Dịch giả: T.Y
Ngày thứ năm, trời râm không gió.
Doãn Khoáng cầm bản đồ, vừa xem địa đồ vừa đi lại. Dù sao hắn đang ở kỳ an toàn cho nên không phải lo lắng thiết kế của Tử Thần. Mà Tiền Thiến Thiến theo phía sau Doãn Khoãng lại không cách nào nhàn nhã như hắn được. Lúc này cô chỉ có thể nhắm mắt theo đuôi Doãn Khoáng, cái đầu nhỏ hết nhìn trái lại nhìn phải, trên mặt đầy sự sợ hãi, hai bàn tay nhỏ bé nắm chặt một chỗ.
Vì sao Tiền Thiến Thiến lại đi theo Doãn Khoáng mà không phải là Lê Sương Mộc? Nói ra cũng đơn giản nhưng lại có chút phức tạp. Đêm qua khi Doãn Khoáng trở lại khu cắm trại, mọi người liền bàn bạc xem nhiệm vụ kế tiếp nên đối phó thế nào. Kết quả cuối cùng sau khi thương lượng chính là, phân tổ! Mọi người chia nhau theo dõi những nhân vật trong phim, tùy thời cứu viện. Họ có tổng cộng chín người, chia làm năm tổ. Doãn Khoáng riêng một tổ, còn lại tám người kia cứ hai người làm một tổ. Tổ của Bạch Lục cùng Âu Dương Mộ chịu trách nhiệm bám theo cô gái đeo kính. Tiếp đó tổ của Tiền Thiến Thiến và Lê Sương Mộc sẽ theo dõi bên trong khu rừng. Đường Nhu Ngữ và Tăng Phi phụ trách Dennis. Cuối cùng, Ngụy Minh cùng Phan Long Đào sẽ theo sát nhân vật nam chính Sam. Còn Nữ chính Molley, trước khi Sam chết cũng không cần để tâm đến.
Mà Doãn Khoáng một mình một tổ, mục tiêu của hắn chính là ông bác da đen. Hắn dứt khoát đi tìm ông ta nói chuyện một chút.
Về sau, Lê Sương Mộc lấy lí do chỉ còn một cánh tay nên không thể đảm bảo an toàn cho Tiền Thiết Thiến. Vì cho đến bây giờ, chỉ có một mình Tiền Thiến Thiết chưa bị Tử Thần thiết kế, nói cách khác bất cứ lúc nào cô cũng có thể gặp nguy hiểm. Vì vậy hắn liền ném Tiền Thiến Thiến cho Doãn Khoáng. Tiền Thiến Thiến vốn có chút không muốn nhưng khi nhìn thấy ánh mắt "không được ý kiến" của Lê Sương Mộc lúc ấy, cô liền mềm nhũn. Tuy rằng Doãn Khoáng cũng không muốn mang theo cục tạ Tiền Thiến Thiến nhưng hắn cũng không có cách nào từ chối, cho nên chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Sau đó Tiền Thiến Thiến vốn luôn theo đuôi Lê Sương Mộc liền đi theo Doãn Khoáng. Lúc đầu Doãn Khoán vô cùng mất tự nhiên, về sau hắn cũng quen dần, thỉnh thoảng còn quên mất phía sau có một Tiền Thiến Thiến.
Thời điểm Doãn Khoáng ngẩng đầu lên lần nữa, Tiền Thiến Thiến liền yếu ớt nói với hắn: "Doãn Khoáng, cậu... cậu luôn cúi đầu như thế, không sợ có gì đó đột ngột xuất hiện sao?".
Doãn Khoáng quay đầu lại, lúc này mới nhớ tới Tiền Thiến Thiến phía sau. Cẩn thận cân nhắc một chút, Doãn Khoán cười nói: "Cô yên tâm, cô và tôi cùng một tổ, tôi sẽ bảo vệ cô hết sức có thể".
Tiền Thiến Thiến giương mắt nhìn Doãn Khoáng, sau đó nói: "Doãn Khoáng, cảm ơn cậu".
Doãn Khoáng cười cười, lại cúi đầu nhìn địa đồ, nhưng hắn lại lập tức ngẩng đầu lên, nhìn Tiền Thiến Thiến nói: "Tôi nói này, bạn học Tiền, cô không thể cứ như thế này mãi được. Nói thật, tô có thể bảo hộ cô một lần, hai lần, nhưng không thể nào bảo hộ cô mãi được. Lê Sương Mộc cũng vậy, mọi người đều như vậy. Tại nơi này, nếu như quả thật muốn sống sót, tôi cảm thấy phần lớn nên dựa vào chính mình. Cho nên, tô hy vọng cô có thể vượt qua nỗi sợ trong lòng, dũng cảm một chút, chứng minh ý nghĩa tồn tại của mình. Bằng không thì, thứ cho tôi nói thẳng, cô khó có thể nhận được sự công nhận của mọi người. Bất luận như thế nào, người khác không có nghĩa vụ gạt bỏ hết mà đi bảo vệ một mình cô".
Dừng lại một chút, Doãn Khoáng thở dài: "Cứ theo sau người khác như vậy, nếu một ngày cô bị vứt bỏ, đến lúc đó, cô có thể trông cậy vào ai? Hiện tại thức tỉnh vẫn còn kịp. Hy vọng cô hiểu những gì tôi nói".
Nghe Doãn Khoáng nói xong, thân hình nhỏ bé của Tiền Thiến Thiến không khỏi run lên, đôi mắt to lặp tức đỏ bừng, đầu cũng cúi thấp xuống. Doãn Khoáng vừa định thở dài, Tiền Thiến Thiến đã nói: "Tôi... Tôi hiểu rồi. Cảm ơn cậu, Doãn Khoáng, cậu là người tốt. Chỉ là tôi... chẳng qua vẫn chưa kịp thích ứng. Nhưng tôi cam đoan, tôi sẽ không làm vướng chân mọi người".
Doãn Khoáng gãi tóc, gật gật đầu, thầm nghĩ: "Đây không phải là thẻ người tốt trong truyền thuyết đấy chứ?". Nhún vai một cái, Doãn Khoáng nhìn về phía cách họ không xa nói: "Cuối cùng cũng tìm thấy, chúng ta đi thôi. Đi gặp ông bác da đen thần bí kia. Có lẽ ông ta có thể cung cấp cho chúng ta một chút manh mối... Hy vọng là vậy".
Tiền Thiến Thiến hỏi: "Doãn Khoáng, cậu nghĩ người da đen kia có phải Tử Thần không? Final Destination, tôi cũng đã từng xem cùng bạn cùng phòng rồi, bọn họ đều nói người đó là Tử Thần".
"Tôi không...". Doãn Khoáng chưa kịp nói hết câu "Tôi không biết" thì một người da đen lang thang xuất hiện bên cạnh hắn. Người nọ toàn thân bốc mùi hôi gay mũi làm người khác khó chịu. Tay phải của ông ta còn ôm một con chó nhỏ màu vàng gầy còm, chú chó này lại im lặng đến lạ thường. Chỉ nghe ông ta nói với Doãn Khoáng: "Cậu có thể giúp đỡ một nghệ sĩ về hưu chật vật không?".
Doãn Khoáng nhìn ông ta một cái, thầm nghĩ dù sao tiền Lê Sương Mộc đưa cho hắn cũng không dùng tới, thôi thì cứ đưa cho ông ta cũng được, đều là người cùng khổ. Nói xong, hắn lấy mấy tờ đô xanh biếc đặt vào bàn tay đen kịt của kẻ lang thang kia. "Hy vọng nó có thể giúp ích cho ông". Sau đó hắn cùng Tiền Thiến Thiến đi về phía nhà tang lễ cách đó không xa.
Người da đen quay đầu lại nhìn Doãn Khoáng một cái, nói: "Cám ơn, chúc cậu một ngày tốt lành". Sau đó hắn nói với con chó vẫn luôn ở trên cánh tay phải: "Brownie, nhìn nhìn xem chúng ta có gì này? Cũng không quá tệ, 180 đô. Loại tiền này không phải do Mỹ in ấn có thể ta dùng sẽ không quen. Ha ha, nhưng ít nhất có thể mua một ít thức ăn cho chó thật ngon".
Lại nói đến Doãn Khoáng cùng Tiền Thiến Thiến vừa vượt qua bảo an, lén lút tiến vào nhà tang lễ. Có điều mấy ngày này ông bác da đen kia rõ ràng rất bận, Doãn Khoáng cùng Tiền Thiến Thiến tìm khắp nơi cũng không thấy ông ta ở đâu cả. Tìm đông tìm tây một hồi, cuối cùng lại tìm được phòng làm việc của ông ta. Đó là một gian phòng chật hẹp và cực kỳ âm u lạnh lẽo. Chỗ đó ngoại trừ một số dụng cụ chuyên dụng để xử lí thi thể thì có một cái giường lớn, một bộ bàn ghế, một chiếc đèn bàn cũ kỹ, ngoài ra chẳng còn gì khác.
Đương nhiên còn có một thứ đáng sợ hơn, chính là thi thể còn chưa xử lí trên chiếc bàn hình chữ nhật. Vải quấn xác chết chỉ che khuất nửa người dưới, để lộ nửa thân trên trắng bệch. Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện, cỗ thi thể kia tuy rằng đã lạnh cứng, nhưng vẻ mặt lại mang theo nụ cười bình thản, cứ như hắn không chết mà là đang ngủ, hơn nữa còn đang mơ một giấc mơ đẹp. Bất quá dù thế nào thì một cỗ thi thể trắng bệch, cùng với khung cảnh vừa yên tĩnh vừa âm lãnh xung quanh thì đúng là dọa người đừng hỏi.
Tiền Thiến Thiến căng thẳng xoa xoa bàn tay bé nhỏ trắng nõn, lo lắng nhìn khắp bốn phía, thực ra khoản cách giữa họ và cỗ thi thể này rất xa. Chỉ nghe cô run rẩy nói: "Doãn... Doãn Khoáng, nếu ông da đen kia không ở đây, hay là chúng ta... mau đi đi. Lần sau hãy đến tìm ông ta. Chỗ này âm khí nặng quá...".
Doãn Khoáng lắc đầu nói: "Nếu đã đến thì không nên để uổng công. Tìm xung quanh xem, không chừng sẽ thu hoạch được gì đó. Nếu cô sợ thì ra ngoài chờ tôi. Tôi sẽ ra ngay".
Nghe Doãn Khoáng nói vậy, cái đầu nhỏ của Tiền Thiến Thiến liên tục lắc. Hiển nhiên cô cảm thấy, lúc này ở bên cạnh Doãn Khoáng mới là an toàn nhất.
Đầu tiên Doãn Khoáng bước đến cạnh cỗ thi thể, chắp tay trước ngực, bộ dạng thành khẩn nhắm mắt vái một cái. Sau đó liền tranh thủ thời gian tìm kiếm đầu mối hữu dụng. Mà Tiền Thiến Thiến cứ như cái bóng luôn theo cạnh hắn. Cho đến khi Doãn Khoáng đi đến trước chiếc bàn duy nhất trong phòng làm việc, hắn mới dừng bước, mắt nhìn chằm chằm vào một món đồ trên bàn.
Đó là một quyển bút ký rất bình thường, không có chút đặc biệt nào, tùy tiện tìm trong tiệm văn phòng phẩm cũng có thể tìm được một quyển như vậy.
Thế nhưng, quyển bút ký cực kỳ bình thường này lại thu hút sự chú ý của Doãn Khoáng. Tại sao như vậy? Doãn Khoáng cũng không hiểu nổi, chẳng qua là trực giác cho hắn biết, quyển sổ có vẻ phổ biến này có chỗ không bình thường. Doãn Khoáng chậm rãi vươn tay chạm vào quyển bút ký không thể bình thường hơn kia.
Sau một khắc, hắn liền nhận được lời nhắc nhở của hiệu trưởng: "Vật phẩm đặc thù, không phải giới thiệu, không có quyền sử dụng!".
"Là vật phẩm đặc thù!". Doãn Khoáng trợn mắt, trong lòng nghĩ: "Lần trước con chó dẫn đường Mary kia cũng có nhắc nhở như vậy. Còn hiện giờ? Quyển sổ bình thường này sẽ là cái gì?" Doãn Khoáng không ngừng tự hỏi, tay cầm một góc quyển sổ thử mở ra xem. Nhưng kỳ lạ là, hiệu trưởng nhắc nhở "không thể sử dụng", vậy mà Doãn Khoáng vẫn có thể lật từng trang một.
"Tính mạng của ta chỉ thuộc về bản thân ta, cho dù là thần cũng không có quyền tước đoạt! - Kẻ vùng vẫy".
Tờ đầu tiên, chỉ có duy nhất một câu như vậy.
Tờ thứ hai cũng chỉ có một câu: "Tử vong không hề đáng sợ, cũng không hề bí ẩn. Khi ngươi tĩnh tâm, xua tan đi lớp sương mù dày đặc, ngươi sẽ phát hiện, cái chết thực chất có quy luật nhất định!". Ký tên vẫn là "Kẻ vùng vẫy".
Lúc lật đến trang thứ ba, sắc mặt Doãn Khoáng liền thay đổi. Chỉ thấy trên đó viết: "Sự cố sụp cầu ở phía bắc vịnh. Phải chết 86+8+30=124 người. Số người cần phải chết: 86+8+30=124. Thực tế chết 86 người, còn 38 người xếp vào danh sách tử vong".
"Người chết theo trình tự: Candice, Isaac, Olivia, Nathan, Dennis, Peter, Sam, Molley".
"Người chết không theo trình tự: Doãn Khoáng, Lê Sương Mộc, Tiền Thiến Thiến,...". Phía sau lần lượt là tên của các sinh viên lớp 1204. Toàn bộ trang giấy viết đầy tên.
Sắc mặt Doãn Khoáng tái nhợt, lập tức lật sang trang thứ tư: "ám hiệu tử vongCandice", "thiết kế tử vong Candice", "thu hồi thi thể Candice", "ám thị tử vong người chết không theo trình tự", "thiết kế tử vong người chết không theo trình tự", "thu hồi thi thể người đã chết",...
Xoát xoát xoát! Doãn Khoáng lật nhanh quyển sổ, tập trung đến mức Tiền Thiến Thiến kéo áo hắn cũng không có phản ứng. Cuối cùng, hắn dừng lại ở trang thứ hai đếm ngược. Phía trên viết: "Thiết kế tử vong kẻ vùng vẫy lần thứ ba...".
Thế nhưng hắn chưa kịp xem tiếp thì một giọng nói khàn khàn hùng hậu truyền tới: "Các ngươi không nên đến nơi này...".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...