SHIT! Ryan giờ mới chậm chạp phát hiện hết thảy những việc này tựa hồ là một cái bẫy.
Thiếu niên tên Andrei kia thời cơ và địa điểm xuất hiện cùng bây giờ ngẫm lại cảm thấy điểm đáng ngờ chồng chất, mình lúc nãy sao lại ngu như vậy cư nhiên mang theo cậu ta? Không phải là có âm mưu gì chứ?
Nhưng hiện giờ đã không cho phép anh suy nghĩ nhiều nữa, thây ma gấu chó trong miệng nhỏ giọt dịch nhầy tanh hôi, từng bước một cứng ngắc đi về phía anh, há bồn miệng máu, chân trước sắc bén hung hăng vồ lên đầu anh, anh xoay người tránh né, khó khăn lắm mới tránh thoát một kích chí mạng, móng vuốt lớn thoáng cái đánh nát đá cẩm thạch xám nhạt thành một cái hốc lớn.
Lạy Chúa tôi! Trong trò chơi Resident Evil cũng không có thây ma tạo hình bực này! Ryan lăn tại chỗ một vòng, đưa tay giơ lên MP5 liền hướng tới đầu thây ma gấu chó nã một phát.
"Grào!" Không ngờ tới thây ma gấu chó da dày thịt béo, cư nhiên cứng rắn bắn bay viên đạn, lớp da này là xe bọc thép sao? Anh chỉ có thể một bên linh mẫn ẩn núp trảo gấu của thây ma một bên tìm kiếm nhược điểm của nó.
Thây ma gấu chó bị anh chọc giận, tiếng gầm gừ ngất trời, Ryan ẩn mình dưới một trụ đá cẩm thạch, lặng lẽ rút ra một quả lựu đạn cổ dùng ở chiến tranh Việt Nam, xem xét đúng thời cơ, thoáng cái ném ra ngoài.
"Oành"....... Uy lực của lựu đạn rất lớn, tiếng vang phát ra lớn hơn cả anh dự tính, Ryan lắc lắc đầu, cảm thấy đầu có chút mê man, đợi sau khi màng nhĩ khôi phục bình thường, không dám tham chiến, xoay người chạy lên cầu thang thoát hiểm, gắt gao đóng cửa lại.
Thây ma gấu chó ở bên kia cánh cửa không ngừng rít gào, Ryan không dám dừng bước, ba bước thành hai đi xuống tầng ba dưới đất, đưa vào dấu tay cùng tròng đen, lúc này mới đi vào CIA phân bộ Los Angeles.
Phân bộ của CIA cần đi qua một hành lang thật dài, hành lang này trang bị các loại thiết bị kiểm tra, chỉ sợ kẻ tiến vào giả trang mà đến.
"Xác nhận thân phận, hoan nghênh đặc công Ryan Văn Quân." Giọng nữ máy móc vang lên, Ryan đứng ở cửa cười khổ một tiếng, Los Angeles đều đã biến thành thành phố thây ma, vậy không biết.......
"Kèn kẹt kèn kẹt...... " Thanh âm tiêu chuẩn của thây ma vang lên, Ryan còn chưa kịp nghĩ, vừa mới mở ra một nửa cánh cửa đột nhiên lao tới một thây ma, Ryan nâng súng bắn qua, vậy mà phía sau âm phong mãnh liệt, anh còn chưa kịp xoay người đã cảm thấy thứ gì đó hung hăng cắn bị thương bắp chân anh.
Anh rõ ràng nghe thấy tiếng máu thịt mình xé rách, vừa cúi đầu nhìn, đúng là một con mèo thây ma màu trắng, Ryan một cước đá bay con mèo thây ma, lại bổ thêm vài phát súng, nhìn thấy đám thây ma không cử động nữa, lúc này mới chịu đựng cơn đau cẩn thận dò xét các ban các phòng làm việc một lượt, sau khi xác nhận không có thây ma, ngồi xuống bàn làm việc của mình.
Ui...... Ryan móc ra hộp y tế cỡ nhỏ, xắn ống quần muốn xử lý vết thương một chút, nào ngờ vừa nhìn lại càng hoảng sợ —— Nào có vết thương gì?
Thật sự kỳ quái, Ryan lấy tay sờ sờ, vừa rồi cái loại cảm thụ bắp chân đau đớn đổ máu vẫn còn, hiện giờ lấy tay sờ, vẫn còn chút đau.
Chẳng lẽ mình là người có năng lực phục hồi siêu sinh sao? Loại quái trạng này giống một ngày trước bị Bowman bắn vào đầu, rõ ràng hẳn phải chết không thể nghi ngờ, không ngờ còn có thể sống lại?
Trăm điều không giải thích được, thật sự kỳ quái.
Ryan mở máy tính, lại quét dấu vân tay cùng tròng mắt xong, máy tính tự khởi động.
Sau khi đưa vào mật khẩu độc quyền, anh nhanh chóng tra được điện thoại nhận từ bọn bắt cóc ở trạm xăng, cư nhiên là bên trong Los Angeles, Ryan nhíu mày, chẳng lẽ bọn bắt cóc đã bắt cóc cha mình và em trai tới Los Angeles rồi? Anh lại gõ bàn phím vài cái, rất nhanh, nơi sở hữu số điện thoại kia cũng được tra xét ra....... Cư nhiên là ở cửa hàng vũ khí anh từng nán lại.
Ryan hung hăng nện bàn một cái, anh biết mà, thằng nhóc Andrei kia nói đang đợi một người, hóa ra đúng là đang chờ mình hơn nữa ở cửa CIA cũng không thấy tăm hơi, khẳng định có âm mưu, mình còn ngốc hồ hồ mà túm cậu ta chạy, còn liều mình ở dưới nước trao đổi khí cho cậu ta, mình là ăn no rửng mỡ mà!"
Ryan tức giận đập bàn vài cái nữa, nghĩ đến sự tình đã xảy ra, vội vàng cầm lấy máy cá nhân gọi về nhà. Điện thoại như trước không thông, song lúc này đây hiển thị không phải không có tín hiệu, mà là băng tần truyền tin này bị cấm. Ryan suy nghĩ một chút, nếu điện thoại không được, lên mạng có thể không? Anh nhanh chóng mở phần mềm hacker, bản đồ vệ tinh hết thảy đồ vật hacker cần dùng, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím, chỉ chốc lát sau, liền xâm nhập máy quay internet của nhà mình.
Chuyện kỳ quái, máy chủ nhà mình cư nhiên ở trạng thái khởi động, Ryan lo lắng muốn chết, sợ đến tim nhảy thình thịch, chưa tới ba giây, video đã kết nối xong.
Đầu kia máy tính lúc này, thằng nhóc Quân Kính Nhiên đang tay trần mang tai nghe, ngồi xếp bằng trên ghế máy tính, mang theo cái kính đen ngu ngốc, trong miệng ngậm một điếu thuốc, cũng không biết đang làm gì mà vẻ mặt hưng phấn, nhìn thấy Ryan đột nhiên ló mặt ra, ngơ ngác hồi lâu sau đó hung hăng vỗ bàn phím, khóc thét lên: "Ryan! Anh trai của em ơi! Em đang đánh DOTA mà! Em đang đẩy tháp đó!"
Nhìn bộ dáng Quân Kính Nhiên vui vẻ khỏe mạnh, Ryan thở phào nhẹ nhõm, trái tim treo lơ lửng rốt cuộc thả xuống, không nhịn được đứng lên hung hăng quạt vào hư không khuôn mặt của Quân Kính Nhiên trên màn hình máy tính, tiếng Anh tiếng Trung lộn xộn mắng: "Thằng nhóc thối tha! Mỹ ở bên này đều...... Mặc kệ cái gì...... Khiến tao lo lắng sắp chết rồi! Mày cư nhiên còn ở đây trách tao làm mày không đánh DOTA được?! Mau tắt thuốc ngay cho tao!" Quân Kính Nhiên chớp mắt, hướng Ryan nhe nhe răng nanh nho nhỏ, không nhịn được hô: "Gào to thế, anh có chuyện gì, gọi điện nói không được sao? Đặc vụ các anh dám can đảm xâm lấn cả thiên triều internet?"
Ryan cảm thấy thần kinh căng thẳng của mình rốt cuộc thả lỏng xuống, xoa ấn huyệt thái dương, nghĩ không cần so đo với thằng nhóc này, nhẫn nại hỏi: "Ba đâu? Nhanh gọi họ, anh có việc."
Quân Kính Nhiên tinh nghịch nhún vai, quay đầu lớn tiếng rống "Dad", rồi vội vã chậm rãi mang dép, chạy ra khỏi phòng.
Một lát sau, tiếng dép dần dần vang lên, ba Alexandre và ba Văn nhà mình hai người tựa hồ vừa tắm xong, trên đỉnh đầu ba Văn còn đang đội nón tắm hình Sói Xám, ba Alexandre thì ngậm một que kem..... Cứ như vậy đi tới!
Ryan cảm thấy mình giống như bị hung hăng lừa bịp, nhớ tới khuôn mặt xinh đẹp có chút quá mức của Andrei kia, giờ phút này hận không thể hung hăng bẻ rơi đầu cậu ta. Cậu ta rốt cuộc muốn làm gì? Có âm mưu gì? Lừa anh để làm gì?
Ryan nghĩ bản thân hình như lâm vào một vòng lẩn quẩn, anh ổn định tinh thần, nhanh chóng nói một lượt những chuyện xảy ra với Los Angeles bên này cùng cú điện thoại mà anh nhận được, một bên ba Văn mới đầu còn nhàn nhã lau mái tóc dài kiểu Punk Rock của ông, đợi đến khi nghe được xuất hiện một người thiếu niên tên là Andrei, ánh mắt sắc bén của ba Văn thoáng cái nhìn về phía Alexandre và Quân Kính Nhiên: "Hai người ra ngoài trước chờ một chút, anh có lời muốn nói với Ryan."
Ba Alexandre cùng Quân Kính Nhiên sau khi ra cửa, ba Văn lúc này mới chậm chạp ngồi xuống, một tay lấy mái tóc dài ướt sũng ném ra sau, câu đầu tiên mở miệng đã dọa Ryan chết khiếp: "Ăn ngay nói thật, ba con không phải người."
Này....... Những lời này thật sự nói quá đột ngột, anh ở trong lòng suy nghĩ hồi lâu xem Hán ngữ uyên thâm có còn hàm nghĩ thứ hai nào không, cuối cùng mới ấp a ấp úng hỏi: "Ba, sao ba không phải người chứ, ba là người tốt mà."
Ba Văn thở dài một hơi, chỉ chỉ khuôn mặt tái nhợt của mình: "Chẳng lẽ con chưa từng hoài nghi, ba con 20 năm rồi không hề già đi?" Ryan vội lắc đầu: "Đó là vì ba bảo dưỡng tốt!"
"Dẹp! Đừng tưởng ba đùa, ba kỳ thật là một người chết." "Hả?" Điều này sao có thể? Người chết còn có thể nói chuyện?
Kế tiếp ba Văn kể một lượt sự tình đã trải qua, kỳ thật chuyện này rất đơn giản: Ba Văn nhà mình là sinh trưởng ở địa phương cương thi, tựa hồ đã có ngàn năm lịch sử, ba Alexandre lai giữa Trung Mỹ, từ nhỏ sinh ra ở Mỹ, chưa từng gặp ba, lúc tới Trung Quốc tìm kiếm ông nội Quân Dật Văn vừa vặn gặp được ba Văn bị Mao Sơn đạo sĩ ghim dưới ván giường, hai người mới quen đã thân, ăn nhịp với nhau, ba Alexandre cũng không bận tâm thân phận của hai người, ở lại cùng nhau, mà ba Văn cũng nỗ lực sinh ra hai đứa con nửa người nửa cương thi.
Ryan há hốc miệng, chung quy cảm thấy lời ba Văn nói, thật sự là quá khoa học viễn tưởng hơn nữa có thật hay không anh cũng không biết, anh lắp bắp hỏi: "Con là đàn ông sinh ra?" Ba Văn khẽ cười một tiếng, lắc đầu: "Chính xác mà nói con là nam thi sinh." Nói rồi, ông dùng ánh mắt sắc bén nhìn Ryan, rõ ràng từng chữ lặp lại nói: "Trên người con chảy dòng máu của ba, điểm này ba khẳng định chắc chắn."
Ba Văn cong khóe miệng ôn hòa cười: "Sau khi con bị thương có phải khôi phục cực nhanh không?"
Ryan tê liệt ngồi trên ghế, thong thả gật đầu, cảm thấy thật sự lạ lùng, mặc dù văn hóa Trung Quốc uyên thâm hơn nữa cực kỳ huyền bí, nhưng nam thi......Sinh con.......Có phải nghịch thiên quá không? Hơn nữa mình quả thật khôi phục vết thương rất mau.......SHIT! Chẳng lẽ mình là nhân loại cương thi biến dị thể?
Ba Văn không biết biến hóa trong lòng anh, còn tưởng rằng Ryan chỉ bị chuyện nam nam sinh con này làm cho sợ hãi, nhíu mày: "Chuyện phát sinh ở Hoa Kỳ hiện nay ở Trung Quốc căn bản không đưa tin, song nghe con nói ba trái lại nhớ tới một việc."
"Năm ấy sau khi ba và Alexandre cãi nhau, liền đến Mỹ, bị một tổ chức y dược tên là Anderson bắt. Họ mặc dù không biết ba là cương thi, nhưng biết ba khôi phục cực nhanh, từ trên ba lấy ra chút máu, ba hoài nghi, thây ma lần này, chính là do ba mà ra, hơn nữa, ba hoài nghi, thiếu niên tên Andrei kia dẫn con tới đây, không có ý tốt."
A? Ba Văn dũng mãnh cũng có thể bị bắt sao?
Ryan nghe thấy đoạn này, xoa ấn huyệt thái dương, vừa định hỏi một chút xem đến tột cùng ba Văn làm thế nào bị chộp, ba Văn lại lập tức đứng dậy, chỉ vào anh nói: "Ba sẽ đến Mỹ ngay đây, nhớ rõ, con trai, con sẽ không chết, nhưng cổ là nhược điểm của con, ngàn vạn lần không thể để cho người ta chặt cổ của con, biết chưa?"
"Ngại quá, tôi đã biết rồi." Thanh âm lạnh lùng của Andrei từ phía sau truyền đến, thân hình Ryan cứng đờ, chậm rãi xoay đầu sang, thấp giọng hỏi: "Cậu rốt cuộc là ai? Cậu....... Tới cùng muốn gì từ tôi?"
Andrei câu lên một độ cong rất nhỏ mỉm cười, vẻ mặt thích ý nhìn ba Văn đầu kia màn hình máy tính, tựa hồ vẫn mặt không chút thay đổi, để lại một câu: "Anh hãy cứ sống sót đã rồi nói sau." Liền không quay đầu lại đi về hướng cửa.
Ryan nhấc tay nâng súng ngắn lên, lớn tiếng quát: "Đứng lại! Nói rõ ràng cho tôi, nếu không tôi sẽ nổ súng!"
Thiếu niên sau khi nghe thấy những lời này thân ảnh đơn bạc khựng lại, vậy mà thật sự ngừng, thân thể không nhúc nhích, đầu lại hơi nghiêng, lộ ra sườn mặt đường nét rõ ràng, nhắm mắt lại nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, tôi chỉ là muốn tự mình gặp mặt anh." Sau khi nói xong, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, khoát tay mở cửa, ra ngoài.
Ryan có chút hối hận khi còn bé không chăm chỉ học làm thế nào giao tiếp với người ta, hiện giờ lời thiếu niên nói anh lại một câu cũng nghe không hiểu, cái gì là "tự mình gặp mặt anh?" Chẳng lẽ họ trước kia đã quen biết? Chẳng lẽ còn có người muốn bắt anh?
Ryan quay đầu lại, nhìn thấy ba Văn nhà mình, không ngờ ba Văn cũng là vẻ mặt mờ mịt, cau chặt mày nói: "Ba tựa hồ từng gặp thiếu niên Andrei này." Nói rồi, ông dừng lại, "Lúc đầu ba bị người ta gây mê xong, trong thoáng chốc đưa tới một phòng thí nghiệm cực lớn, bên trong có dựng rất nhiều bồn nuôi cấy của rất nhiều người sống, ba có thể nghe thấy nhịp tim của họ tựa hồ cậu ta cũng ở trong đó......Công ty dược Anderson sau khi lấy mẫu máu của ba, liền tiêm vào trong da những người này....... Ryan, ba đã sớm chết cả ngàn năm, trên người đều là máu độc, những người sống bị thí nghiệm này hẳn phải chết không thể nghi ngờ, ba còn nhớ kỹ, Andrei này là nhóm cuối cùng tiếp nhận máu của ba, cậu ta bây giờ còn sống, nhưng ba không biết, cậu ta có còn là con người hay không."
Ryan hung hăng cào tóc, Andrei đã sớm không phải con người nữa?...... Quả thật, sắc mặt thiếu niên dị thường tái nhợt cùng làn da lạnh buốt kia quả thật không giống người bình thường....... Còn có nụ hôn lạnh lẽo nọ.
Tim Ryan đập rất nhanh, hiện giờ ngẫm lại, nụ hôn nọ quả thật khiến anh có chút bỗng dưng tâm động, dù sao.......Không bằng đi tìm cậu ta? Hỏi cho rõ ràng tất cả sự tình?
"Con trai, sống sót trở về." Ba Văn nặng nề dặn dò anh, "Ba sẽ không nói chuyện này cho ba con và Tiểu Nhiên biết, nhớ kỹ, nhất định phải trở về...... Đúng rồi, đứa bé tên Andrei kia, là một người rất nguy hiểm, con đừng mặc kệ không quản, mau chóng đuổi theo cậu ta trở về."
Ryan trịnh trọng gật đầu, trong khoảng thời gian này thần kinh căng thẳng rốt cuộc có chút thả lỏng, anh cảm thấy hốc mắt mình có chút ướt át, để không cho ba Văn nhìn thấy trò hề mình sắp khóc, anh thoáng cái ngắt kết nối video, chậm rãi giơ tay lên, nhẹ nhàng phủ lên môi mình, rồi lại đưa tay chụp lên màn hình vừa rồi người nhà biến mất.
Nhất định sống sót trở về, con thề
Ryan mở tất cả thiết bị giám thị bên trong cao ốc, lần lượt xem xét.
Trong cao ốc đều là thây ma, có người còn là đồng sự của anh, lúc này một đám xác sống hai mắt vô thần lang thang trên đường, thỉnh thoảng khụt khịt mũi xem có mùi của người sống không, mà Andrei một tay cầm đao một tay đút túi, chầm chậm đi về hướng cửa lầu một.
Tất cả thây ma khi cậu ta đi qua, một đám hai tay khép lại cúi thấp đầu, chân vốn cứng đờ cũng mềm nhũn, thùm thụp quỳ trên mặt đất, mãi đến khi Andrei đi qua mới vất vả đứng lên, đây...... Tựa hồ là một gã hoàng tử tiếp nhận thần dân quỳ lạy.
Giỡn...... Con mẹ nó....... Mặt à! Khi Andrei đi tới cổng chính, con gấu chó thây ma kia liền như chú chó nhỏ ngoan ngoãn nằm úp sấp trên mặt đất, Andrei tùy ý vỗ đầu nó, xoay người, liền không thấy bóng dáng đâu.
Cậu ta đã đi đâu?
Ryan đang luống cuống tay chân lục xem màn hình, trên màn hình máy tính bung ra một khung đối thoại, hiển thị nhận được một bức thư.
Bức thư này là do bộ quốc phòng gửi đi, Ryan nhíu mày một chút, nhanh chóng đọc nó, không nhịn được hung hăng nện bàn.
Do Los Angeles gặp tập kích khủng bố sinh hóa, nghị viện, quốc hội, tổng thống đồng thời quyết định phóng đầu đạn hạt nhân ở Los Angeles, đây là vì toàn bộ nhân loại, vì toàn bộ người Hoa Kỳ mà đưa ra một quyết định gian nan...... BLABLABLA...... Thời gian phóng là 0 giờ ngày hôm nay.
Khỉ thật! Ryan nhìn đồng hồ một chút, chỉ còn 6h30, dựa theo uy lực của đạn hạt nhân cùng phóng xa, anh ít nhất trước 10h tối phải rút khỏi nơi này, nếu không bị đạn hạt nhân nổ chết thì cũng bị phóng xạ hại chết.
Andrei này! Ryan cắn răng, trong nháy mắt đưa ra một quyết định: Mặc kệ, Andrei là thứ gì, hơn nữa đã lừa gạt anh.......Tóm lại, anh phải tìm được cậu ta.
Một lần nữa tìm hết tất cả thiết bị giám thị, như trước không có tung tích của cậu ta.
Ryan thậm chí dùng loa lớn truyền thanh một lần, cũng chỉ đổi lấy hiệu quả khủng bố là tất cả các thây ma chậm rãi ngẩng đầu nhìn về màn hình, anh suy nghĩ hồi lâu, quyết định tự mình tìm một lượt trong cao ốc.
Bên trong cao ốc nguy cơ trùng trùng, Ryan mặc dù có thể miễn dịch virus, nhưng anh vẫn là một người sống, thây ma nhìn thấy anh như trước nhào tới, đi xong chuyến này tất cả đạn đã bắn sạch, máu chảy cùng y phục rách rưới dính vào nhau, nhưng không thấy bóng dáng của thiếu niên.
Chẳng lẽ cậu ta đã chạy lên đường rồi? Ryan tức giận cắn răng, sau khi đơn giản xử lý một chút, lại cầm súng ngắn Colt dự phòng trong phòng làm việc của mình lên, vòng qua tầng tầng thây ma, xuống đến ga-ra ngầm, lợi dụng khóa vạn năng khởi động một chiếc xe duy nhất bị vứt trong cao ốc, rời khỏi cao ốc.
Lúc này đã gần xế chiều, trên đường cái thây ma đi lại tựa hồ ít hơn nhiều, phóng mắt nhìn lại, chỉ có hai ba con, Ryan vừa mới lái ô tô đến một ngã rẽ, liền nhìn thấy vạch xăng trên đồng hồ hiển thị đã hết xăng.
SHIT! Đều do Andrei kia, nếu không anh nhất định sẽ phát hiện chiếc xe này không có xăng!
Ryan ủ rũ mở cửa xe, vừa định xuống xe, phía sau liền có thanh âm nói: "Này, chỉ có mình anh?" Thanh âm này vô cùng quen thuộc, anh kinh ngạc quay đầu lại cư nhiên là Bowman đã một ngày không gặp, giờ phút này gã mặc một thân trang phục ngụy trang, phần ngực viết dòng chữ "Dược Anderson", phía sau lưng đeo một cây cung, bên hông giắt một loạt phi đao.
Một ngày không gặp, Bowman to con kia liền từ Terminator xe tăng súng máy hạng nặng trở về với Robinhood cung tên dao găm sao? Lúc này bên cạnh Bowman xuất hiện rất nhiều đồng bọn cầm vũ khí lạnh, đồng dạng mặc đồ ngụy trang, trước ngực viết "Dược Anderson".
Tổng cộng...... 14 người, ước chần gần bằng một đội rồi, chẳng lẽ họ là lính đánh thuê của công ty dược Anderson?
Ryan nhanh chóng suy nghĩ chốc lát, định dùng chiến thuật quanh co tìm cách nói, vừa mới quay đầu định thoải mái mỉm cười, vừa quay lại liền nhìn thấy ánh mắt hoang mang của Bowman nhìn anh, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu "Hẳn phải sớm chết rồi chứ...... " Chỉ chốc lát sau liền vẻ mặt bừng tỉnh chỉ vào anh rống lên: "Mau mau! Hắn chính là thể biến dị kia! Mau bắt lấy hắn!"
Họ là tới bắt thể biến dị?
Bốn thằng cha cầm đao Nhật lập tức vọt lên, Ryan trái nhảy phải né, lưng mèo tránh thoát một đao, xem xét một khoảng không dưới chân duỗi ra, hung hăng hướng ba tấc dưới gối người nọ đá xuống, người nọ khóc thét ngã xuống đất, Ryan hạ tiếp hai ba tên nữa, dùng kình đạo cương nhu mượn lực đánh lực quật ngã tất cả trên mặt đất.
"Vèo" Thanh âm của mũi tên xé gió cộng thêm tiếng ầm vang của cung vù vù vang lên, anh vừa quay đầu nhìn, một người đứng ở xa nhất cư nhiên muốn dùng cung tên bắn anh, lúc này rất nhanh hướng người nọ chạy tới, thân thể nghiêng một cái, cực kỳ nguy hiểm tránh thoát một thanh phi đao Bowman hướng ngực ném tới, hai đầu gối quỵ xuống đất, theo quán tính trượt xuyên qua giữa hai chân, tay phải đổi quyền thành chưởng, hai tay trong nháy mắt bắt được đùi phải người nọ, hung hăng ném hắn trên mặt đất.
Không đợi người nọ phản ứng, Ryan thoáng cái chống tay xuống đất, xinh đẹp lật người về phía sau, tránh thoát một tên bắn lén khác, thuận thế xoay tay sau lưng, vô cùng mềm mại thắt lưng tiếp đất, túm lấy một thanh phi đao thứ hai bay tới, nhanh bước nhấc đội viên vừa rồi bị anh quăng ngã lên, dùng phi đao gắt gao kề cổ một người trong đó, thân thiết nói với người nọ: "Ngại quá, cho mượn mạng nhỏ của ngươi dùng một chút."
Còn lại 13 người thuận thế vây quanh anh, Bowman tựa hồ vẫn là thủ lĩnh trong đó, Ryan chùi gương mặt mới rồi bị phi đao cắt bị thương..... Fuc! k, lại đổ máu rồi.
Bowman móc ra súng giảm thanh, trầm giọng nói: "Đây tuyệt đối là thể biến dị, bởi vì hôm qua hắn đã nhiễm virus bị tôi bắn chết, hắn tuyệt đối không có khả năng là người sống...... Bao vây hắn, nếu hắn chống cự, chém đứt tay chân hắn."
Mẹ nó! Muốn nhịn cũng không thể nhịn được nữa! Ryan vừa định phát tác, cư nhiên cảm thấy hoa mắt, tiện đà tất cả đội viên vây quanh anh cũng cảm thấy hoa mắt, tựa hồ có gì đó đang phản chiếu như là gương đang lay động.
Mọi người không hẹn mà cùng xem xét khắp nơi, thoáng cái tìm được nguồn gốc phản chiếu.
Đó là một người, cầm một thứ gì đó hình cây dài đứng trên mái nhà chi bộ CIA.
Ryan kinh hô một tiếng, thị lực anh vô cùng tốt, thoáng cái liền thấy được người cầm nguồn gốc phản chiếu kia đúng là Andrei đã biến mất.
Lúc này trong tay Andrei cầm thanh đao Nhật Bản thật dài kia, một chân khóa trên lan can, mặt trước sau không đổi nhìn họ dưới đó mười tầng, một trận gió thổi qua, áo sơ mi trắng noãn của thiếu niên nhẹ nhàng lay động, khiến Ryan có loại cảm giác như thiên sứ giáng trần.
Andrei mặt không chút biểu cảm nhìn họ đang giằng co dưới đất, khóe miệng hơi cong lên, thả người vọt một cái, nhảy xuống.
SHIT! Sao anh vừa rồi không nghĩ đến việc lên mái nhà xem? Nhưng mà....... Đó lầu cao 10 tầng mà! Cậu nha thật sự cho mình là siêu nhân sao!
Tim Ryan siết lại, còn chưa kịp phản ứng, thiếu niên rốt cuộc tựa như có thể siêu thoát gia tốc lực hút trái đất chưa tới một giây đã trở mình nhảy qua từng người đáp trên mặt đất.
Andrei quỳ một gối xuống, tay chống mặt đất, trong mắt Ryan dùng một tư thế cực kỳ phong cách chầm chậm đứng lên, lông tóc không chút hao tổn.
"Các người muốn tìm tôi." Andrei khẽ cười lạnh, nhìn quanh một người một vòng, khi nhìn thấy Ryan, cho anh một ánh mắt "yên tâm" xong, chậm rãi giơ tay lên, búng ngón tay một cái tách vang.
Kèn kẹt kèn kẹt....... Thanh âm từ xa đến gần, càng ngày càng vang, trong lúc nhất thời, từ trong các hẻm nhỏ, đến đường phố nháy mắt xuất hiện rất nhiều người và động vật. Đều là thây ma, sau khi trong cổ họng của Andrei lại phát ra tiếng vang kèn kẹt, đám thây mà này cùng một đám thây ma hổ Châu Mỹ nhìn như vừa chạy từ trong sở thú ra cư nhiên sắp thành đội ngũ chỉnh tề, từng bước từng bước đi về hướng bọn họ.
Andrei có thể khống chế đám thây ma này? Ryan lập tức hiểu được nguồn cơn hậu quả trước sau, người của công ty dược Anderson muốn bắt Andrei, nói không chừng còn muốn khống chế cậu ấy.
Trong nháy mắt Bowman đã hiểu rõ, rống lớn một tiếng "Hắn có thể thao túng thây ma!", lập tức đè lại máy trợ thính trong tai: "Đội C đã phát hiện thể biến dị, đội C đã phát hiện thể biến dị, thỉnh cầu tăng viện thỉnh cầu tăng viện."
"Đi mau! Còn ngây ra đó làm gì?" Trên khuôn mặt trắng nõn của Andrei rốt cuộc xuất hiện chút khẩn trương, kéo tay anh bỏ chạy.
Người của công ty dược Anderson rất đông, cơ hồ mỗi một ngã tư đường đều có người của họ đang dò xét, chẳng qua những người này tựa hồ cũng biết thây ma có thể nghe thấy tiếng vang, tất cả đều thay vũ khí lạnh, chỉ có trực thăng trên bầu trời mang theo hỏa tiễn và súng máy hạng nặng.
Tựa hồ tất cả mọi người đều nhận được chỉ thị.
Ryan đối với địa hình của Los Angeles vô cùng quen thuộc, lúc này ngược lại đổi khách thành chủ, kéo Andrei xuyên qua các hẻm nhỏ, còn 5h41 nữa, trước đó, phải ra khỏi Los Angeles.
Andrei tựa hồ có thể khống chế tất cả thây ma, dọc theo đường đi thây ma mở đường, hộ giá bảo vệ, thỉnh thoảng liền nhảy ra một đống chó thây ma hoặc thây ma trang phục rocker hạng nặng liền nhảy ra cản trở đám lính đánh thuê của công ty dược Anderson phía sau.
Andrei thân thủ tốt hơn so với Ryan, một đường chạy trốn này, Ryan cảm giác phổi mình sắp nổ tung, vừa nhìn Andrei bên cạnh mặt không đỏ khí không suyễn, tựa hồ thành thạo có thừa, Ryan kéo cậu ta vào một khu làng chơi nổi tiếng, Andrei phất tay khiến một đám nữ thây ma mặc đồ nóng bỏng chắn đường lính đánh thuê.
Hai người lại chạy một lúc, không ngờ vòng tới tiệm vũ khí bọn họ lần đầu gặp nhau.
Sau một lần nữa bổ sung trang bị, Ryan vừa thở lấy hơi, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Andrei ôm đao Nhật tựa ở cửa, đôi mắt màu xanh đậm thẳng tắp nhìn anh, anh cảm giác mình có chút mất tự nhiên, vừa định cười ha ha một tiếng, không ngờ thiếu niên lại tự mở miệng thấp giọng nói: "Tôi quen anh đã rất nhiều năm rồi......"
Đầu Ryan đầy dấu chấm hỏi, Andrei nhỏ giọng nở nụ cười, từ phía sau ôm lấy thắt lưng anh, chậm rãi tựa đầu vào lưng anh, lẳng lặng nghe tim anh đập, "Tôi không biết mình đến tột cùng là ai, từ khi có ý thức tôi liền sống trong một bồn thí nghiệm trong suốt, những người khác đều gọi tôi là "Số 25"."
Ryan cứng đờ, đứa nhỏ này....... Chẳng lẽ.......
"Từ khi tôi được sinh ra đã là một thể thí nghiệm, những nhân viên này mỗi ngày đều tiêm cho tôi rất nhiều thứ, có một lần tiêm vào chính là máu của cha anh." Andrei ôm sát thắt lưng của Ryan, "Cha anh hẳn không phải là con người bình thường nhỉ? Lúc ấy rất nhiều thể thí nghiệm đều chết hết, chỉ có tôi còn sống sót."
Ryan chậm rãi xoay người qua, vỗ vai thiếu niên để an ủi, Andrei hé miệng mỉm cười, vẻ mặt nhu hòa lại: "Anh biết không? Tôi tựa hồ có ký ức của cha anh, nhưng phần lớn đều là hình ảnh của anh và em trai anh Quân Kính Nhiên, các anh làm thế nào ra đời, các anh phát triển từng ngày sinh nhật hàng năm...... Cùng bộ dáng của anh, khiến tôi khắc cốt ghi tâm."
Andrei buông tay ra, kiễng chân hôn lên mặt Ryan, mang theo vẻ nghiêm túc nhỏ giọng nói: "Anh biết không, tôi thích anh lâu lắm rồi."
Ryan cảm giác mặt mình hơi đỏ, không lên tiếng.
Andrei nhìn thấy Ryan không có phản ứng gì kịch liệt, lập tức nhếch môi lộ ra nụ cười tươi rói, tiếp tục nói: "Về sau tôi phát hiện, họ thông qua cha anh nghiên cứu thành công một loại virus tên là TCL, chỉ cần sinh vật bị nhiễm, nhất định sẽ biến thành thây ma không có ý thức chỉ có thể mặc cho bản năng.......Lúc này đây, Los Angeles bộc phát virus, cũng là vì nhân viên chủ quản của họ không cẩn thận bị virus lây nhiễm dẫn tới," Nói xong, cậu ấy dừng lại, lấy tay chỉ huyệt thái dương của mình, "Tôi có thể kết nối với họ, những thây ma này đều gọi tôi là........Vua, họ nguyện ý phục tùng sự chỉ huy của tôi."
"Dược Anderson loạn như nồi cháo, tôi trốn thoát, tôi muốn tới đây gặp anh, thông qua những thây ma này biết được anh mặc dù bị cắn nhưng vẫn bình yên vô sự, sẽ rời khỏi đây ngay, tôi cực bất đắc dĩ chỉ có thể gọi một cú điện thoại giả để anh trở về, xin lỗi, về sau gặp những động vật này, đều là tôi sai khiến.......Tôi chẳng qua chỉ muốn gặp anh, chỉ thế mà thôi."
Mặt Andrei tái nhợt nhưng lại lộ ra màu đo đỏ, vươn tay, ngượng ngùng hỏi: "Tôi vốn muốn đi báo thù, giết tất cả người của công ty dược Anderson, nhưng mà...... Nếu tôi......Tôi muốn từ bỏ ý định đó, anh có nguyện ý theo tôi cùng chạy tới chân trời góc bể không?
Ryan ngơ ngác nhìn thiếu niên, đầu óc đặc thành một đống, anh lúc nào thì thích thiếu niên trước mắt này, anh không biết. Ryan ngây ngốc nhìn cậu, bỗng dưng nghĩ tới rất nhiều hình ảnh về thiếu niên chợt lóe qua: Thiếu niên trong đêm đen đôi mắt xanh đậm lóe ra quang mang, thiếu niên ở dưới nước đôi môi mềm mại cùng vẻ mặt có chút ngượng ngùng, khi anh rơi vào nguy hiểm dáng người thiếu niên từ tầng 10 nhảy xuống, cùng với bóng lưng cầm đao Nhật lạnh lùng.
Thật sự là...... thích thì cứ thích rồi, còn nói những việc này để làm chi.
Andrei nhìn bộ dáng Ryan chần chừ, trong lòng có chút khó chịu, hơi cắn môi, xoay người muốn đi.
"Chờ một chút." Ryan nắm lấy cổ tay thiếu niên, tay kia ôm lấy vòng eo mảnh khảnh mềm mại của cậu, cúi đầu, thoáng cái ngậm vào cánh môi xinh đẹp lạnh giá nọ.
+++++++++++++++++
Los Angeles từng là thành phố thiên thần kia đã biến thành mảnh đất bằng phẳng, chính phủ Hoa Kỳ cũng đem ngày 6 tháng 7 hằng năm trở thành ngày kỷ niệm hòa bình.
Thể biến dị kia thật sự đã chết trong vụ nổ hạt nhân sao? Dường như là vậy. Dù sao toàn thể nhóm lính đánh thuê của công ty dược Anderson đều có đi không về, hết thảy đều bị thây ma gặm cắn mà chết.
Song trên thế giới này chỉ có vài người biết hướng đi của thể biến dị, một trong số đó chính là Quân Kính Nhiên.
"Aaaaaa....... BOSS của em! Ông anh à...... Em bây giờ đang chơi WOW bản sao mà, tại sao lại đùa kiểu này! Hai người đây là đang........ Ở chỗ nào? Chờ một chút! Andrei, cậu đừng giả vờ cậu nghe không hiểu tiếng Trung, cậu là tên chết tiệt cậu đè anh của tôi làm gì chứ? Thể hiện ân ái sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...