Nghĩ tới đây, trái tim Trần Bình lay động, lần này cậu ta to gan quét mắt nhìn thật kỹ xung quanh, kể cả vị trí của những cô gái kia.
Sau khi xác định không có bất cứ vật phẩm ám thị nào, Trần Bình bắt đầu nhớ lại gợi ý bổ sung.Thấy động tác này của Trần Bình, Trương Phong Vũ và hai người còn lại cho rằng Trần Bình đã phát hiện ra gì đó, cũng bắt đầu học theo cậu ta, cẩn thận tìm kiếm một vòng quanh quảng trường, có điều kết quả cũng như Trần Bình, chỉ đổi lại được những cái lắc đầu thất vọng.Lúc này, Trương Phong đã hoàn toàn rơi vào sợ hãi, không biết có phải do ảo giác hay không mà y luôn cảm thấy có một giọng nói đang không ngừng vang lên bên tai:“Tới đây….tới đây…..”Giọng nói này khiến tâm trí Trương Phong gần như sụp đổ.
Mặc dù Trương Phong là người lão luyện, đã trải qua nhiều nhiệm vụ, nhưng nếu thật sự bàn kỹ về những chuyện trải qua trong mỗi nhiệm vụ, có thể nói Trương Phong sống sót hoàn toàn dựa vào sự giúp đỡ của Vương Lâm và Trần Bình.
Những nhiệm vụ y từng trải qua trước đó đều không có gợi ý bổ sung, càng không xuất hiện tình huống bọn họ bị tách ra, điều này khiến Trương Phong ỷ lại vào Vương Lâm và Trần Bình.
Trong tiềm thức và suy nghĩ của y, chỉ cần có Trần Bình và Vương Lâm thì mọi chuyện sẽ ổn, mặc dù những lần đó Trương Phong vẫn cảm thấy sợ hãi, nhưng y không hề cảm nhận được tính mạng của bản thân đang bị đe dọa.
Mà rõ ràng, lần này không còn giống những lần trước nữa, y không chỉ bị tách khỏi Vương Lâm và Trần Bình mà hiện tại quỷ còn đang đứng trước mặt y.
Hơn nữa, từ biểu cảm của Vương Lâm và Trần Bình, Trương Phong có thể nhận ra rằng bọn họ cũng đang rơi vào thế khó.“Trần Bình và anh Vương đều hết cách, vậy mình phải làm gì đây! Mình không muốn chết!”Lòng Trương Phong trùng xuống, y bất giác nhớ lại cảm giác bị nỗi sợ hãi bủa vây tâm trí trong lần làm nhiệm vụ sơ cấp, đó là loại cảm giác sợ hãi tột độ khi đối mặt với cái chết.Trương Phong dùng sức bịt chặt hai tai, muốn ngăn không cho âm thanh kia truyền vào, nhưng tiếng nói đó giống như âm hồn, vang vọng mãi trong đầu y mà không hề biến mất, đôi mắt tràn ngập sự sợ hãi của Trương Phong dần trở nên mờ mịt.Dáng vẻ khác thường của Trương Phong vừa hay bị Trương Phong Vũ nhìn thấy, trong khoảnh khắc ánh mắt dừng lại trên người Trương Phong, cảm xúc của Trương Phong Vũ dường như đã bị Trương Phong lây nhiễm, hắn cũng bắt đầu rơi vào cảm giác sợ hãi không lối thoát, khuôn mặt vốn bình tĩnh của Trương Phong Vũ lập tức trở nên trắng bệch, cảm giác càng ngày càng mãnh liệt, gương mặt hắn dần trở nên vặn vẹo, cơ thể Trương Phong Vũ như rối gỗ bị điều khiển liên tục lùi về phía sau, mà tiếng gọi như có như không đó cũng bắt đầu truyền đến tai hắn.“Tới đây….
Tới đây…”Âm thanh này khiến thần kinh của Trương Phong Vũ gần như sụp đổ, lúc này hắn đã hoàn toàn quên đi chuyện phải giữ bình tĩnh, hắn định làm giống như Trương Phong, đưa tay lên bịt tai để không nghe thấy tiếng nói đó nữa, thế nhưng âm thanh kia vẫn truyền đến như từng đợt sóng vỗ, không ngừng đánh vào đại não của Trương Phong Vũ.
Lần này, giọng nói tràn ngập sự thù hận rền vang bên tai như sấm sét:“Tới đây….
Tới đây…”“Tới đây….
Tới đây…”“…!”Âm thanh không ngừng khuếch đại trong đầu Trương Phong Vũ, con ngươi của hắn dần biến thành màu trắng xám, sau đó lại chậm rãi biến thành màu xám, Trương Phong Vũ mất ý thức!“Lựa chọn cách đặt câu hỏi để chọn bà mối!”Vào lúc hai người Trương Phong, Trương Phong Vũ đang đứng trước bờ vực hoàn toàn mất đi ý thức, giọng nói của Vương Lâm vang lên, Trương Phong Vũ cũng vì thế mà tìm lại được lý trí trong cơn mê.“Chuyện gì vậy?” Sau khi tỉnh lại, Trương Phong Vũ hoàn toàn không biết vừa rồi bản thân bị làm sao, hắn chỉ biết có một giọng nói không ngừng mê hoặc, bảo hắn đi tới đó, còn về phần đi đâu, Trương Phong Vũ không hề biết.
Nhưng hắn vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra, ban nãy, linh hồn của hắn đã rời khỏi thể xác, chuẩn bị bay về nơi xa.
Cảm giác này rất quỷ dị, Trương Phong Vũ tin rằng, nếu không phải Vương Lâm đột nhiên lên tiếng, hắn chắc chắn sẽ chết..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...