Khủng Bố Cao Hiệu

Dịch giả: Accel

*Hai ngày một chương nhé ^^~

Lại một lần nữa nhận được lợi ích từ hiệu trưởng, Doãn Khoáng sau khi dùng 'Cứu tâm hoàn hiệu quả nhanh' và 'Băng vải cầm máu', sinh mệnh hồi phục lại 25 điểm, nghỉ ngơi thêm 1h, sinh mệnh hồi phục thêm 5 điểm, ngoại trừ hơi suy yếu một chút thì cơ bản sức khỏe của hắn không khác người bình thường lắm.

Sau khi nghỉ ngơi, Doãn Khoáng cũng không lãng phí thời gian.

Hắn tổng cộng nghĩ đến hai chuyện.

Thứ nhất, chính là theo như lời nhắc nhở "Tử Thần bị 'Quy tắc' hạn chế, trong 24h không thể thiết kế tử vong với ngươi". Ngay cả loại tồn tại như Tử Thần, cũng bị 'Quy tắc' hạn chế, Doãn Khoáng rất hiếu kỳ, quy tắc này rốt cuộc là cái gì?

Thông thường, quy tắc đều là do tồn tại cường đại hơn lập ra, hoặc là tự hình thành một cách tự nhiên và khách quan. Như vậy, chỉ riêng series Final Destination mà nói, những sự trùng hợp không thể tưởng tượng đó, thay vì nói là trùng hợp, Doãn Khoáng càng muốn tin là có một tồn tại hư vô mờ mịt nào đó thiết kế cả Tử Thần.

Như thế, giả định Tử Thần thật sự tồn tại, thì loại tồn tại gì có thể lập ra 'Quy tắc' cho Tử Thần?

"Hiệu trưởng?".

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Doãn Khoáng liền bác bỏ. Đám học trưởng đã từng nói, hiệu trưởng chỉ phụ trách hai chuyện: "Đưa sinh viên vào tràng cảnh và đưa về. Trong thế giới tràng cảnh, hiệu trưởng chắc là sẽ không trưc tiếp can thiệp vào hoạt động của thế giới. Cho nên hiệu trưởng không thể nào đặt ra hạn chế đối với Tử Thần.

(ND: tràng cảnh: một cảnh phim)


Không phải hiệu trưởng thì sẽ là ai đây? Cường đại hơn Tử Thần, có thể là loại tồn tại như Thần Vương, Chủ Thần... Nhưng một khi đã như thế, bộ phim này cũng không gọi là Final Destunation mà gọi là Cuộc chiến chư thần rồi.

(TV: vua của thần; CT: chủ trong chủ, chủ nhân. người chịu trách nhiệm, v.v...; Chư thần: các vị thần)

Mặt khác, nếu như Tử Thần không tồn tại... Doãn Khoáng tự động loại bỏ khả năng này.

Còn nếu 'Quy tắc' là tự nhiên hình thành một cách khách quan, thì cũng phải rõ ràng chút chứ? Loại quy tắc này, ngoại trừ biết nó hạn chế Tử Thần ra, Doãn Khoáng căn bản không thể nắm bắt được sự hiện hữu của nó.

Cuối cùng, Doãn Khoáng đưa ra kết luận: Khó quá bỏ qua!

Chuyện thứ hai mà Doãn Khoáng nghĩ tới, là đối phó với Vương Ninh và Đường Triệu Thiên thế nào đây.

Hành vi của Đường Triệu Thiên rất dễ đoán. Suy nghĩ duy nhất của loại người tài năng có hạn còn trí lực thấp này chỉ có thể là báo thù. Điểm ấy Doãn Khoáng không cần nghĩ cũng biết.

Về phần Vương Ninh, chính là kẻ làm cho người khác rất nhức đầu. Người này bình thường đều khiêm tốn, không gây chú ý. Không chủ động để ý đến hắn thì căn bản không thể cảm thấy sự hiện hữu của hắn. Hắn gần như che dấu hết bản thân. Một nhân vật nguy hiểm, Doãn Khoáng không thể nào nắm bắt được khuôn mẫu hành vi của hắn.

"Chờ chút!".

Doãn Khoáng tựa hồ nghĩ ra điều gì đó.

"Cảm giác tồn tại thấp? Không sai, tên này hành sự khiêm tốn hạng nhất. Như vậy, một người không thích gây chú ý, sẽ công nhiên chơi trò mất tích như vậy sao? Người khác không biết Vương Ninh, nhưng mình và Lê Sương Mộc lại không hiểu hắn sao? Hơn nữa, sau khi mất tích, hắn còn âm thầm ra tay cứu được Đường Triệu Thiên, mình cùng Lê Sương Mộc khẳng định sẽ nghĩ đến là hắn làm. Thế thì vì sao hành vi, tác phong của hắn trước sau lại tương phản như thế. Là chuyện gì đã làm hắn thay đổi?... Chẳng lẽ là Lê Sương Mộc?".


"Có lẽ, thật sự có khả năng đó. Lê Sương Mộc trước kia đều biểu hiện có chừng mực, là một người cẩn thận che giấu bản thân. Thẳng đến khi hắn thật sự không thể chịu đựng được hành động của đám người Đường Triệu Thiên, lớp xảy ra tình trạng bị chia rẽ, hắn mới mạnh mẽ đứng ra. Không cần phải nói, chỉ cần xong chuyện này, nếu không có gì bất ngờ thì mọi người sẽ xác định vị trí lãnh đạo của Lê Sương Mộc... Cộng thêm biểu hiện sát phạt quyết đoán của hắn, ai còn nghi ngờ khả năng của Lê Sương Mộc?".

"Vương Ninh... Người như vậy, sẽ chịu phục tùng Lê Sương Mộc sao? Đáp án rất rõ ràng! Vì thế, hắn cứu Đường Triệu Thiên, hắn liền có hai lựa chọn. Một là ủng hộ Đường Triệu Thiên... Nếu như Vương Ninh có chút đầu óc, sẽ không làm như vậy. Thứ hai, lợi dụng Đường Triệu Thiên kiềm chế chúng ta. Sau đó hắn thừa đục nước béo cò, dựa vào thực lực của hắn thì căn bản không khó để cứu nhân vật trong phim... Cuối cùng hắn sẽ mang theo phần thưởng, thoát ly lớp 1204, tự xây dựng đội ngũ của mình!".

Nắm đấm của Doãn Khoáng càng nắm càng chặt: "Nhất định là Vương Ninh định làm như vậy! Hắn đã không thể khống chế lớp 1204 thì phải hủy diệt, sau đó chuyển tới lớp khác. Làm thế nào để hủy diệt? Giết những thành viên còn lại của lớp 1204, không chừng hắn còn muốn giết luôn cả nhân vật phim. Nếu như mình là hắn thì nhất định sẽ cứu hết toàn bộ dàn nhân vật một lần, thu đủ phần thưởng rồi sẽ giết".

"Trong 24h nhất định phải giết được Vương Ninh! Nhưng không nói đến việc biết Vương Ninh bây giờ đang trốn ở đâu, coi như tìm được hắn, thực lực của mình đủ để giết hắn không? Tuy mình có cường hóa G, nhưng Vương Ninh cũng rất có thể đã có được cường hóa T... Nguy hiểm này đáng để mạo hiểm sao?".

Tại nơi này, mỗi người đều vì chính mình mà sống! Cho dù đề thi chung lần này có quy mô lớp, nhưng rõ ràng hiệu trưởng không chú ý đến tính ích kỷ của con người. Chỉ cần mình sống sót, chỉ cần mình thoải mái mới tốt! Tầm quan trọng của cái gọi là đoàn kết mà phụ đạo viên và trợ giáo nhấn mạnh hết lần này đến lần khác có thể chỉ là một câu cửa miệng mà thôi. Ai quan tâm? Ai thèm quan tâm chứ?

Nếu có người hỏi Doãn Khoáng, Doãn Khoáng có thể thoải mái thừa nhận, hắn không quan tâm!

Có lẽ, nếu như Doãn Khoáng có thể chọn một số người từ rất nhiều người để tạo nên một tập thể đoàn kết, hỗ trợ lẫn nhau thì được. Còn trong một đoàn thể cực kỳ bất ổn như thế này, điều đầu tiên Doãn Khoáng nghĩ tới là chính bản thân mình.

"Haiz! Khó trách học trưởng Hùng Bá nói đề thi chung vô cùng khó. Khó khăn không chỉ là nhiệm vụ, còn có mâu thuẫn trong nội bộ lớp. Nếu như giải quyết được Vương Ninh và Đường Triệu Thiên, chỉ cần cứu các nhân vật phim vài lần, có lẽ lớp 1204 còn có hy vọng. Bằng không thì, mấy ngày tới cả lớp phải chịu áp lực từ hai phía là Tử Thần và Đường Triệu cùng Thiên Vương Ninh, chỉ sợ lớp giải tán sớm, sau đó tất nhiên là đoàn diệt".

"Mình nên làm thế nào đây? Hai lựa chọn. Thứ nhất là dùng tất cả thủ đoạn, bắt Vương Ninh và Đường Triệu Thiên rồi giết. Thứ hai là làm như Vương Ninh, chuyển lớp!".

Giờ khắc này, Doãn Khoáng ngồi trên tường, đột nhiên cảm thấy thật mệt mỏi.


Nhưng mà sau một khắc, ánh mắt nới lỏng của hắn lại ngưng tụ.

Cặp mắt kia, trong bóng tối lóe lên ánh sáng dị thường.

"Đường, là do người đi mà thành. Trước mặt ta có hai con đường. Nếu ngay cả dũng khí thử tiến tới cũng không có, tương lại làm sao có thể sống sót trong khốn cảnh? Doãn Khoáng ơi Doãn Khoáng, ngươi không thể thay đổi người khác, nhưng ngươi có thể thay đổi chính mình! Kiếp sống đại học này, hiện tại mới bắt đầu, không có thời gian để ngươi cảm thán và do dự đâu!".

Doãn Khoáng liền móc điện thoại đã chuẩn bị từ trước ra, bấm số của Lê Sương Mộc.

"Doãn Khoáng?".

Lúc này giọng nói của Lê Sương Mộc đã không còn tao nhã như lúc trước, lại có một cảm giác uy nghiêm nhàn nhạt.

"Tôi đây".

"Tình huống của cậu bên kia thế nào?".

"Tạm được. Vừa rồi may mắn tránh được một lần Tử Thần thiết kế. Ha ha, Doãn Khoáng tôi năng khiếu khác không có nhưng ta lại sống rất dai". Doãn Khoáng tự giễu.

"Có chuyện gì sao?".

Doãn Khoáng nghiêm túc nói: "Hai người Đường Triệu Thiên cùng Vương Ninh ở cùng một chỗ".

"Hả!? Cùng một chỗ? Không phải là chơi gay chứ? Chúng ta sao lại không biết hai người đó khẩu vị nặng như vậy chứ?".

Trên trán Doãn Khoáng toát ra một giọt mồ hôi lạnh.


Cái này rõ ràng không phải thanh âm của Lê Sương Mộc mà là Bạch Lục. Càng quen thân hắn càng nói chuyện bựa hơn râm hơn.

Xem ra Lê Sương Mộc đang mở loa ngoài.

"Hiện tại không phải là thời điểm đùa giỡn, Bạch Lục". Doãn Khoáng bất đắc dĩ cười nói: "Các cậu bây giờ không những phải đề phòng Tử Thần, còn phải cẩn thận hai người đó nữa". Nhất là Đường Triệu Thiên, cái tên điên cộng thêm ngu ngốc này nhất định sẽ nghĩ cách hạ thủ với các cậu".

"Hặc hặc, Cậu nhắc muộn rồi". Bạch Lục cười lớn một tiếng, nói: "Ngay vừa rồi, tên đó thừa dịp ta đi ra ngoài mua quần áo tập kích ta, đúng là không biết tự lượng sức, bị ta cho nằm bẹp dí. Nhưng vì có huyết thống spiderman đâu cũng bò lên được nên chạy thoát rồi".

"Có thấy Vương Ninh không?". Doãn Khoáng hỏi.

"Không gặp. Không biết hắn chạy đi đâu. Đúng rồi, Doãn Khoáng, Lê Sương Mộc nói là Vương Ninh đã cướp T virus do cậu liều sống liều chết lấy được là thật sao?".

Trong đầu Doãn Khoáng hiện lên một suy nghĩ: "Xem ra Lê Sương Mộc muốn tăng sức đoàn kết của đội ngũ nên đã kể chuyện của Vương Ninh ra. Lê Sương Mộc, bản lĩnh tốt lắm".

"Ừm".

"Cái này choáng nha. Bình thường căn bản nhìn không ra, không nghĩ tới hắn lại là loại tiểu nhân âm hiểm này. Ta nói ta cứ cảm thấy nhìn hắn không thuận mắt thế nào mà. Lần sau gặp được nhất định phải bắp ngô chọc vào... một hồi. À, cậu gọi điện thoại có việc gì vậy?".

Doãn Khoáng hình như mơ hồ nghe thấy một tiếng "Lưu manh!", sau đó Bạch Lục lập tức đổi giọng.

Doãn Khoáng ngữ khí ngưng trọng nói: "Tôi nghĩ Vương Ninh sử dụng Đường Triệu Thiên để phá hư nhiệm vụ lần này của chúng ta. Sau đó hắn lại cứu nhân vật trong phim, giành phần thưởng. Cuối cùng hắn rất có thể sẽ thoát ly lớp 1204".

"Cái gì?!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui