Khuế Ước Đàn Ukelele (Hào Môn Kinh Mộng II)

Người đàn ông sạch sẽ, sẽ khiến cả thể xác lẫn tinh thần người phụ nữ hướng tới.
Trên người Giang Mạc Viễn là mùi xạ hương nhàn nhạt dễ ngửi, hơi thở thơm mát gần như từ từ thẩm thấu vào mỗi một tấc da thịt dọc theo cơ thể, hòa tan cảm giác ngượng ngùng đang vây lấy cô.
Ngoài cửa sổ mơ hồ truyền đến tiếng sấm.
Nhưng bên trong lấp đầy sự ấm áp cùng hơi thở nhè nhẹ của người đàn ông, tiếng sấm kia đã sớm không còn tác dụng gì đối với Trang Noãn Thần.
Cô cuộn mình trong lòng Giang Mạc Viễn, muốn giãy dụa nhưng toàn thân không có sức, là nguyên nhân bị cảm hay sao? Cô không cách nào suy nghĩ nhiều hơn, chỉ cảm thấy bờ môi anh chậm rãi di chuyển từ vành tai cô xuống dưới, đến ngay xương quai xanh.
Trang Noãn Thần không chịu được, dáng vẻ ngượng ngùng khiến Giang Mạc Viễn cúi đầu cười nhẹ.
Ánh đèn trong phòng khách phát ra thứ ánh sáng màu vàng cam nhạt.
Ánh sáng ấm áp ấy như mặt nước phác họa dung nhan Trang Noãn Thần, làn da trắng mịn như trẻ con, cô như có chút mê mẩn, hai hàng mi nhẹ nhàng nhíu lại, hô hấp dồn dập khiến phần ngực hơi phập phồng.
Giang Mạc Viễn hơi thả cô ra, hơi thở nóng hổi phả vào gương mặt cô, anh chỉ cảm thấy người con gái trong lòng như chú thỏ trong rừng rơi vào bẫy của thợ săn, cơ thể mềm mại vô lực, vì lạnh nên hơi run rẩy. Anh không kiềm chế được, cánh tay ôm siết khối ngọc này vào lòng, muốn dùng hơi ấm của mình xua tan đi giá lạnh của cô.
Anh cúi đầu nhìn đường nét xinh đẹp trên gương mặt cô, đường cong sườn mặt duyên dáng, vành tai khéo léo như giọt sương, khiến người ta thèm khát; làn mi cong vút trên đôi mắt sáng mê người, chớp động; chiếc mũi thanh tú như khối ngọc được mài giũa trơn bóng nhỏ nhắn, môi đào đỏ mọng cực kỳ hấp dẫn.
Ánh mắt người đàn ông càng thêm nóng bỏng, chậm rãi ngắm nhìn thân hình đẹp đẽ của cô, chiếc áo ngủ màu trắng bao lấy cơ thể yếu đuối, mặc dù không cởi bỏ, nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra đường cong tinh xảo như gọt như đẽo của cô.
Khi Giang Mạc Viễn không khống chế được nữa, môi anh đã áp vào cô.
Trang Noãn Thần bất giác rụt người lại, làn mi đen dài như run rẩy theo cái nhắm mắt của cô.
“Mở mắt ra nhìn anh.” Hơi thở nhè nhẹ của Giang Mạc Viễn như lạc vào giữa môi cô, ngữ điệu lộ ra mệnh lệnh rõ ràng.
Ngoài cửa sổ, một tia chớp xẹt qua, soi sáng khuôn mặt nhỏ nhắn của Trang Noãn Thần.
Cô từ từ mở mắt, ngẩng đầu hoảng hốt nhìn anh, đối diện với đôi mắt thâm thúy của Giang Mạc Viễn, trái tim cô bắt đầu đập nhanh hơn. Sự thâm thúy nơi đáy mắt Giang Mạc Viễn ngày càng đậm nét, giống như có ngọn lửa âm ỉ bên trong, đột nhiên anh nghiêng người, không để cho cô có thời gian thích ứng, đôi môi mỏng mạnh mẽ hôn cô.

Trang Noãn Thần run lên.
Bàn tay anh hơn nữa còn giữ lấy cằm cô, buộc cô phải mở miệng.
Ngón tay hơi dùng sức khiến cô kêu lên một tiếng, theo đó là lưỡi người đàn ông luồn thẳng vào trong, theo đuổi đinh hương của cô, hút hết mỗi một tấc ngọt ngào nơi môi cô, không để cô có cơ hội né tránh.
Khác với ngày trước, nụ hôn của Giang Mạc Viễn vừa bá đạo vừa cuồng dã, không giống với hình tượng đáng kính và ôn hòa của anh lúc bình thường, anh của đêm nay dường như ngang tàng hơn, ngọn lửa nhiệt tình như muốn thiêu cháy cô.
Nụ hôn đầu tiên của Trang Noãn Thần không phải trao cho Giang Mạc Viễn, mà là Cố Mặc.
Trong ấn tượng của cô, đó là một hình ảnh rất đẹp, Cố Mặc hoàn toàn mang đến cho cô nụ hôn đầu lãng mạn đầy mộng ảo.
Cánh hoa bay bay, ánh nắng xuyên qua tàng cây rọi xuống bóng dáng hai người họ, nụ hôn của Cố Mặc nhẹ nhàng che kín môi cô, dường như còn mang theo hương hoa thanh nhã, giống như đôi nam nữ trong tranh, biến thành thứ hình ảnh rực rỡ nhất.
Nụ hôn của Giang Mạc Viễn lại khác, nụ hôn của anh như đang đòi lấy càng nhiều hơn!
Đây không phải là lần đầu tiên anh hôn cô, nụ hôn của anh vô cùng mạnh mẽ, bá đạo và cướp bóc như trong cơ thể anh đang ẩn chứa một luồng sức mạnh, sức mạnh này đủ để rút hết khoảng không trong cô.
Cũng là tim đập mạnh.
Nhưng thứ Cố Mặc cho cô là một sự ôn hòa bình lặng, hướng về huyễn tưởng mộng ảo đẹp đẽ.
Còn thứ Giang Mạc Viễn cho cô lại là cảm giác cuồng dã xa lạ, giống như anh có thể khơi gợi lên một mặt xa lạ của cô, sự va chạm nguy hiểm khó diễn tả, khiến cô ngạt thở.
Cô sợ cảm giác này, sợ bản thân không thể khống chế mà lún sâu vào đó.
Vô thức nhìn người đàn ông trước mắt, cánh tay anh siết chặt lấy cô, mày kiếm anh tuấn, đôi mắt sáng rực, mũi cao thẳng, môi hơi mỏng, con ngươi thâm thúy sâu thẳm sắc bén, đường nét gương mặt cương nghị góc cạnh rõ ràng, pha lẫn mùi hương nam tính của anh, hơi thở nóng bỏng phả vào mặt cô, khiến tim cô bất giác đập nhanh hơn.
Chỉ mới nhìn anh như thế, trong cơ thể lại từ từ dâng lên một cảm giác trống rỗng xa lạ đến cực điểm.
Không kìm nổi, cô giơ tay vòng qua cổ anh, bất giác đáp trả anh. Mắt Giang Mạc Viễn hơi chấn động một chút, ngay sau đó, nụ hôn của anh càng thêm mãnh liệt, môi anh ấn mạnh vào môi cô, quấn lấy lưỡi cô triền miên không dứt, tình ý cuộn trào nhanh chóng khuếch tán, hai cơ thể điên cuồng tiếp xúc thân mật hơn, ôm lấy nhau, sau đó dần dần xâm nhập vào sâu trong tâm hồn của nhau…

“Giang… Mạc Viễn…” Trang Noãn Thần không nhịn được khẽ gọi tên anh.
Tiếng gọi nũng nịu của cô gái như là chất xúc tác, thúc đẩy cơ thể Giang Mạc Viễn càng thêm căng cứng, anh hơi tách khỏi môi cô, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, đầu lưỡi lần xuống cổ cô, men theo cổ xuống tới xương quai xanh bóng loáng non mịn của cô.
Anh gặm nhắm nơi xương quai xanh cô một chút, liếm mút, lắng nghe nhịp thở dần hỗn loạn của cô, bàn tay không kìm được trượt xuống, sự đụng chạm da thịt chân thật nhất càng khơi dậy nhiệt độ nóng cháy của hai người.
Cô mở to cặp mắt long lanh, vô lực tiếp nhận hết thảy mọi rung động anh mang đến, cơ thể cô càng thêm mềm nhũn khi để mặc anh tùy ý sờ soạng.
Lại một tia chớp xẹt qua, Giang Mạc Viễn thuận thế ôm lấy cô.
Nhiệt độ trong phòng khách gần như sôi lên.
Nhưng đúng lúc này, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa!
“Cộc cộc…”
Tiếng sấm bất ngờ vang lên, làm rung chuyển cả mặt đất!
Trang Noãn Thần như bị người khác gõ mạnh vào đầu,bỗng dưng tỉnh táo lại, nhìn thấy vẻ mặt chợt sượng lại của Giang Mạc Viễn, ngay sau đó cô vội giãy ra, run rẫy đứng cách anh vài bước chân, thở hổn hển.
Giang Mạc Viễn ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích, mày nhíu lại, nhìn cô chăm chú giống như gã thợ săn đang nhìn con mồi của mình.
Không, phải giống như là một con sư tử mới đúng.
Trang Noãn Thần tái mặt, cô đang làm gì thế này? Vừa rồi cô lại rất chờ mong anh…
“Cộc cộc cộc…” tiếng gõ cửa lại lần nữa vang lên.
Cô giật mình, cảm giác xấu hổ như muốn trốn đi, cô vội đi mở cửa.

Cửa chậm rãi mở ra…
Trang Noãn Thần thoáng trợn tròn mắt!
Ngoài cửa, là Cố Mặc!
Ánh chớp chiếu lên mặt anh, đôi mắt bướng bỉnh bất tuân ấy sau khi nhìn thấy Trang Noãn Thần thoáng thu lại rất nhiều.
Cô bất giác lui từng bước về phía sau…
Cố Mặc ngoài cửa hình như bị mưa thấm ướt, vài sợi tóc lòa xòa trước trán càng tôn lên vẻ kiêu ngạo ngổ ngược. Anh nhìn cô, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, “Noãn Thần, anh…”
“Noãn Noãn, ai đến vậy?” Tiếng nói trầm ấm đột nhiên cắt ngang lời Cố Mặc, sau đó, hình dáng cao lớn của Giang Mạc Viễn xuất hiện sau lưng Trang Noãn Thần!
Cố Mặc vốn đang cười bỗng khựng lại!
Cùng lúc đó, mặt Trang Noàn Thần cũng trắng bợt không còn chút máu, cả người không còn sức như bị ai đó rút hết năng lượng.
Giang Mạc Viễn đứng sau lưng Trang Noãn Thần, bình tĩnh nhìn cảnh tượng trước mắt.
Ánh mắt Cố Mặc nhanh chóng chuyển thành phẫn nộ, nhìn chằm chằm vào Giang Mạc Viễn khoảng một phút, sau đó chuyển sang nhìn Trang Noãn Thần, có thể thấy rõ cô xõa tóc và mặc đồ ngủ màu trắng, còn lờ mờ thấy được dấu hồng hồng trên xương quai xanh…
Tay anh đột nhiên siết lại, quanh thân cũng nhanh chóng ngưng tụ khí lạnh khiến người khác sợ hãi.
Trang Noãn Thần nhìn Cố Mặc, muốn mở miệng giải thích nhưng lại không nói được gì, cô biết, bất luận nói thế nào thì anh cũng sẽ hiểu lầm…
Ba người cùng im lặng.
Thật lâu sau, Cố Mặc chậm rãi giơ tay, hung hăng bóp cằm Trang Noãn Thần, lạnh lùng nói…
“Trang Noãn Thần, đây chính là cái em gọi là bạn bè đấy sao?”
“Em…” Cô nghẹn họng, một chữ cũng không thốt ra được.
Dường như Cố Mặc cũng không muốn nghe cô giải thích, hất mạnh tay một cái, sau đó xoay người bỏ đi, không thèm quay đầu lại.

Là anh ngu!
Là anh nghĩ cô vẫn sợ sấm chớp như sáu năm trước!
“Cố…” Trang Noãn Thần chỉ kêu ra được một chữ rồi im bặt, hai tay bấu chặt khung cửa, có một khắc cô rất muốn đuổi theo anh, nhưng lòng thì gắt gao níu hai chân lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng lưng anh biến mất ở hành lang.
Sáu năm sau, cô không biết ông trời muốn trêu chọc họ thế nào, nhưng cô hiểu, giữa cô và Cố Mặc đã xước sẹo rồi.
Từ từ, cơ thể Trang Noãn Thần khuỵu xuống, ngã ngồi ở cạnh cửa, nước mắt trào ra, cuối cùng không ngăn được. Cô giơ tay bụm chặt miệng, không muốn khóc thành tiếng, nước mắt thấm ướt mu bàn tay, mặn thật.
Giang Mạc Viễn trước sau vẫn giữ im lặng, nhìn ra bên ngoài trời tối có chút đăm chiêu, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện khóe môi anh có dấu hiệu hơi nhếch lên, nhưng chỉ thoáng qua, biểu cảm này gần như lướt qua trong thoáng chốc, rất nhanh tan đi như phù dung sớm nở tối tàn.
Đi đến bên cạnh Trang Noãn Thần, anh ngồi xổm xuống, bóng dáng cao lớn gần như bao phủ lấy cô.
“Xin lỗi Noãn Noãn.” Anh cất lời, tiếng nói trầm thấp nhẹ nhàng sớm khôi phục lại bình tĩnh.
Trang Noãn Thần chôn đầu giữa hai đầu gối, vai run rẩy do ấm ức và bi thương.
Lòng Giang Mạc Viễn sinh yêu thương, không nói thêm gì hết bèn ôm lấy cô, đóng cửa lại, ôm cô đến phòng ngủ ngồi xuống giường.
“Nếu như…” Anh ngồi ở đầu giường, nhìn cô, “Em muốn giải thích với anh ta thì bây giờ đuổi theo vẫn còn kịp.”
Cô lắc đầu, nước mắt dâng đầy trong mắt, tầm mắt sớm nhòe đi.
Cho dù cô đuổi theo thì phải nói gì đây?
Trong mắt Giang Mạc Viễn nổi lên tia phức tạp, giơ tay, lau nước mắt cho cô.
“Em cảm thấy… bản thân rất đê tiện… rất đáng khinh…” Cô nấc nghẹn thốt ra câu này, nói xong, nước mắt tuôn như suối, không thể ngăn được.
“Đồ ngốc à, có ai lại nói mình như vậy?” Giang Mạc Viễn lấy khăn qua, dịu dàng an ủi cô.
Trang Noãn Thần khóc càng lúc càng thảm thương, đau thương khó có ngôn từ nào tả nỗi nhanh chóng khuếch tán, “Em đúng là đứa xấu xa đê tiện… Em không biết… không biết tại sao mình lại vậy…” Tay cô nắm chặt ra trải giường, như đang níu lấy đau đớn.
“Em rất muốn quay lại với anh ấy… rất muốn rất muốn… em muốn đã sáu năm rồi… bây giờ anh ấy… anh ấy vừa mới đứng trước mặt em đây thôi, Giang Mạc Viễn, anh có biết em rất muốn ở bên cạnh anh ấy nhiều bao nhiêu không? Em còn muốn làm bạn với anh, làm người bạn tốt nhất… một đối tác tốt nhất… vậy mà vừa nãy em lại làm ra cái chuyện đáng xấu hổ như vậy với anh… Em không muốn như vậy đâu, em… tại sao lại như vậy chứ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui