chết khi ở một mình.
Nếu mọi chuyện đúng như hắn suy nghĩ thì mục tiêu mà hắn phải giam giữ trước tiên chính là con lệ quỷ đã giết chết hai vị ngự quỷ nhân.Một khi gia, giữ nhầm con, giam giữ phải con lệ quỷ đang ngăn cản ý đồ của con lệ quỷ hung hãn kia, giảm giữ trúng con quỷ bệnh, chỉ có trời mới biết con quỷ hung hãn kia sẽ gây ra chuyện gì nữa.Sau khi nghĩ được chuyện này, Dương Gian vừa sợ vừa lo, cũng may tối hôm qua hắn không có nóng nảy xông lên giam giữ con quỷ mà chỉ lựa chọn canh chừng nó.Bất chợt lúc này có tiếng động cơ của xe thể thao vang lên, ba chiếc xe thể thao kia dừng lại ở bên đường.
Trương Hàn vừa xuống xe liền có chút kích động nhìn Dương Gian vừa kể lể lại chuyện tối hôm qua.- Dương Gian, thế mà cậu không xảy ra chuyện gì? Tốt quá, có chuyện không hay rồi, toàn bộ thôn đều đã bị lệ quỷ phong tỏa, chúng tôi không cách nào lái xe rời khỏi đây nên phải trở lại thôn.
Hơn nữa vào đêm hôm qua chúng tôi còn gặp lệ quỷ tập kích, lúc đó tôi còn tưởng rằng cậu đã xong rồi chứ.
Hiện tại xem ra là chúng tôi xui xẻo, con quỷ kia chỉ để mắt đến bọn tôi chứ không để ý đến cậu.
May mà chúng tôi phản ứng nhanh nên con quỷ kia không đạt được mục đích, nếu không lại có thêm một người nữa phải chết rồi.Dương Gian đột nhiên lấy lại tinh thần, có chút kinh ngạc nhìn đám người Trương Hàn.
Từ câu nói của ông ta, hắn có thể chắc chắn được suy đoán lúc nãy của hắn là chính xác.Trong thôn có đến hai con lệ quỷ, một con là quỷ bệnh, còn con kia là quỷ ác.
Một con ở trong quan tài, còn một con du đãng bên ngoài.
Dương Gian nhìn ông ta, sau đó tỏ ra nghiêm túc nói:- Sẽ không có người nào phải chết nữa, chỉ cần các người làm theo lời nói của tôi, tôi có thể giải quyết chuyện linh dị lần này.Sau một đêm không ngủ, Dương Gian đã nghĩ ra được rất nhiều manh mối.
Nếu nói hắn có tự tin 100% chắc chắn sẽ xử lý được chuyện linh dị này là chuyện không thể nào, nhưng khi đó lại không có đám người của câu lạc bộ Tiểu Cường, hiện tại có rồi thì hắn lại tự tin 100%.
Không lừa bọn họ qua liều mạng, sao hắn có thể tiến hành các bước tiếp theo.Nghe được câu nói của Dương Gian, ba người Trương Nhất Minh, Diệp Tuấn, Trương Hàn đều nhìn lấy nhau với vẻ khó tin.
Trong ánh mắt bọn họ không có niềm vui sướng, chỉ có một sự hoài nghi không tin tưởng.
Diệp Tuấn cười lạnh nói:- Cũng mạnh miệng thật, mày có thể giải quyết được chuyện linh dị ở thôn Hoàng Cương? Có muốn khoe khoang khác lác cũng không thể nói kiểu đó chứ, tối qua mày cũng đã chứng kiến rồi mà, trong vòng một tiếng đồng hồ mà có tới 2 vị ngự quỷ nhân chết.
Ngay cả cơ hội chống cự lại lệ quỷ mà Hạ Thắng và Âu Dương Thiên đều không có, hiện tại tao có chút nghi ngờ lúc trước khi ở câu lạc bộ bọn mày đã lừa gạt bọn tao tới đây.Dương Gian bình tĩnh nói:- Nếu bọn mày đã không tin tưởng thì còn quay về đây làm gì?Diệp Tuấn giận dữ nói:- Toàn bộ thôn làng đều đã bị lệ quỷ phong tỏa, chỉ có thể đi vào chứ không thể ra, mày nghĩ chúng tao không muốn đi ra khỏi đây hay sao? Lúc trước mày không định rời đi, có phải là do mày đã biết được thôn này đã bị phong tỏa nhưng cố ý không nói ra để xem bọn tao làm trò hề phải không?Việc không có cách nào để rời đi đã khiến cho tâm tình của hắn ta lúc này rất táo bạo, bắt đầu tính toán mọi chuyện với Dương Gian.
Hắn ta nghĩ, nếu hắn ta phải chết ở thôn Hoàng Cương thì trước đó hắn ta phải báo mối thù ở câu lạc bộ.Dương Gian nói:- Thái độ của mày là sao? Không muốn nói chuyện tiếp?Nãy giờ Trương Nhất Minh đứng suy tư không nói, hiện tại anh ta mới phất tay ra hiệu cho Diệp Tuấn yên lặng, sau đó nói:- Diệp Tuấn, đừng ồn ào, lúc nào rồi mà còn lăn tăn mấy chuyện đó nữa, Dương Gian, cậu có lòng tin về việc xử lý chuyện linh dị ở đây không?-------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...