Bờ môi đỏ mọng, đêm tối mê ly.
Đêm nay là một đêm phóng túng.
Ở giữa vũ trường, cả trai lẫn gái đang cuồng nhiệt lắc lư thân thể, cùng nhau nhảy múa theo nhịp điệu của bài hát. Những cặp đùi trắng như tuyết, những giọt mồ hôi lăn dài trên lồng ngực, vẻ quyến rũ của giống cái cùng với hormone của giống đực, hòa quyện lại với nhau tạo thành một vòng xoáy khiến người ta phải điên cuồng, say mê.
Trong góc vũ trường, có một người đàn ông khoác trên mình bộ quần áo thể thao nhãn hiệu Nike đang ngồi đó. Trước mặt hắn đặt ly rượu và bao thuốc, những làn hơi nóng và âm thanh ồn ào xung quanh dường như không hề ảnh hưởng chút nào tới hắn. Hắn giấu khuôn mặt mình vào bóng tối, nơi góc chết mà ánh đèn không thể chiếu tới.
Không phải là không có người đẹp nóng bỏng nào đến mời hắn nhảy, tất cả bọn họ đều bị hắn dùng thái độ lạnh lùng cự tuyệt. Hắn và nơi này thực sự hoàn toàn xa lạ.
Một người phụ nữ mặc quần áo công sở tay che miệng, chạy ra khỏi sàn nhảy đi về phía nhà vệ sinh.
Lúc này người đàn ông cầm bao thuốc trên bàn lên, nhét vào túi rồi đứng dậy. Hắn ta cũng đi về phía nhà vệ sinh, giống như thợ săn đang rình mồi, bây giờ chính là lúc truy tìm dấu vết của con mồi.
Sau khi bước vào phòng vệ sinh, người phụ nữ liền nôn vào bồn rửa mặt, lúc này phòng vệ sinh tràn ngập một mùi chua chua. Nôn xong, người phụ nữ mở vòi nước, vừa xả đi thứ bẩn tưởi mới phun ra vừa vốc nước lên rửa mặt.
Nước lạnh vỗ lên mặt khiến nàng tỉnh táo hơn một chút, cảm xúc vừa mới bị nhen nhóm lên trong sàn nhảy cũng dịu xuống. Khi mở mắt ra nhìn vào trong gương, nàng bị bóng người sau lưng mình dọa cho hoảng sợ.
“Anh….”
Người phụ nữ muốn nói gì đó, nhưng không thể nói được nữa, hai ngón tay của đối phương đã khóa chặt cổ họng nàng, nàng hoàn toàn không thể phát ra âm thanh. Động tác của đối phương thành thạo đến mức không thể thành thạo hơn, giống như đang làm một việc mà hắn vẫn thường xuyên làm. Không cần phải gắng sức mà vô cùng tự nhiên.
Đồng thời, cánh tay còn lại của đối phương giơ lên, trong tay hắn cầm một con dao.
“Tuy tôi không thích nói lời thừa, nhưng đây là quy tắc của câu lạc bộ, tôi không thể không nói: tội nghiệt của cô có thể trốn được chế tài của thế tục, nhưng không trốn được phán quyết của chúng tôi.”
“Phập….”
Khúc dạo đầu không quá dài, lưỡi đao rất nhanh đã đâm thẳng vào ngực người phụ nữ, đồng thời xoay tròn theo chiều kim đồng hồ.
Lòng bàn tay người đàn ông dán sát vào miệng vết thương, tránh cho máu tươi phun ra ngoài.
Thân thể người phụ nữ giật giật mấy cái, khi người đàn ông thả tay ra, thi thể nàng thuận thế liền đổ ra đất.
Người đàn ông bắt đầu dùng nước ở bồn rửa mặt để rửa lưỡi dao và rửa tay mình, hắn soi mình trong gương, chỉnh đốn lại trang phục.
Tất cả mọi thứ hắn đều làm rất tỉ mỉ, tuân theo một trình tự nhất định.
Trong gương xuất hiện một khuôn mặt thanh niên có chút tái nhợt, ẩn sau vẻ anh tuấn chính là sự hưng phấn dị thường. Có lẽ do hắn vừa mới giết người, giết người đem lại cho hắn loại khoái cảm này.
Hắn cũng rất mê mẩn cảm giác giết người, thậm chí giống như con nghiện, không thể tự khống chế bản thân.
Xác chết trên mặt đất, hai mắt vẫn còn mở, nàng chết không nhắm mắt.
Người đàn ông móc trong túi ra một gói nhỏ, bên trong đều là ma túy.
Hắn không hít thứ này, bởi vì khoái cảm mà ma túy đem lại cho hắn không thể nào bằng cảm giác kích thích mạnh mẽ khi giết người đem lại.
“Xoạt…”
Gói nhỏ bị xé ra, hắn rắc ma túy xung quanh thi thể người phụ nữ, rồi ném luôn gói nhỏ ở bên cạnh thi thể nàng.
Vũ trường này cũng chẳng sạch sẽ gì, người đàn ông tin rằng sau khi ông chủ của vũ trường phát hiện bên cạnh xác chết rải đầy ma túy, ông ta tuyệt đối sẽ giữ nguyên hiện trường sau đó lập tức gọi cho 110.
Cuối cùng, hắn nhìn chăm chăm vào thi thể người phụ nữ, hít sâu một hơi, thưởng thức dư vị còn sót lại sau khi giết người. Sắc mặt người đàn ông rốt cục khôi phục lại bình thường, hắn nhìn vào gương cười cười, sau khi chắc chắn rằng nụ cười của mình đã trở nên tự nhiên chứ không phải giả bộ nữa. Hắn mới đẩy cửa phòng vệ sinh nữ, đem tấm biển “Đang dọn vệ sinh” chuyển sang một bên rồi bước ra ngoài.
Từ đầu đến cuối, hắn tin chắc rằng bản thân đã tránh thoát khỏi mọi góc quay của camera, cũng tin rằng không khiến những người xung quanh chú ý. Tất nhiên, khi hắn giết người ắt hẳn đã lưu lại không ít dấu vết, nhưng hắn tin rằng ông chủ vũ trường này sợ bị liên lụy, phải gánh chịu trách nhiệm sẽ thay hắn xử lý hậu quả. Tình huống tồi tệ nhất, ông ta sẽ xử lý thi thể này sạch sẽ, bản thân mình có thể yên tâm rồi.
Hắn bước ra khỏi vũ trường, gió lạnh bên ngoài thổi tới khiến người đàn ông khẽ run lên, dường như hắn vừa từ thiên đường về tới nhân gian. Đúng vậy, hộp đêm đó, nhà vệ sinh đó, thi thể người phụ nữ đó, đối với hắn mà nói chính là thiên đường, bởi vì hắn cảm thấy, chỉ khi ở thiên đường hắn mới có cảm giác ấm áp, dễ chịu như vậy.
“Đời người, thật đẹp biết bao.”
Người đàn ông lẩm bẩm tự nói một mình, giọng nói hắn có chút khàn khàn.
Hắn rút điện thoại ra, mở phần mềm gọi xe.
Rất nhanh, có một tài xế đã nhận được yêu cầu, đối phương cũng rất nhanh liền gọi điện thoại cho hắn.
“Alo, là Tô Bạch tiên sinh phải không? Cậu xác định vị trí chính xác chứ, ở bên đường trước cửa hộp đêm Nhiên Tình đúng không?”
Tô Bạch nhíu mày, phần mềm gọi xe này lại tự động hiển thị cả tên đăng ký của mình cho tài xế. Điều này khiến cho hắn có chút khó chịu, sau khi giải tỏa được cảm xúc bị đè nén trong lòng khiến hắn trở nên rất tỉnh táo. Hắn hiểu rõ một điều, tên của hắn với đêm nay, với nơi này càng cách xa càng tốt.
“Đúng, tôi ở nơi này.”
Tô Bạch trả lời tài xế, đồng thời để ý thời gian hiện tại, hắn bẻ cổ áo thể thao dựng lên, sau đó chụp cả mũ của áo thể thao lên đầu, ngoại trừ đôi mắt, còn lại tất cả đều bị che đi.
“Được, tôi sẽ qua đó ngay.”
Tài xế ngắt điện thoại, mí mắt Tô Bạch hơi híp lại một chút.
Lúc hắn vừa bắt máy, ngữ khí nói chuyện của tài xế kia lộ ra vẻ vội vã, đây cũng không phải do vừa mới làm chuyện kia xong khiến hơi thở dồn dập, mà là biểu hiện của việc không thể khống chế được cảm xúc sau khi trải qua chuyện đáng sợ nào đó.
Sau khi giết người, đầu óc Tô Bạch đã bình tĩnh hơn chút.
Tô Bạch bây giờ rất nhạy cảm.
Ba phút sau, một chiếc Audi màu đen dừng lại trước mặt hắn.
Tài xế khoảng ba mươi tuổi, tóc tai có chút rối loạn, trên quần áo còn vương lại mẩu vụn của bánh mì, một bộ dáng điển hình của tài xế lái xe tư nhân, chạy xe đêm khuya kiếm tiền. Nhưng Tô Bạch nhìn xuyên qua cửa kính, hắn nhìn thấy phía dưới ghế lái có mấy đầu thuốc lá vẫn còn chưa cháy hết, đang le lói ánh đỏ.
Một người là chủ xe tư nhân, đêm khuya ra ngoài làm việc, lại có vẻ không hề quý trọng chiếc xe của mình. Người thường khi hút thuốc trong chiếc xe yêu quý của mình, cũng không nỡ để khói thuốc ám vào trong xe, mà tài xế này lại ném luôn mẩu thuốc còn chưa dập tắt xuống ngay phía dưới ghế ngồi.
“Lên xe nào anh bạn trẻ” Tài xế cười, vẫy tay với Tô Bạch.
Tô Bạch gật đầu, hắn không lựa chọn ngồi ở ghế sau mà vòng qua đầu xe, ngồi ở vị trí ghế phụ.
“Ngài đã tới vị trí chỉ định, hành khách đã lên xe, bây giờ bắt đầu chỉ đường”
Tài xế thành thạo khởi động xe, đồng thời lấy ra một bao thuốc.
“Hút thuốc không người anh em?”
Tô Bạch lắc đầu, hắn lấy thuốc của mình ra.
“Tôi có rồi”
“Hút của tôi cũng vậy mà” Tài xế rất nhiệt tình mời hắn.
“Không cần đâu”
“Làm một điếu đi, đừng khách sáo, rút đi, rút một điếu nào!”
Ngữ khí của tài xế trở nên dồn dập, nhưng dường như ông ta cũng không chú ý đến sự thất thố của mình.
Tô Bạch gật đầu, rút một điếu từ bao thuốc của đối phương.
Lúc này tài xế mới vui vẻ, hướng tầm mắt về phía trước rồi tiếp tục lái xe.
Lúc này radio trên xe đang phát chương trình “Ca Khúc Vàng Lúc Nửa Đêm”. Đó là bài hát “Ngọt ngào” của Đặng Lệ Quân, nhưng bài hát phát được một thì đột nhiên có tạp âm xen lẫn vào.
“Bạn đang nghe chương trình Phát Thanh Khủng Bố, tôi là người dẫn chương trình, tôi không có tên, bởi vì ở nơi này, tên chẳng có ý nghĩa gì”
Tài xế vỗ mạnh lên màn hình “Trò chơi não tàn gì vậy, lừa bịp trẻ con thôi”
Lái xe chuẩn bị chuyển sang kênh khác, ngón tay hắn không ngừng ấn xuống, mà màn hình chẳng có chút phản ứng nào, vẫn giữ nguyên kênh đó.
“Hỏng rồi? Hỏng thật rồi sao?”
Tài xế vừa lẩm bẩm vừa không ngừng ấn lên màn hình cảm ứng, thậm chí dùng tới cả nắm tay giáng xuống.
Tô Bạch ở bên cạnh chầm chậm vê đầu thuốc đang cháy, một tay khác lẳng lặng cho vào túi nắm chặt con dao vừa mới giết người. Tên tài xế này rõ ràng đã rơi vào một trạng thái cảm xúc nào đó, điều này khiến cho hắn nhớ lại lần đầu tiên mình giết người, cũng có biểu hiện như vậy.
“Đây là câu chuyện thứ nhất của ngày hôm nay, mong rằng thính giả tĩnh tâm chú ý lắng nghe.
Trên một chiếc xe tư nhân, có hai người, hai người bọn họ thông qua phần mềm gọi xe mà gặp được nhau, chủ xe là một người đàn ông ba mươi mốt tuổi, làm việc trong ngành bảo hiểm, hành khách ở ghế phụ là một sinh viên đại học hai mươi hai tuổi.
Điều này vốn chẳng có gì, cũng rất bình thường, không phải sao?
Bây giờ rất nhiều người làm bảo hiểm, cũng rất nhàn hạ, dù chẳng cần phải chạy nghiệp vụ này nọ, mỗi ngày chỉ cần tới báo danh, mỗi tháng cũng có thể kiếm được một khoản tiền rồi. Tất nhiên nếu không có thành tích gì thì số tiền nhận được cũng không nhiều, cho nên vị tài xế này chỉ có thể lái xe ban đêm để tăng thêm thu nhập.
Sinh viên đại học, có thể nói lên sự ưu tú của hắn, nhưng cũng không được xem là quá đặc biệt.
Tuy nhiên, chuyển biến của câu chuyện xảy ra ở đây.
Người tài xế này vừa mới gây tai nạn xong bỏ chạy, hắn vừa đâm chết một cô gái đang sang đường, sau đó liền lái xe bỏ chạy. Trong lúc còn chưa hết hoảng sợ thì hắn nhận được một yêu cầu gọi xe.”
Tài xế ngây người ra, vẻ mặt không dám tin nhìn chằm chằm màn hình, sau đó ngoái đầu lại một cách khó khăn, hắn nhìn Tô Bạch đang ngồi ở vị trí ghế phụ.
Tô Bạch nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong mắt hắn, sự kinh hoàng tột độ cùng với sự cuồng loạn bị ấn dấu sâu trong lòng.
Giọng nói trong radio vẫn tiếp tục:
“Còn sinh viên đại học ngồi ở vị trí ghế phụ, là một tên mắc bệnh ưa thích giết người. Cứ cách một khoảng thời gian, hắn phải giết một người mới có thể giải tỏa được cảm xúc bị kìm nén trong lòng. Cũng vừa mới đây, trong phòng vệ sinh của ‘Hộp đêm Nhiên Tình’, hắn đã giết chết một nữ nhân viên văn phòng tới khiêu vũ.”
Tài xế lập tức nép chặt vào cửa xe, ánh mắt hắn nhìn Tô Bạch như nhìn một tên ác ma giết người.
Không sai, hắn gây tai nạn xong bỏ chạy, nhưng mà hắn không mang ý định giết người, còn người khách này, chính là một tên ác ma giết người!
Giọng nói trong radio ngừng lại một lát, sau đó cố ý hạ thấp giọng:
“Tiếp theo đây, hãy để câu chuyện này đi tới đoạn cao trào nhé….”
“Bịch!”
Tài xế và Tô Bạch, hai người đồng thời nhìn về phía trước, ở trên cửa kính thủy tinh trước mặt, có một cô gái với khuôn mặt méo mó đang nằm đó. Nửa khuôn mặt đã bị lún sâu vào trong, một con mắt còn lại, đang nhìn trừng trừng hai người ở trong xe qua lớp kính thủy tinh, cô ta cười một cách ngây dại.
Ngay sau đó, Tô Bạch cảm thấy phía sau mình truyền đến cảm giác mát lạnh, hắn chầm chậm quay đầu lại. Trên ghế ngồi phía sau có một người phụ nữ, trên ngực người phụ nữ có một vết dao đâm, hơn nữa còn không ngừng có máu đen chảy ra ngoài.
Dường như nhìn thấy ánh mắt của Tô Bạch, người phụ nữ hé miệng ra, nàng cũng bắt đầu phát ra tiếng cười:
“Ha ha ha ha…………”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...