Khuế Ước Đàn Ukelele (Hào Môn Kinh Mộng II)

“Đó là vì lần nào cũng để tôi bắt gặp cô ở cùng với hắn!” Cố Mặc trong cơn giận dữ, tâm trạng sợ mất đi sợ phản bội phát ra tận đáy lòng gần như tích tự thành sự phẫn nộ khó có ngôn từ nào diễn tả được, như là con thú bị vây khốn nên sốt ruột bất an, cái cảm giác này tra tấn anh sắp phát điên lên rồi.
Tròng mắt vì phẫn nộ mà biến thành màu đỏ, Trang Noãn Thần thấy thế chỉ có thể cố gắng áp chế buồn bực trong lòng, cố gắng xoa dịu cuộc tranh cãi của hai người xuống mức thấp nhất, thật lâu sau, cô lên tiếng, giọng nói rất chân thành, “Cố Mặc, em đã giải thích không dưới mấy trăm lần về mối quan hệ giữa em và Giang Mạc Viễn, đúng, hôm nay anh thấy anh ấy, em cũng biết cho dù em giải thích thế nào cũng không có cách gì khiến anh tin tưởng, em chỉ muốn hỏi anh, có phải Giang Mạc Viễn sẽ vĩnh viễn kẹp giữa hai ta hay không?”
Cố Mặc cười lạnh, tiến lên một bước nắm lấy cằm cô, hơi nheo mắt lại, “Bây giờ là cô đang nói cho tôi biết, ngay cả giải thích cô cũng lười đúng không?”
“Em có thể giải thích, nhưng anh tin sao?” Trang Noãn Thần bình tĩnh nhìn anh, “Anh mãi mãi là như vậy, sáu năm trước anh chưa từng tin tưởng em, sáu năm sau anh vẫn là không tin em!”
“Cô muốn tôi tin tưởng cô thế nào? Sáu năm trước cô tự nhiên nói chia tay, là tại vì tôi yêu cô nên mới không hỏi cô tại sao lại chia tay với tôi! Hiện giờ xem ra, có phải cô đã chán ngán với mối tình này rồi không? Nhìn bộ dạng cô hôm nay, thật để cho tôi hoài nghi năm đó có phải cô vì thằng nào đó mới chia tay với tôi không?” Cố Mặc cực kỳ tức giận.
“Anh…” Trang Noãn Thần vung tay lên, ước gì có thể giáng một cái tát lên mặt anh, sau đó sảng khoái nói với anh năm đó rốt cục là ai buộc cô phải chia tay. Nhưng, thời điểm ý nghĩ này xẹt qua, trong đầu bất giác hiện lên lời khẩn cầu của dì Cố, lòng cô nhất thời mềm đi, chậm rãi thả tay xuống, vẻ mặt bi thương.
Cô không thể nói, đối mặt với một người chỉ có thể dựa vào máy móc để sinh tồn, thì cô sao có thể bồi thêm một đạp được chứ?
“Cố Mặc, em chỉ muốn nói với anh rằng, bất luận là sáu năm trước hay sáu năm sau thì trong lòng em chỉ có mình anh, chỉ yêu một mình anh, nhưng em biết anh chẳng tin đâu.” Trang Noãn Thần ngẩng đầu nhìn anh, vẻ cô đơn trong mắt như bông tuyết yếu ớt trong đêm đông giá lạnh, “Đúng là anh đã sớm phán định em không đủ yêu anh, cho nên sáu năm sau anh mới về nước, trong mối tình này, người thật sự không tự tin chính là anh, Cố Mặc.”
Một câu đâm trúng tử huyệt của Cố Mặc, anh chết trân nhìn cô, lồng ngực phập phồng lên xuống, anh thả tay, đi đến sô pha cầm lên vật gì đó, thật lâu sau mới lên tiếng, trong giọng nói lộ rõ vẻ thê lương, “Noãn Thần, cô bảo tôi làm sao tự tin được đây?”

Trang Noãn Thần sửng sốt, lúc này mới phát hiện tấm thẻ ngân hàng rơi ở sô pha, trong lòng cả kinh.
“Là chính miệng cô thề với tôi cô không gặp Giang Mạc Viễn nữa, chẳng mấy chốc hắn liền cho cô tấm thẻ này, tôi hỏi cô, lúc cô ở cùng hắn, người cô nghĩ đến trong lòng là ai? Có từng nghĩ đến tôi chút nào không?” Cố Mặc gần như sụp đổ nhấn mạnh từng chữ, ném tấm thẻ sang một bên, tiến lên chụp lấy hai vai cô, sự phẫn hận trong mắt gần như có thể giết người, “Tại sao? Tại sao cô lại nhận tiền của hắn? Chẳng lẽ cô không có lòng tin với tôi đến vậy sao?”
Trang Noãn Thần liều mạng lắc đầu, “Anh hiểu lầm rồi, tấm thẻ ấy vốn là của em!”
“Đúng vậy, tấm thẻ đó là của cô, nhưng tiền bên trong là của Giang Mạc Viễn, đúng không?” Cố Mặc đột nhiên hét lên, “Cô động lòng! Bởi vì hắn đưa ra điều kiện mê người như vậy! Bởi vì cô sợ theo tôi chịu khổ, có đúng không?”
Trang Noãn Thần chỉ cảm thấy hai cánh tay bị anh bóp đến sắp đứt lìa, dùng hết sức đẩy anh ra, hét lạc cả giọng, “Thẻ là của em, tiền cũng là của em! Đúng vậy, hôm nay em gặp Giang Mạc Viễn, nhưng là anh ấy chủ động đến tìm em, điều kiện trước đó anh ấy đưa ra chẳng qua chỉ là một phép thử, anh ấy hy vọng em và anh có thể hạnh phúc. Tấm thẻ này là lúc ba em còn nằm viện em đưa cho Giang Mạc Viễn, em không muốn nợ ân tình của anh ấy, hôm nay anh ấy trả lại thẻ cho em, chính là hy vọng em có thể giúp anh vượt qua cửa ải khó khăn này, tuy rằng tiền trong thẻ không nhiều lắm, nhưng ít ra có thể giúp anh giảm bớt gánh nặng.”
Cố Mặc đứng im, toàn thân cứng ngắc.
“Mỗi một đồng tiền trong thẻ đều là mấy năm nay em nhịn ăn nhịn mặc tiết kiệm được, trước kia anh hiểu lầm quan hệ của em và Giang Mạc Viễn, chẳng qua chỉ là thấy em cùng anh ấy đi dự tiệc, nhưng anh đâu biết, vì kiếm tiền nên em mới nhận lời làm tình nhận dự tiệc của anh ấy, anh ấy sợ phụ nữ khác làm phiền anh ấy, em thì chỉ cần tiền, cho nên em và anh ấy mới hợp tác với nhau.” Giọng nói của Trang Noãn Thần lạnh nhạt yếu ớt, “Anh ấy trả thù lao rất hậu hĩnh, em không có lý do gì không kiếm, sau đó lại bán hết tất cả váy dự tiệc ột tiệm chuyên bán đồ si, mới có được một khoản tiền kha khá. Em và Giang Mạc Viễn thật sự không có chút quan hệ gì, giữa em và anh ấy cũng chưa từng xảy ra chuyện gì, em cần tiền không phải vì em ham hư vinh, mà chỉ mong sao có tiền mua nhà ở Bắc Kinh, ba mẹ em già rồi, lại chỉ có em là con một, ba em vốn là người Bắc Kinh, thật sự em biết ba vẫn luôn nhớ về nơi này.”
Trong mắt Cố Mặc nổi lên lòng trắc ẩn, môi giật giật, thật lâu sau mới nói, “Anh chưa bao giờ hoài nghi lòng hiếu thảo của em, nhưng Noãn Thần à, em có biết mối tình này đã tra tấn anh đến nỗi khiến anh không thể không cẩn thận, Giang Mạc Viễn đã tuyên bố thẳng thừng với anh là sẽ tranh giành em, em biểu anh làm sao không nhạy cảm cho được?”
“Em không hiểu ý của anh lắm, cái gì gọi là tuyên bố thẳng thừng?” Trang Noãn Thần nhìn anh một cách khó tin.

“Giang Mạc Viễn có dụng ý xấu với em, hắn muốn có được em!” Cố Mặc thẳng thừng nói ra những lời này.
Trang Noãn Thần nhìn anh, như nhìn chằm chằm một bệnh nhân sắp sụp đổ đến nơi, thật lâu sau mới nói, “Em chỉ biết Giang Mạc Viễn chỉ muốn chúng ta hạnh phúc, đương nhiên, điều này cũng chỉ đứng ở góc độ của em mà xem, nhưng mặc kệ thế nào, Cố Mặc anh phải nhớ cho kỹ, đừng nói Giang Mạc Viễn không có gì với em, cho dù anh ấy thật sự có ý với em, em cũng sẽ không ở bên anh ấy, trong tim em chỉ có mình anh, những lời này về sau em không muốn lặp lại nữa.”
Cố Mặc nhìn cô, thật lâu sau cúi đầu, tì trán vào trán cô, thở dài, lại lộ ra sự bi thương không sao diễn tả bằng lời…
“Noãn Thần à, anh phải làm gì mới có thể hoàn toàn tin tưởng em đây? Thật ra, anh cũng rất mệt mỏi, anh còn chán ghét chính mình hơn cả em.”
Nghe xong lời này trong lòng cô phiếm đau, cô biết thời điểm này, Cố Mặc sẽ trở nên càng thêm nhạy cảm.
“Em có cách làm anh tin tưởng.” Đáy mắt cô hiện vẻ bi ai, nhẹ giọng than thở, lại nghẹn nơi cuống họng.
Cố Mặc nhìn cô, trên mặt hiện lên vẻ nghi ngờ.
Trang Noãn Thần ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào anh, sự đau khổ trong ấy khiến người ta thương tiếc. Cô cụp mắt, nắm ngón tay, thật lâu sau mới buông ra, chậm rãi giơ tay lên, ngón tay run rẩy mở từng chiếc từng chiếc cúc áo…

“Noãn Thần?” Cố Mặc bỗng dưng hiểu ra cô muốn chứng minh thế nào, thân hình cao lớn cứng đờ, vẻ mặt ngạc nhiên.
Nhịp thở của Trang Noãn Thần càng thêm dồn dập, sự run rẩy của ngón tay lan tràn lên môi, sau đó là lông mi, hàng mi dày và cong khẽ run lên như cánh ve mùa đông, không biết là vì sợ hay ấm ức, đôi mắt to tròn dần dần bị nước mắt trong suốt thấm ướt, như là hai viên ngọc đẹp đẽ ngâm mình trong suối.
Áo, rơi lã chã xuống đất…
Dưới ngọn đèn, da thịt trong suốt của cô gái vô cùng mịn màng, tựa như loài hoa bách hợp đẹp nhất, trơn bóng nõn nà.
“Chỉ cần… chỉ cần đêm nay anh ở lại đây, anh… là anh có thể biết… em thật sự chỉ thuộc về riêng anh, em và Giang Mạc Viễn hoàn toàn chưa từng phát sinh quan hệ…” Cô khó khăn nói xong câu đó, cắn môi, cánh môi đỏ mọng trở nên trắng bệch.
Cố Mặc kinh hãi đến độ đứng im tại chỗ, thật lâu sau anh giơ tay, bàn tay cố định đầu vai cô, da thịt trắng mịn của cô gái làm ánh sáng nơi đáy mắt anh co rút mãnh liệt, hô hấp của anh càng thêm gấp gáp, ngón tay đã bắt đầu run rẩy, lại mở miệng, giọng nói trở nên trầm khàn, “Noãn Thần, em là vì anh, phải không?” Anh không ngờ tới Noãn Thần lại làm như vậy, tuy vừa rồi Trang Noãn Thần nói chuyện ấp úng, nhưng anh nghe hiểu được ý cô, cơ thể của cô chưa từng thuộc về bất cứ người đàn ông nào. Ý nghĩ này làm anh đột nhiên thấy phấn chấn, càng làm anh cảm động.
Trang Noãn Thần cúi đầu, hai bàn tay bất giác vặn vẹo, có hơi lạnh, cô chưa bao giờ như vậy, nhất là ở trước mặt Cố Mặc, chàng hoàng tử trong lòng cô ngượng mộ kia, cô chưa từng nghĩ tới sẽ dùng cách thức thế này để chứng minh sự trong sạch của mình.
“Cố Mặc, em muốn giữ lại thứ tốt nhất cho anh…” Cô chua xót nói, rốt cục nước mắt không nhịn được chảy xuống. Hạ Lữ thường xuyên mắng cô là người quá bảo thủ, cô thừa nhận, bởi vì trong lòng cô chỉ có Cố Mặc, chưa bao giờ nghĩ sẽ yêu người đàn ông nào khác, tái hợp cùng Cố Mặc để cho cô nhìn thấy một tương lại hạnh phúc, nhưng cô chưa từng nghĩ sẽ phải ‘ăn cơm trước kẻng’, nhất là dưới tình huống thế này, cô biết tư tưởng như vậy đã bị xã hội hiện nay xem thường, nhưng không có cách nào khác, cô chính là một người như vậy, từ nhỏ mẹ cô đã dạy cô như vậy.
Cố Mặc cúi xuống nhìn cô, làn da trắng không tì vết của cô gần như làm anh không mở mắt được, hơi thở ngày càng dồn dập, ngón tay cũng không nhịn được nhẹ nhàng vuốt ve, qua hồi lâu, nụ hôn của anh rơi xuống trán cô, rồi dần dần hạ xuống.
Trang Noãn Thần như chú cừu non ngoan ngoãn, nhắm hai mắt lại, để mặc nụ hôn anh di chuyển xuống dưới.

Sự ngoan ngoãn cùng mùi hương thơm mát của cô gái trong lòng càng thêm kích thích thần kinh của Cố Mặc, trái cổ anh trượt lên trượt xuống, một luồng nhiệt cực nóng quen thuộc quặn lên trong bụng, hơi thở anh trở nên nặng nề, nụ hôn rơi vào cánh môi cô, sau đó, từ từ dời xuống xương quai xanh.
Cơ thể Trang Noãn Thần thoáng nảy mạnh, siết chặt nắm tay, toàn thân phát run, hiển nhiên là đang sợ hãi.
Nụ hôn, chỉ dừng lại ở đó.
Thật lâu sau không thấy hành động tiếp theo của người đàn ông.
Trang Noãn Thần mở mắt, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.
“Cố Mặc…” Cô hiểu lầm rằng anh không thích.
Cố Mặc khẽ thở dài, đè nén xuống dục vọng nơi đáy mắt, khom người nhặt chiếc áo rớt trên sàn lên, ngay sau đó nhẹ nhàng khoát lên vai cô.
“Anh… không thích đúng không?” Cô không biết phải làm sao, đây là cách duy nhất có thể chứng minh cô yêu anh.
Ngay sau đó cô được người đàn ông ôm vào lòng, tiếng nói thâm tình của Cố Mặc vang lên trên đỉnh đầu, “Không phải không thích, mà là cực kỳ thích. Noãn Thần, em có biết anh khao khát muốn có em biết bao không, chỉ ước sao có thể lập tức muốn em nhưng… anh biết dưới tình huống thế này mà muốn em, trong lòng em vĩnh viễn sẽ có khúc mắc, anh tin em, Noãn Thần, anh thật sự tin em.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui