Alex dự định chạy về phía bìa rừng, tránh xa nơi ở của hai tên khủng khiếp đấy.
Nhưng Phan Bá lại níu kéo chạy về phía căn nhà của chúng nên Alex đành phải đi theo, miệng hỏi luôn: “Tại sao lại chạy hướng này, nơi đó là nhà của chúng, không phải là đưa đầu vào chỗ chết sao.”
Phan Bá thở hắt một hơi nói: “Tôi nghĩ kỹ rồi, thỏ khôn không ăn cỏ gần hang, bọn chúng đặt rất ít bẫy gần nhà chúng, lúc nãy chúng ta rời khỏi đó, tôi đã để ý, khu vực đó thật sự rất ít bẫy, mà có một hai cái thì có thể khẳng định bẫy đó không chí mạng như cái tôi đã lọt phải.”
Alex gật đầu nói: “vậy chúng ta cố thủ trong đó.”
Ánh mắt Phan Bá lóe lên vẻ kiên định, lắc đầu nói: “Không, chúng ta cần đặt bẫy trong đó.”
…..
Căn nhà gỗ giữa rừng vẫn âm u và hôi hám như vậy… Phan Bá và Alex thu thập một số vật dụng rồi chạy vào căn nhà.
Phan Bá gấp gáp chạy vào phòng trong, dùng kềm cắt bỏ những đoạn dây kẽm quấn trên xác của cô gái xấu số, nhanh chóng quấn lại với nhau theo một quy luật.
“Anh định làm gì?” Alex hỏi.
“Cô thấy rồi đấy, tên Ba Ngón dùng các thủ đoạn giết không được, kể cả đập vào đầu.
Tôi định bắt hắn lại rồi tính tiếp.
Còn tên môi hở còn lại thì cho nó một chai bom xăng” Phan Bá gấp rút trả lời.
“Alex cô đi tìm chai thủy tinh đựng xăng và nhét nút vải vào đó.”
Alex trong lòng đầy sợ hãi, hỏi lại: “Chúng ta… có thể thành công không?”
Phan Bá nhìn thẳng vào mắt Alex nói: “Không có con đường nào là ngõ cụt nếu ta không muốn nó là ngõ cụt.
Hãy tin tôi!”
Alex hơi ngẩn người vì câu trả lời đầy tự tin của Phan Bá, trầm tư một chút ánh mắt cô trở nên trong suốt lợi hại, nhanh chân đi làm những thứ cô nghĩ có thể cứu lấy chính mình.
Thật ra Phan Bá cũng chỉ là bị dồn vào đường cùng, hắn không có nhiều thời gian để dây dưa, chỉ cố gắng làm hết sức hoàn thành nhiệm vụ.
Hắn cần trở về gấp gáp, có một sinh mệnh yếu ớt đang đợi hắn.
Từng giây từng phút trong đầu hắn luôn ám ảnh sự suy sụp của em gái hắn, cho dù sự giết chóc, máu me, rùng rợn hiện giờ cũng không làm hắn xúc động nhiều.
Trong đầu hắn giờ chỉ còn một mục tiêu: “giết chết Ba Ngón.”
Lúc đầu hắn dự định chỉ giết tên Ba Ngón rồi rời khỏi nơi này, nhưng để mặc cho một cô gái như Alex vật lộn với tên ác quỷ Răng Cưa hắn không cam lòng.
Hắn không phải kẻ máu lạnh có thể nhìn thấy khác dần dần bị ép chết do vậy quyết định sau khi giải quyết hết các mối nguy hiểm hắn mới ra đi…
Gắng sức leo lên trần nhà, giữa phòng thẳng nơi cửa sau ra vào, Phan Bá chăng tấm lưới kẽm gai lên trên rộng gần một nửa căn phòng, rồi cố định bằng một sợi dây thừng.
Chỉ cần hắn ở dưới chặt đứt sợi dây, tấm lưới kẽm sẽ rơi xuống.
Mặt khác, hắn tìm một cọng dây xích, nối vào một bức tường sau đó cột vào trong một cây lao sắt.
Mục đích của những thứ này đều dùng để nhốt tên Ba Ngón.
Bên này Alex châm được ba chai xăng, thêm một cây cung gài sẵn mũi tên đặt trên bàn dùng dây thừng mảnh cố định, hướng mũi tên ra ngoài cửa chính.
Chỉ kịp làm đến đấy thì Phan Bá và Alex đã thấp thoáng thấy thân ảnh của hai tên đột biến lấp ló tiến tới.
Bốn mắt nhìn nhau, Phan Bá chỉ kịp dặn dò: “Tí nữa chắc chắn tên Răng Cưa sẽ vào trước, tôi sẽ ra hiệu, cô sẽ bắn mũi tên trước rồi hãy ném bom xăng, Căn nhà này chắc chắn không chịu được lửa lâu, chúng ta phải giải quyết chúng nhanh gọn.”
Alex ngạc nhiên hỏi lại: “Vì sao anh biết chắc tên Răng Cưa vào trước?”
Phan Bá gấp gáp nói: “Suy nghĩ phán đoán.
Được rồi, bây giờ tôi sẽ mở cửa trước, đóng cửa sau, cô nấp vào đi, tùy cơ ứng biến”.
Ngừng một lát Phan Bá nói thêm: “Chú ý an toàn, không cần lo cho tôi.
Nếu… thật sự không được… Alex, cô hãy chạy trước.”
Alex nhìn thẳng đôi mắt suy sụp của Phan Bá, cô không nói nhiều, chỉ ôm chầm lấy hắn nói nhỏ: “Chúng ta sẽ cùng nhau sống sót.”
Phan Bá không muốn trong lúc nước sôi lửa bỏng mà lại ủy mị nên vỗ vai Alex: “được rồi, chúng ta vào vị trí thôi.
Tự tin lên, tôi luôn phía sau cô.”
Alex gật đầu mạnh một cái, hít một hơi, nấp sau cái bàn có cây cung.
Phan Bá cũng lấy một cái ghế ngồi cửa trước, sau lưng dắt một chai bom xăng, thêm một tấm vải to cỡ thân người không biết dùng làm gì.
Rồi hắn mở cửa ra, lấy ghế ngồi sau cánh cửa chính vào nhà, bộ dáng rất nhàn nhã, khiêu khích.
Alex nhìn cảnh này cũng hốt hoảng thầm mắng tên ngốc này lại liều lĩnh như vậy.
Phan Bá không kịp giải thích cho Alex nhưng hắn chắc ăn một điều là trong ba người thì Ba Ngón là thủ lĩnh, lại thêm tên này luôn xuất hiện trong mọi bộ phim nên Phan Bá cho rằng Ba Ngón là một tên tinh ranh.
Do đó Ba Ngón sẽ sợ bóng sợ gió mà không bước vào cửa chính, có thể hắn sẽ để tên Răng Cưa vào trước để thăm dò, hắn sẽ đi đường sau.
Phan Bá dám khẳng định như vậy vì hắn biết được: tên Ba Ngón xem hai người bọn họ như con mồi và không có thợ săn nào chọn đối đầu với con mồi nguy hiểm mà sẽ chọn lén lút tấn công!
Đúng như Phan Bá dự đoán, Ba Ngón thật sự nghi hoặc hành động của Phan Bá, hắn hơi chững lại, trầm tư suy nghĩ.
Trong đầu Ba Ngón nhớ lại cái xác Một Mắt trong nhà, hắn biết được hung thủ là tên gầy yếu kia.
Lúc đó hắn thật sự phẫn nộ vì sao đồng bọn mạnh mẽ của mình lại chết bởi một tên nhìn trói gà không chặt.
Nhưng nhìn cảnh tượng trước mắt, Ba Ngón hiểu rằng có lẽ tên kia tính kế nên mới giết được Một Mắt.
Hắn sẽ không đi theo dấu xe đổ của Một Mắt.
Nhưng với tính cẩn thận, Ba Ngón ra hiệu cho tên Răng Cưa tiến vào cửa trước, chính hắn ẩn thân đi vòng về cửa sau.
Phan Bá nhởn nhơ ngồi trước cửa chính, dùng cây dao bầu gọt gọt móng tay, nhưng không ai biết toàn bộ gân cơ của Phan Bá đã co vào súc thế, chỉ chực bùng nổ.
Trong lòng thầm đếm giây, theo dự toán của hắn, phải giải quyết tên Răng Cưa trong vòng ba mươi giây khi hắn tiến đến cửa chính, nếu không sẽ không kịp bắt tên Ba Ngón.
Một phút sau tên Răng Cưa đã tiến đến, tay cầm cây rìu một lưỡi.
Hắn cẩn thận dè dặt đặt chân vào thềm nhà.
Hành động này làm cho Phan Bá khẩn trương vì chỉ từ sân bước vào tới cửa nhà mà đã mất của hắn hơn mười lăm giây rồi.
Qua hai giây Răng Cưa mới bước vào tới căn nhà.
Vào trong căn nhà nhìn thấy Phan Bá đang ngồi nhở nhơ trong cái ghế, Răng Cưa mặt mày nhăn nhó dữ tợn, dùng hết sức lấy đà chạy hai bước vung rìu xuống.
Tuy nhiên bên trái Răng Cưa chợt có tiếng dây cung bật vang lên, một mũi tên cắm vào sườn trái của hắn làm hắn mất đà, rìu vung lệch sang một bên.
Lợi dụng tên Răng Cưa mất đà, Phan Bá bộc phát toàn bộ lực lượng bồi thêm một cú đâm giữa ngực hắn.
Răng Cưa lập tức ngã ngửa ra sau.
Phan Bá hét lên: “Alex, bom xăng”
Xoẹt một tiếng, bật lửa trong tay Alex bén lửa vào chai xăng, ngay lập tức cô ném mạnh chai xăng xuống sàn nơi Răng Cưa vừa ngã xuống.
Phan Bá lại hét lên gấp gáp: “Đi, ra sau, chúng ta không kịp mất.”
Như Phan Bá lo sợ, khi hai người vừa ra phòng phía sau thì Ba Ngón đã mở cửa tiến vào, đứng dưới cái lưới sắt giăng trên trần nhà..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...