Chiếc taxi lạng lách tầm hơn mười phút rồi rẽ vào một con đường nhỏ.
Nơi này hai bên đầy những căn nhà lụp xụp, đường đất đầy những ổ voi, ổ gà.
Tài xế cho xe chạy trên con đường, vừa chạy vừa bóp còi inh ỏi, miệng nói nhanh: “Tôi sẽ rẽ một lần nữa, đến lúc đó anh và cô bé đó cần xuống xe, đi theo hướng Đông 500m sẽ đến bãi rác.
Anh phải leo qua tường rào, cái này chắc anh làm được.”
Phan Bá gật đầu nói: “Được, tôi đã sẵn sàng.”
Trên con đường nhỏ, tiếng la, tiếng mắng chửi inh ỏi, người đi đường đa số chạy xe đạp và đi bộ ai nấy sợ hãi vọt vào trong lề đường để tránh né chiếc taxi.
Đằng sau, hai chiếc ô tô đen và ba chiếc mô tô hai thì gầm rú, chạy như bay phía sau.
Phan Bá thấy chiếc Taxi chạy một đoạn thì lộ ra con đường cụt thì trong lòng hoảng sợ la lên: “Sao lại là đường cụt?”
Tài xế cười cười nói: “Yên tâm, có đường” hắn một tay lái xe, một tay ngắt một xấp tiền để trên tay, ước lượng khoảng hơn năm triệu một chút “Nhiêu đây chắc đủ bồi thường.”
Bức tường trước mặt càng ngày càng phóng đại trong mắt Phan Bá, tưởng chừng chiếc xe sắp đụng vào tường thì tài xế trẻ lập tức bẻ vô lăng, kéo thắng tay.
Chiếc xe đang trên đà chạy nhanh lập tức quặt ngang 90 độ, bánh sau lết trên mặt đường.
Cả chiếc xe lao vào một căn nhà dựng tạm bằng lều bạt và những tấm tôn mỏng.
Những tiếng “ầm… ầm…” vang lên liên tục, chiếc xe lao ra khỏi căn nhà, tài xế xăm trổ tiện tay vứt năm triệu vào trong đống đổ nát.
Phan Bá nhìn phía sau thấy căn nhà đã đổ sụp, nhưng may mắn trong nhà không có người.
Lúc này tài xế hét lên gấp gáp: “Xuống xe mau, như những gì tôi nói.”
Phan Bá lập tức ôm lấy Nguyệt Linh vọt xuống xe, bỏ lại một câu: “Hẹn gặp lại” rồi chạy về hướng tài xế đã chỉ, để lại đằng sau chiếc xe taxi lại đâm loạn mấy cái nhà, mất hút phía sau.
Một lúc sau, mấy chiếc ô tô và mô tô mới kịp chạy đường vòng đến, chỉ còn nhìn thấy một bãi hoang tàn.
Lập tức cả năm chiếc xe tách ra tìm kiếm.
Phan Bá cõng Nguyệt Linh cẩn thận chạy về phía tường rào bãi rác, mấy lần phải trốn vào nhà dân để tránh né những chiếc xe truy đuổi bắt gặp.
Được tầm mười phút, Phan Bá cũng thất thểu chạy đến tường rào bãi rác.
Nhưng không may là có một chiếc ô tô màu đen đang dừng lại ở khu vực này, nếu Phan Bá leo qua tường, chắc chắn sẽ bị lộ diện.
Trên lưng Nguyệt Linh đã một mảnh mơ mơ hồ hồ, cô bé đã bắt đầu nói nhảm, lúc thì nhìn thấy nhiều sao, lúc thì thấy bố mẹ, có lúc lại khóc thút thít như con nít.
Và dĩ nhiên, cô bé vừa trải qua ca mổ nặng nề nên chỉ thì thào bên tai của Phan Bá những từ ngữ không rõ nghĩa.
Càng như vậy, Phan Bá lòng càng rối bời.
Đã đến nước này, chỉ có liều! Ai nhanh hơn thì thắng!
Phan Bá thầm tính toán thời gian từ vách tường vào đến ngôi nhà chứa ve chai, rồi hô nhẹ: “Công ty, sử dụng thiên phú ý chí chèo chống nhân đôi chỉ số tố chất thân thể, kéo dài hai mươi giây.”
Sau khi sử dụng, chỉ số ý chí của hắn cạn còn 2/20 điểm, nhờ đó mà trên người Phan Bá tràn ngập lực lượng.
Dậm mạnh chân xuống đất, Phan Bá lao ra khỏi chỗ ẩn nấp, chạy vài bước đã đến bức tường.
Một tay đỡ thân thể Nguyệt Linh, một tay hắn nắm lấy một cái cọc sắt lòi ra trên bức tường rồi dùng hết sức từ thuở còn bú mẹ kéo cả hai người lên.
Người ngồi trên chiếc ô tô đen kịt đã phát hiện Phan Bá, chiếc xe lập tức chạy lại gần, hai tên sát thủ xuống xe.
Một trong hai tên là kẻ đã dùng dao tấn công lúc Phan Bá vừa ra khỏi tường rào bệnh viện, tên còn lại sử dụng một cây súng ngắn.
Phan Bá mất hết tám giây mới leo qua được bức tường cao hơn hai mét của bãi rác, trong lòng hắn thầm mắng chửi bọn thi công công trình làm tường bãi rác cần gì cao như vậy.
Nhưng ngày thường nếu hắn có dịp khi đến khu vực này ngửi thấy mùi hôi của bãi rác chắc lại chửi ngược lại sao làm tường thấp thế.
Vừa rơi xuống đất Phan Bá lập tức nhắm hướng ngôi nhà chứa phế liệu nằm gần cửa ra vào của bãi rác mà chạy, nhưng chạy chưa được hai mươi mét, phía sau nghe tiếng súng nổ: “Đoàng… Đoàng …” hai tiếng.
Phan Bá lập tức cảm giác nguy hiểm tăng cao, cố lách người tránh đi hai viên đạn, nhưng tốc độ hắn quá chậm, một viên đã ghim vào chân hắn, một viên lại trúng bụng của Nguyệt Linh.
Trong cái rủi có cái may, Nguyệt Linh gần như lịm đi thì bị cơn đau nhói đánh tỉnh dậy, cô bé lập tức rên rỉ: “Đau quá… bụng em đau quá…”
Phan Bá biết em gái mình bị thương nhưng không còn cách nào chỉ biết cố gắng cắm đầu chạy thật nhanh.
Tốc độ của hắn luôn duy trì cao độ nhờ thiên phú ý chí chèo chống, do đó hắn phải tận dụng được khoảng thời gian để tiến đến ngôi nhà kia.
“Cố lên… chúng ta sắp đến rồi…” Phan Bá vừa thở vừa nói.
Chợt trên vách tường ngang người có một người leo lên đứng trên đó, hai tay hắn đã thủ sẵn hai con dao trong tư thế chờ đợi, vừa thấy thân ảnh Phan Bá, tên sát thủ lập tức vận lực ném hai con dao hướng về phía hắn.
Phan Bá thầm chửi một câu, nhanh chóng chuyển Nguyệt Linh từ kiểu cõng sang bế bằng hai tay đằng trước.
Mắt thấy con dao sắp chạm đến người, Phan Bá lăn một vòng rồi đứng dậy chạy tiếp.
Hắn may mắn né tránh được một con dao, một con dao đã găm vào sườn phải đục một lỗ trong lá gan của hắn.
Nhưng chưa kịp nghĩ gì, trên tay tên sát thủ lại xuất hiện hai con dao khác, chúng cũng nhanh chóng được ném đi, tốc độ không kém chút nào một viên đạn bắn ra.
“Chết tiệt… chẳng lẽ tuyệt đường ở đây” Phan Bá thầm nghĩ, ánh mắt tuyệt vọng nhìn hai con dao đang lao đi.
“Đinh! xét thấy nhân viên có sự yêu thích với thể chất Three Finger mà nghiên cứu hơn một giờ.
Công ty sẽ bàn giao ngay cho nhân viên Phan Bá thể chất biến dị của Three Finger.
Chúc nhân viên càng ngày càng mạnh để phục vụ công ty.” m thanh máy móc trong đầu đột ngột vang lên, lần này Phan Bá cảm giác thấy âm thanh này có xen lẫn một chút cảm xúc như là trêu tức...
Phan Bá chút xíu bị dọa té ngửa, chửi to trong đầu: “Đạ mấu! có cần hố người ngay trong lúc người ta gặp nạn không hả?” Nhìn lại số điểm đã bị khấu trừ 150 điểm và ba chi phiếu cấp F..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...